Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 47

Bọn họ ra cửa sớm, lúc đến trong huyện trời cũng mới sáng mà thôi.

Ở trong huyện Hách gia có một tiệm tạp hóa, bên trong phần lớn là một chút đồ chơi hiếm của vùng khác, trong kho hàng phía sau cũng để rất nhiều đặc sản bổn địa, chỉ đợi có thuyền hoặc là thương nhân vùng khác tới, là được bán sĩ ra ngoài.

Hôm nay Tiểu Bảo tới đây chính là có thương hộ Phương Bắc tới muốn từ nơi này vận chuyển một lượng lớn vải bông đi ra ngoài. Cọc buôn bán này cũng đã bàn xong cả rồi, hắn có tới hay không cũng không sao cả.

Nhưng thương hộ kia nghe được thiếu đông gia của cửa hàng mới vừa tân hôn mà cố ý đến đưa tiễn, trong lòng rất là hưởng thụ. Ngay lập tức liền sai người bưng một cái hộp gấm tới nói: "Mấy hôm trước nghe được đại hỉ của thiếu đông gia, nhưng không kịp tới chúc mừng, nếu không cũng đã xin uống ly rượu mừng. Chút ít lễ mọn này, kính xin thiếu đông gia vui lòng nhận cho."

Tiểu Bảo mở hộp gấm ra, liền thấy bên trong có hai củ nhân sâm, đây là lễ vật rất quý. Lấy giao tình của bọn họ không đến mức này, thương hộ này? Tiểu Bảo hoài nghi nhìn hắn, người nọ vội vàng hành lễ cười nói: "Nghe được nhạc gia của thiếu đông gia chính là họ Quý, Quý gia này lại cùng thân gia Từ Nhị gia của họ ở trong huyện tổng cộng có hơn vạn mẫu Tang Viên, tơ lụa vải vóc trong huyện Định Giang có hơn phân nửa là hai nhà này sản xuất ra......"

Thì ra là đánh cái chủ ý này!

Tiểu Bảo bừng tỉnh hiểu ra. Chỉ là hai nhà Từ Qúy đều có bí quyết của mình, nhất là Từ gia, hai năm qua sản xuất ra tơ lụa thượng đẳng đều có từng thuyền lớn vận chuyển đi, người khác muốn mua còn không mua được. Mặc dù Hách gia cũng có thể phân chút nguồn hàng giá thấp từ trong đó, nhưng số lượng cũng không nhiều.

Thương hộ này thấy Tiểu Bảo trầm ngâm hồi lâu cũng không đáp lại, liền nói: "Thiếu đông gia yên tâm, việc buôn bán của chúng ta cùng thiếu đông gia thế nào cũng sẽ không đứt, chẳng qua chỉ muốn cùng thiếu đông gia phân thêm chén canh nữa thôi."

Tiểu Bảo chắp tay nói: "Lục gia hẳn đã biết, tơ tằm hai nhà Từ Qúy đều vận chuyển đi Kinh Sư, cũng chỉ giữ lại cho nhà ta cùng cửa hàng nhà bọn họ chút ít hàng tích trữ mà thôi, chuyện này ta cũng không dám đứng ra bảo đảm. Cũng như thế, hôm nay vừa lúc chuyết kinh (vợ) cũng ở đây, ta phải hỏi lại một chút, Lục gia chờ một chút."

Lục gia vui vẻ nói: "Kính xin thiếu đông gia thay mặt nói tốt một phen!"

Hà Hoa đang ở nội đường chơi với Anh tỷ nhi, nghe Tiểu Bảo nói chuyện như thế xong, liền cười nói: "Ta cũng đã xuất giá, chuyện trong nhà cũng không tiện nhúng tay, huống chi chuyện này còn quan hệ đến ba nhà, hắn cần tơ tằm tốt hơn sao?"

