Hà Hoa hiếu kỳ nói: “Ai nói với ngươi? Các nàng chơi cái gì?”
Vừa rồi Phùng di nương hoàn toàn không để lộ ra một chút tin tức nào, Tiểu Thúy và Tiểu Man cũng không thấy có cái gì khác thường. Huống chi, mấy bà tử đó cũng không phải là nam nhân, vậy mà có thể lập sòng bạc được sao?
“Hồi nãy lúc mới trở về, Vương bà tử quét dọn hậu viện len lén nói cho em biết, nói các nàng lấy bài giấy ra đánh, di nãi nãi bảo đi giặt quần áo thúc giục nhiều lần mà chưa chịu đi.”
“Trước để đó đi, ngươi không thấy tận mắt, cũng đừng đi ra ngoài nói lung tung.” Hà Hoa nhìn đằng hoa ngọc bội của Phùng di nương, hơi nhíu mày. Rốt cuộc Phùng di nương có ý định gì đây?
Tiểu Xảo ngây cả người, trước kia ở Quý gia thôn có người thích đánh bạc, cũng có người vì cái này thua hết gia nghiệp, phải bán vợ đợ con. Vì vậy Hà Hoa vô cùng căm ghét chuyện đánh bạc này, trong nhà có người chơi bài, chơi xúc xắc ... Đều đã dặn dò tỉ mỉ, chỉ cho phép chơi tuyệt đối không cho phép đánh cuộc. Tiểu Xảo cũng biết rõ tính tình của Hà Hoa, vừa nghe được tin tức liền vội vàng đến bẩm báo. Thấy sắc mặt của Hà Hoa không tốt, nghĩ đến Vương bà tử kia cũng không thân với mình lắm, thường ngày cũng hay ăn nói linh tinh, tin tức này không biết thiệt hay giả, mình quả thật là hơi lỗ mãng rồi. Cũng không nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Tiểu thư, về sau em sẽ chú ý hơn. Cũng sẽ đi thăm dò chuyện mà Vương bà tử nói.”
“Mở cái rương ra tìm thêm vài thứ, ngày mai đi Từ gia đáp lễ thôi.” Hà Hoa thở dài, cũng không quan tâm nhiều đến chuyện hạ nhân có phải đánh cuộc hay không nữa, suy nghĩ một chút lại nói: “Đi cửa hàng điểm tâm lấy hai cái bánh ngọt đều đưa qua, sau khi đến Từ gia phải đối đáp thận trọng với họ.”
Ngày hôm sau Phùng thị ở trong viện của mình cả ngày.
Khi Hà Hoa đi ra hậu viện thì nghe được hai hạ nhân đang phơi nho khô nói đùa. Một người trong đó nói: “Ngày hôm qua thiếu gia và tiểu thư đi Từ phủ trở về rất sớm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
Người kia thở dài nói: “Có thể xảy ra chuyện gì? Từ phủ là nhà giàu có, tuy lão gia chúng ta là người tốt, thiếu gia tiểu thư cũng vô cùng thông minh, nhưng dù sao vẫn kém hơn Từ gia, cũng không có chủ mẫu, hiện giờ có di nãi nãi nhưng loại thân phận đó, chắc là ở Từ phủ bị khinh bỉ rồi.”
“Nói cũng đúng, cô nương nhà người ta tám chín tuổi đã học nữ công rồi, có khi còn sớm hơn. Nhưng tiểu thư Hà Hoa sắp mười ba tuổi mới bắt đầu học nữ công, khẳng định không sánh bằng người ta, ngược lại Tiết tú nương kia được lợi!”
“Tiểu thư rất thông minh, không chừng học một hai năm thì biết hết rồi. Ngươi cũng đừng học những thứ không biết xấu hổ kia, không hiểu quy củ. Ngày hôm qua các nàng thừa dịp trong nhà không ai đánh bạc! Dám làm chuyện đó sau lưng chủ tử, cũng không sợ tiểu thư biết được sẽ đánh hèo các nàng!”
Người trước đó cười xuy một tiếng: “Vương thẩm không phải trước kia ngươi cũng đánh cuộc sao?”
Vương thẩm kia vội vàng nói: “Phi! Phi! Đó là chuyện chơi đùa trước kia, cũng đã hỏi qua người, được cho phép mới chơi. Không giống như bọn họ, trên miệng nói rất dễ nghe trong lòng thì chuyện lừa dối chủ tử nào cũng làm được. Đi đi đi, đừng làm phiền ta làm việc!”
