Cuộc Sống Điền Viên Của Tiêu Mẫn Nhi

Chương 3

Nghe thấy tiếng gọi bước chân nàng bỗng hụt một bước " ai vậy nhỉ? Không lẽ hắn ta có tình nhân " nàng khẽ liếc qua hắn. Nhưng nghi phạm vẫn ung dung như không:

” Lạc...Thiên Lạc, nương tử huynh bị bệnh nên huynh đến trễ “ hắn định gọi Lạc nhi nhưng thấy nương tử liếc qua nên hắn cũng không muốn làm nàng khó chịu.

Cô nương Thiên Lạc kia nghe thấy hắn gọi như vậy thì khẽ cau mày “ sao huynh không gọi Lạc nhi, mọi hôm huynh vẫn gọi như vậy cơ mà, mà thôi Lạc nhi dẫn huynh vào trong chưởng quầy đang đợi huynh đấy “ nàng ta khẽ liếc qua Mẫn Nhi rồi tự nhiên như không lại nắm tay Thành Nam định dẫn hắn vào.

Thấy tay nàng ta vươn tới hắn lén nhìn qua Mẫn Nhi, thấy nàng cau mày nhìn hắn thì vội lùi lại một bước. “ Nam ca... “ nàng ta ngượng ngùng buông tay " huynh ấy hôm nay thật lạ có lẽ do cô nương bên cạnh huynh ấy." Một tiếng nói vang lên cắt đứt bầu không khí ngượng ngùng ấy “ Thành Nam ngươi tới rồi à? Sao không vào “ dứt lời một thân hình mập mạp đi ra. “ Chu chưởng quầy “ thấy chưởng quầy đi ra Thành Nam vội chào.

” a! Vị cô nương bên cạnh ngươi là..”

” Là nương tử của ta Tiêu Mẫn Nhi “

" hừ! Thì ra là ả tiện nhân đó " nàng ta nghe thấy thì cắn chặt môi, ra vẻ ủy khuất nhìn chằm chằm vào Thành Nam ( sao lại là ủy khuất???)

Mẫn Nhi đang ngẩn người thì nghe thấy tên mình vội giật mình khẽ cười cười nhìn chưởng quầy. “ thôi vào trong thôi! Hôm nay ngươi mang gì đến??” Chu chưởng quầy thấy họ đang đứng trước quán ăn thì vội mời vào. Bước vào gian sau nhà bếp Thành Nam vội đưa ra một con heo rừng đã lột da cho chưởng quầy “ đây là heo rừng ta mới bắt cách đây hai hôm “

Chu chưởng quầy thấy là heo rừng thì giật mình dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Thành Nam “ hảo!! Không ngờ ngươi còn bắt được heo rừng... À mà ngươi còn giữ tấm da heo không?? “

Thành Nam suy nghĩ một chút rồi đưa ra tấm da heo “ đây “. Thấy tấm da còn nguyên vẹn thì quay ra phân phó Thiên Lạc “ ngươi vào trong nói với Nhị thiếu gia là đã có tấm da heo hỏi ngài có muốn mua hay không?” Nàng ta nghe chưởng quầy nới thế thì nhìn sang Thành Nam rồi vội chạy vào trong “ Vâng, ta đi ngay “. Một khắc sau, Nàng ta thở hỗn hễn chạy ra “ Chưởng… chưởng quầy, nhị thiếu gia bảo mua “.

Chu chưởng quầy mỉm cười “ vậy, ngươi đi theo ta vào trong lấy tiền “. Thành Nam liền nhìn sang Mẫn Nhi, bắt gặp ánh mắt của hắn “ chàng đi đi ta ở chỗ này…” chữ đợi chưa kịp nói ra Thiên Lạc liền chen vào “ huynh đi đi ta dẫn Nhi tỷ đi dạo”. Nói xong liền không đợi nàng trả lời liền mỉm cười dẫn nàng đi. “ đi thôi, người cũng đã đi rồi nhanh vào trong thôi “ Chu chưởng quầy cười trêu ghẹo “ vâng “ Thành Nam ngượng ngùng gãi đầu.

Thiên Lạc nàng ta dẫn Mẫn Nhi đi vào sau nhà bếp, nhìn xung quanh không thấy ai nàng ta liền bỏ tay nàng ra ghen ghét nói “ Tiện nhân, sao ngươi còn ở cạnh Nam ca “ nàng nghe vậy thì sửng sờ " như vậy là sao nhỉ, chẳng lẽ nàng ta với thân thể này có thù gì sao?"

” tại sao ta lại không được ở bên huynh ấy “

” tiện nhân!!! Ngươi còn……A! Nhi tỷ, tỷ tha cho muội đi oa…oa…” nàng ta thấy bóng dáng từ trước đo tới liền tự nhéo mình một cái.

Thấy tiếng la hai người Chu chưởng quầy và Chu Thành Nam nhìn nhau rồi vội bước nhanh tới. Nhìn thấy một màn trước đó hai người liền sửng sờ nhưng Chu chưởng quầy rất nhanh liên khôi phục lại nhíu mày hỏi nàng ta “ Thiên Lạc đây là có chuyện gì? “. “ Ta chỉ…là muốn dẫn… híc!! Nhi tỷ đi tham quan thôi nhưng…nhưng mà tỷ ấy liền làm mặt lạnh rồi hung hăng nhéo ta một cái còn nói……”

” Còn nói cái gì “ Thành Nam đưa mắt nhìn sang nàng ta

” nói không được lại gần Nam ca “ hừ ta không tin Nam ca còn đới tốt với ngươi

Nghe xong mỗi người đều có biểu hiện khác nhau Chu chưởng quầy thì nhíu mày cáo từ nói đi ra chông quán, còn Thành Nam nghe xong liền ngây ngô gãi đầu còn nàng thì trong lòng bội phục nàng ta diễn quá giỏi nhưng cũng không định lên tiếng vì để xem hắn xử lí thế nào.

” Nương tử chúng ta về nhà thôi!!” Nói xong nhìn qua nàng ta “ Thiên lạc, huynh mong muội cũng không nên dán huynh quá sẽ làm hỏng thanh danh của muội và nương tử của huynh sẽ không đánh người vô cớ đâu” nói cong liền nắm tay Mẫn Nhi dắt đi.

Giữa đường Thành Nam buông tay nàng ra khó xử nói “ hôm nay đã làm khó nàng rồi”

Nàng mỉm cười nhìn hắn “ chúng ta về thôi” nàng thạt vui nha hắn nguyện tin nàng đó nha. “ Nhi nhi, Nhi tỷ” bỗng có ai í ới gọi nàng.
Bình Luận (0)
Comment