Tiểu Bảo nói: "Nếu là những thứ khác, hắn cũng không cần bám dính cầu xin." Sau đó lại từ một góc nào đó lấy ra một cái áo khoác lông chồn, giống như hiến vật quý nói: "Đây là hắn từ nơi người Nữ Chân đổi tới được, nàng sờ thử xem, mùa đông mặc rất ấm, ta cố ý cất ở chỗ này."

Giữa ngày hè mặc thử áo khoác lông chồn, Hà Hoa có chút dở khóc dở cười, nhưng nghe đến người Nữ Chân, nhìn lại nhân sâm trong hộp gấm một chút, thì biết thương nhân họ Lục này nhất định đã từng đến biên cảnh Đông Bắc. Không ngờ trong tam bảo nổi tiếng Đông Bắc thì có hai thứ ở ngay trước mắt rồi, vội hỏi: "Nữ Chân bên kia thịnh hành lông chồn cùng nhân sâm, tại sao mấy chàng không thu vào nhiều một chút?"

Tiểu Bảo thở dài nói: "Người tham gia lông chồn không ngớt, còn có ở Đông Châu, trong tay Lục gia có rất nhiều hàng tốt hơn, chỉ là chúng ta ăn không vô."

Hà Hoa cười nói: "Nhà ta vận chuyển tơ tằm đến Kinh Sư, nói không chừng cũng có một phần chảy tới Nữ Chân rồi, nhìn như vậy, vẫn không bằng trực tiếp để cho thương nhân Huy Châu này dẫn đi. Chàng tìm thời gian cùng ca ca ta, Từ đại thiếu uống chút rượu, ba nhà dứt khoát kết phường làm ăn những thứ lông chồn nhân sâm với Lục gia Đông Châu này."

Hai mắt Tiểu Bảo sáng lên, vội nói: "Ta sẽ đi tìm bọn họ!" Vội vàng dẫn theo Lục gia ra cửa đi tìm Quý Quân cùng Từ đại thiếu.

Không lâu sau, Tiểu Oản liền dẫn Kiều Nương tới. Người khác biết các nàng thường ngày có quen biết, lúc này cùng nhau đến bảo là muốn mua đồ, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Tiểu Oản dẫn Kiều Nương vào cửa hàng liền đi về phía nội đường, Kiều Nương không lên tiếng theo sát, đợi đến khi thấy Hà Hoa, nàng vội vàng quỳ xuống nói: "Nô gia Kiều Nương gặp qua Hách Nhị nãi nãi."

Hà Hoa nhìn Tiểu Oản, Tiểu Oản lắc đầu một cái, quay về phía Kiều Nương nói: "Ta chưa từng nói với ngươi đây là ai, tại sao ngươi hành lễ rồi chứ? Không sợ nhận lầm người à?"

Kiều Nương cúi thấp đầu, cũng từng chữ từng câu nói rõ ràng: "Tuy thường ngày chúng ta có chút lui tới, nhưng ta biết ngươi đã theo Hách Nhị nãi nãi đến Quý gia thôn. Không có Nhị nãi nãi mở miệng thả người, sao ngươi có thời gian đến thăm ta? Càng thêm không đề cập đến việc dẫn ta đến cửa hàng Hách gia mua đồ rồi. Mặc dù quý nhân trước mặt ăn mặc cũng không đắt tiền, nhưng lại toát ra khí độ ung dung hào phóng, không phải Nhị nãi nãi thì có thể là ai?"

Tiểu Thư đang ở một bên nói: "Thường ngày Tiểu Oản khen ngươi thông minh cỡ nào, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy thì đã biết rồi. Chỉ là ngươi còn kém xa với tiểu thư chúng ta."

Kiều Nương liền nói: "Nhị nãi nãi thiên tư thông minh, lại là quý nhân phúc thọ song toàn, ta thế này..... Người bậc này (người hạ đẳng), sao có thể so cùng Nhị nãi nãi?"

Hà Hoa híp mắt, nhìn khăn che mặt của nàng rũ xuống trên đất, đặt ly trà trong tay xuống, nói: "Ngươi người bậc này, ngươi cho rằng mình là đám người kia?"