Hà Hoa nghe đến đó liền biết Vương thẩm kia chính là Vương bà tử hôm qua Tiểu Xảo nói, hôm qua có người bài bạc cũng là sự thật, vậy rốt cuộc có ai làm cho Phùng di nương tức giận hay không?
Ngày hôm qua Phùng di nương ở nhà, nếu phát hiện có người đánh bạc không thể không có tin tức nào, trừ phi những người đó đắc tội nàng. Theo tính tình của Phùng di nương, có khả năng sẽ cố kỵ người khác nói xấu ở sau lưng nàng là lòng dạ hẹp hòi, xen vào việc của người khác, nên sẽ không nói chuyện bọn hạ nhân đùa bỡn đánh bạc đùng đẩy chuyện của nàng với mình. Như vậy xem ra, Phùng di nương hơn phân nửa là biết chuyện này, chỉ là giả bộ không biết gì cả, trong lòng cũng đã suy tính.
Đột nhiên Hà Hoa cảm thấy rất tức giận, ngay cả Tiểu Xảo từ Từ gia trở về, báo cáo tin tốt là Từ gia đã nhận ngọc bội của Phùng di nương cũng không thể làm nàng vui vẻ.
Nghĩ đến Từ Đại thiếu gia quần áo lụa là tiêu xài phung phí, nghĩ đến Từ Thi Viện thiên chân hồn nhiên, không buồn không lo kia, nghĩ đến ánh mắt nông cạn của những thiên kim tiểu thư còn bày đặt học đòi làm thơ kia, nàng liền cảm thấy phẫn nộ vì sự bất công này!
Mọi người đều là tiểu cô nương hơn mười tuổi, tại sao người ta có thể không có tâm nhãn lại sống tốt, còn nàng thì phải quan tâm này quan tâm nọ? Không dám buông lỏng, không có chỗ dựa vào, không có cảm giác an toàn, hơn nữa còn phải suy tính làm thế nào để cho tiểu lão bà của cha lập uy ở bên ngoài cùng trong nhà chứ!
Ngay cả cha cũng thiệt là, nếu thích Phùng thị, tại sao không dứt khoát cho Phùng thị phù chánh để nàng quản gia? Như vậy cũng sẽ không có hạ nhân thất lễ với nàng, người bên ngoài tốt xấu gì cũng thuận theo ở ngoài mặt một phen! Còn muốn một cô nương chưa xuất giá quản những chuyện vớ vẫn như vậy, không biết một tiểu cô nương như nàng làm những chuyện này có bao nhiêu bất tiện hay sao?
Phùng thị cũng cố chấp, muốn có quyền nói chuyện, thì thổi tai bên gối Quý Đồng nhiều một chút, sớm mang thai không phải tốt sao? Nếu không đấu với nàng một trận, dùng lừa gạt hay cướp đoạt quyền quản gia cũng được nha! Cố tình vừa cố kỵ một tiểu nha đầu như nàng, vừa ai oán mình bị coi thường, lại muốn đi đường vòng, dựa vào người ngoài đến đề cao địa vị trong nhà của mình! Ngọc bội kia nói đưa thì đưa, mình cũng chưa nhận được thứ tốt gì của nàng!
“Tiểu thư, người nóng sao, không thoải mái à?” Tiểu Xảo thấy sắc mặt rất khó coi của nàng, lo lắng hỏi.
“Bị bệnh cũng tốt, ta sẽ không cần quản cái gì hết, ngươi đừng phiền ta!” Hà Hoa phiền não phất tay.
Tiểu Xảo nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Thư Tiểu Oản lặng lẽ lui ra ngoài.
“Tại sao tiểu thư mất hứng vậy? Chẳng lẽ bởi vì Từ Nhị tiểu thư không để cho ngươi mang quà tặng trở về?” Tiểu Thư khẽ kéo tay áo của Tiểu Xảo, vẻ mặt khó hiểu.
“Rõ ràng là chúng ta đi đáp lễ, tại sao còn muốn bọn họ không nhận? Hôm nay có phải các ngươi làm sai việc gì rồi hả?” Tiểu Xảo đè thấp giọng xuống, giọng điệu rất nghiêm túc.