Tiểu Oản vội la lên: "Tiểu thư......"

Hà Hoa trừng mắt nhìn nàng, nàng liền ngừng lại, nóng nảy lo lắng trong đôi mắt vẫn không giấu được.

Kiều Nương quỳ phục ở trên đất, chỉ cảm thấy hai luồng ánh mắt giống như đao của Hà Hoa khoét ở sau lưng nàng, nàng định thần lại, từ từ ngẩng đầu lên nói: "Nô gia là người bị hủy dung, diện mạo xấu xí dữ tợn, không dám kinh động Nhị nãi nãi."

Hà Hoa thấy thân thể nàng khẽ run, hai tay cũng nắm chặt, cặp mắt cũng một mảnh kiên định, rõ ràng cho thấy đang cố nén. Người này, không nói mình xuất thân ti tiện, không nói mình tàn hoa bại liễu tính tình ngạo mạn, chỉ nói diện mạo không tốt, thật sự không để mình thất vọng.

Hà Hoa khẽ mỉm cười: "Ngươi đứng lên đi. Tiểu Thư, Tiểu Oản các ngươi ra ngoài đi."

Sau khi trong phòng lắng xuống, Kiều Nương phúc thân, rồi ngồi xuống cái đôn ở bên cạnh. Hà Hoa nhìn cách ăn mặc của nàng, ngược lại nếu so với Tiểu Oản còn tốt hơn một chút, nghĩ đến Xưng Đà cũng không có ủy khuất nàng, nhưng vẫn hỏi: "Nghe nói mấy ngày trước ngươi vấp ngã, hiện tại không có sao chứ?"

Kiều Nương sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút chấn động, mấy ngày qua, số người đi thăm nàng không nhiều lắm câu nói đầu tiên đều là đứa bé như thế nào, đứa bé thì sao, thật không có người nhớ nàng đã từng bị té, Nhị nãi nãi này, quả nhiên cùng người khác không giống nhau sao?

Kiều Nương ngẩng đầu nhìn Hà Hoa một cái, chợt cúi đầu nói: "Tạ ơn Nhị nãi nãi quan tâm, bây giờ đã thật tốt rồi."

Hà Hoa gật gật đầu nói: "Thật ra thì mấy năm này nghe được không ít lời đồn đãi về ngươi, ta vẫn muốn tìm một cơ hội gặp ngươi một chút, không ngờ đột nhiên nghe nói ngươi muốn chết muốn sống...... Theo lý mà nói, ta cũng không tiện quản chuyện giữa ngươi và Xưng Đà, chẳng qua Tiểu Xảo đến trước mặt của ta cầu xin. Ta cùng huynh muội bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không giống với hạ nhân khác, lần này lại liên quan đến đứa con đầu tiên của Xưng Đà, cũng không thể không tới hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi nghĩ ra sao?"

Kiều Nương để tay lên trên bụng của mình, yên lặng một hồi, rồi ngẩng đầu lên, mở đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Hà Hoa nói: "Đứa bé này nô gia sẽ sanh ra! Mặc kệ là nam hay nữ, sau này cũng sẽ mời tiên sinh dạy bảo nó, để nó làm người quang minh chính đại!"

Hà Hoa nói: "Ngươi không sợ nó bởi vì xuất thân của ngươi mà bị người chỉ trích sao?"

Kiều Nương run lên một cái, nói: "Nô gia cũng từng nghĩ như vậy, càng nghĩ nếu là nữ nhi, ngộ nhỡ bất hạnh lại trôi qua những chuyện nô gia đã từng bị, liền hận không thể để nàng chưa từng tới nhân thế này..... Nhưng sau đó lại nghĩ,  nếu nô gia thương yêu nó, sao có thể không có biện pháp tự chăm sóc tốt cho đứa con của mình? Làm sao Xưng Đà lại để cho đứa con của mình chịu tội?"