“Không có! Hôm nay chúng ta không có làm gì cả! Mới vừa rồi chúng ta chỉ đi phòng bếp một chuyến, trở lại tiểu thư liền mất hứng rồi. Không tin ngươi hỏi Tiểu Oản.” Tiểu Thư cuống quít thanh minh cho mình.
“Đi xuống trước đi, chớ quấy rầy tiểu thư.” Tiểu Xảo nghĩ tới lúc trước Hà Hoa dặn dò nàng phải chú ý chuyện ngọc bội của Phùng di nương.
Nàng cũng coi như là hiểu vài chuyện, biết Từ phủ nhận ngọc bội của Phùng di nương liền chứng tỏ bọn họ chí ít ở mặt ngoài đón nhận ý tốt của nàng. Nếu như bọn họ không thu, cũng chỉ là không xem trọng mặt mũi của Phùng di nương mà sẽ không ảnh hưởng đến Hà Hoa. Nhưng Hà Hoa, rốt cuộc là muốn cho Từ phủ nhận, hay là không nhận đây?
“Tiểu Xảo?”
“Tiểu thư? Có chuyện gì?” Nghe Hà Hoa gọi nàng, Tiểu Xảo vội vàng đi vào.
Hà Hoa dừng một chút: “Vừa rồi tâm tình ta không tốt hơi lớn tiếng với ngươi...ngươi không cần để ở trong lòng. Đi viện của di nương một chuyến, nói chuyện ngươi đã trải qua ở Từ phủ cho nàng biết. Rồi nói với nàng, ngày hôm qua trong nhà có người đánh bạc, ta không biết xử trí như thế nào, kính xin di nương giúp một tay.”
Tiểu Xảo vội nói: “Tiểu thư có chuyện, không nên giấu ở trong lòng, nếu bởi vì những bà tử kia mà tức giận sẽ không tốt cho thân thể. Em sẽ đi tìm di nãi nãi trút giận cho tiểu thư.”
Hà Hoa thấy Tiểu Xảo hiểu lầm, cũng lười giải thích.
Nàng buồn bực một hồi, lại ngẫm lại hai đời cộng lại mình đã sống ba mươi mốt ba mươi hai năm, không cần thiết đem mình cùng Từ Thi Viện và những tiểu cô nương kia nhập làm một. Mặc dù mượn danh “Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, đứa trẻ không có nương phải tự mình cố gắng”, người khác cũng có thể tiếp nhận nàng “Trưởng thành sớm” , nhưng vẫn không nên biểu hiện quá nhiều, sớm chuyển giao chuyện trong nhà vào tay Phùng di nương, nàng làm sâu gạo thì tốt hơn.
Dù sao, người khác muốn khi dễ nàng cũng không thể dễ dàng như vậy.
Qua hai ngày, Phùng di nương mới tra rõ chuyện có người đánh bạc, còn mịt mờ nhắc tới Vương bà tử trước kia cũng là người ham bài bạc, cũng bởi vì thua bạc mới xảy ra tranh chấp với người khác, nhưng gần đây đã thu liễm rất nhiều. Đối với người thật sự tham gia đánh bạc còn xung đột với người của nàng cũng hời hợt cho qua, sau đó đề nghị Hà Hoa lập quy củ lần nữa, về sau nếu phát hiện có người đánh bạc nữa, nhất định nghiêm trị không tha. Ý tứ trong câu chữ chính là chuyện lần này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không.
Hà Hoa biết Phùng di nương cố kỵ thân phận của mình lại cực kỳ để ý người khác đánh giá nàng, cho dù có hạ nhân thất lễ với nàng cũng không dám chỉ ra, chỉ sợ người khác nói nàng đõng đãnh, coi mình quan trọng lắm. Nhưng mà nàng làm việc như vậy, vẫn thấy có chút thất vọng.
Thời đại này muốn có thanh danh tốt thì mình phải bấm bụng chịu đựng, muốn sống tự tại một chút thì không thể quá mức so đo người ta nói như thế nào. Hiện tại thân phận Phùng di nương thật sự thấp kém, nhưng ở Quý gia, chung quy cũng có thể diện hơn những bà tử kia. Nếu nàng nổi lên tâm tư, thừa dịp chuyện lần này, cầm lông gà làm lệnh tiễn phát tác một lần thì như thế nào? Dung túng hạ nhân như vậy, ở trước mặt người ta sẽ khen ngươi một tiếng di nãi nãi độ lượng tâm địa Bồ Tát, nhưng sau lưng không biết hả hê như thế nào, sẽ nghĩ làm thế nào để tiếp tục lừa dối.
Suy nghĩ qua lại mấy lần, lại nghĩ đến Vương bà tử kia, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện mình nghe được ở hậu viện ngày đó không phải tình cờ, chỉ sợ là Vương bà tử biết nàng ở nơi đó, cố ý dẫn người đến nói chuyện.
Bài bạc, gây gổ với người khác, đâm thọc với đại nha hoàn, nếu đổi thành chuyện khác tới lừa gạt mình giống như vậy, thì tâm nhãn của bà tử này thật sự quá nhiều, không thể lưu!
“Di nương nói rất có đạo lý. Chúng ta dời đến bên này, rất nhiều người đều là người của chủ nhà cũ lưu lại, chúng ta không biết tính tình bọn họ như thế nào, bọn họ cũng mang theo quy củ cùng tập quán lúc trước làm việc, như vậy cũng không hay. Đợi con cùng phụ thân, ca ca thương lượng sau đó đưa ra điều lệ khác, để cho bọn họ theo quy củ mới làm việc. Nhưng Vương bà tử kia, nghe qua không phải là người tốt gì, Tiểu Xảo về sau ngươi lưu ý một chút, không cho phép nàng làm ra chuyện bôi nhọ đến Quý gia chúng ta. Nếu không thì nàng đừng mong có quả ngon để ăn!”
Tiểu Xảo liên tục đáp lại, Phùng di nương lại nói: “Tòa nhà bên này cách Điền Trang khá gần, bọn hạ nhân cùng tá điền ở Điền Trang lui tới khá nhiều, cái chìa khóa cửa sau tiểu thư phải giao cho người có thể tin được, tốt nhất là nuôi thêm mấy con chó, trông coi chặt chẽ trong viện và tường rào một chút.”
Cái này cũng đúng, Hà Hoa nhìn Phùng di nương nói ra suy nghĩ của mình, sai Tiểu Xảo lấy giấy bút lấy ra, cùng Phùng di nương thảo luận một chút chuyện nhà. Dù sao Phùng di nương cũng sống ở cổ đại mấy chục năm, trước kia cũng từng trông nom nhà cửa, lời nói ra cũng điều có lý. Chỉ là tính tình nàng ôn hòa, không quyết đoán bằng Hà Hoa, cũng có chút không nới lỏng được tâm của mình.
Bởi vì đã thu hoạch lương thực vụ chiêm (vụ hè), thu hoạch vụ thu vẫn còn một đoạn thời gian nữa, lúc này có thể điều động người làm việc khác, Hà Hoa liền cùng với nàng quyết định lập tức đi tìm vài chỗ trũng thường có ngập úng không được nông dân thích.
Đất như vậy mới thích hợp dùng để làm Tang Cơ Ngư Đường. Đào chỗ trũng ấy sâu thêm hai ba thước, năm sáu mẫu hồ nước lớn dùng để chứa nước nuôi cá, tưới tiêu, đào đống bùn bốn phía ao cá làm thành bờ đê, thêm bãi đất thế, vừa có thể giảm bớt lũ lụt, vừa có đất đai phì nhiêu trên bờ đê trồng cây dâu. Đến lúc đó có thể tạo thành mô hình tuần hoàn “Lá dâu nuôi tằm, phân tằm nuôi cá, bờ đê bùn trồng dâu“.
Đây cũng là một công trình lớn, cũng may hiện tại Phùng di nương nhiệt tình mười phần, tự tin hơn gấp trăm lần, Hà Hoa chỉ nói một vài điểm chính, nàng liền ôm đồm hết tất cả chuyện về sau.
Tới khi mua đất lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Gần huyện Định Giang có rất nhiều đất trũng như thế, giá cả cũng rất rẻ. Nhưng Hà Hoa tính toán một chút, mua xong đất về sau phải mua dâu tằm, phải xây phòng nuôi tằm, phải mua loại tằm, mua cá, còn phải mướn người có tay nghề, những thứ này đều cần có bạc!
Nhưng hiện tại bọn họ không có bao nhiêu bạc tích trữ, tiền lời của hai cửa hàng điểm tâm cũng không ổn định, không thể dựa vào, thật ra thì Hà Hoa còn nghĩ chừa chút tiền mua cửa hàng điểm tâm, về sau cũng không cần phải thuê nữa.
Nhưng bây giờ, muốn mua đất nhưng lại thiếu bạc!