Thì ra là người kiên cường tự tin, Hà Hoa âm thầm gật đầu, lại nói: "Ngươi và Xưng Đà đương nhiên sẽ không uỷ khuất con của mình, nhưng hắn không thể nào cả đời kề cận bên các ngươi. Trước mắt không bàn về xuất thân của ngươi, chỉ nói hiện tại, ngươi chẳng qua cũng chỉ là người vô danh vô phận đi theo bên cạnh Xưng Đà mà thôi, sau này nếu hắn thú chủ mẫu, chủ mẫu không chứa nổi ngươi muốn đuổi ngươi ra ngoài, ngươi nên làm như thế nào?"

Kiều Nương đè xuống sợ hãi trong lòng, kiên cường nói: "Xưng Đà là một người trọng tình nghĩa, chàng tuyệt đối sẽ không đuổi nô gia cùng đứa bé ra ngoài, không, chàng tuyệt đối sẽ không thú chủ mẫu, chàng sẽ một lòng đối đãi nô gia!"

Hà Hoa dùng nắp ly nhẹ nhàng ma sát ly trà, sâu sắc nhìn nàng một cái, bỗng "Bịch!" một tiếng để ly xuống, cười lạnh nói: "Nói như ngươi vậy, là chắc chắn Xưng Đà phải thú ngươi làm vợ rồi hả? Ngươi theo hắn ba năm, nếu hắn có tâm, đã sớm cất nhắc ngươi, nếu không có tâm, coi như bây giờ ngươi lấy đứa bé uy hiếp hắn, sau này hắn cũng có thể bỏ ngươi thú hiền thê. Còn nữa, nhiều nữ nhân có thể sanh con như thế, ngươi cho rằng Xưng Đà thật sự không có ngươi thì không thể  sao? Ngươi xứng làm thê tử của hắn sao?"

Trong lòng Kiều Nương sợ run một hồi, từ từ quỳ xuống: "Ban đầu nô gia chỉ là vì thoát khỏi Kinh Sư, mới không thể không hủy dung cũng ỷ lại vào đại gia cùng Xưng Đà, mấy năm này đều thật lòng thật dạ muốn cùng Xưng Đà sống qua ngày.Thường ngày bởi vì Tiểu Xảo muội muội không thích, bởi vì không muốn  Xưng Đà khó xử, bởi vì tự cảm thấy xuất thân ti tiện lại thêm dung mạo đã bị hủy cũng không dám nghĩ đến Xưng Đà sẽ cho nô gia danh phận, nhưng hôm nay, vì mình vì đứa bé vì Xưng Đà, nô gia nhất định sẽ để cho chàng cưới hỏi đàng hoàng, phong phong quang quang nghênh đón nô gia vào cửa!

Nhị nãi nãi nói đúng, có rất nhiều nữ nhân biết sanh con, cũng có rất nhiều cô nương tốt nguyện ý hầu hạ Xưng Đà. Mặc dù xuất thân nô gia thấp hèn, nhưng Hồng Phất Nữ (vốn là ca kỹ), An Quốc phu nhân (Lương Hồng Ngọc, tương truyền Lương Hồng Ngọc trước kia cũng là kỹ nữ) xuất thân tôn quý sao? Nô gia bất tài, không dám cầu như họ lưu danh sách sử, chỉ dám cầu một tình lang tốt.

Mặc dù mặt mũi nô gia bị phá hủy, vốn dĩ sắc thị nhân giả, sắc suy tắc ái trì (con người vốn yêu cái đẹp, sắc đẹp suy thì tình yêu cũng mất), hơn nữa trước không nói đến má hồng chưa nhạt ân tình dứt, ngày xưa lúc nô gia bị ma ma buộc gặp khách cũng đã nhìn thấu. Nếu Xưng Đà là người nông cạn lỗ mãng bạc tình, nô gia sẽ không thật lòng đối đãi chàng; những nữ tử khác gả cho chàng, cuối cùng cũng có ngày không còn xuân sắc nữa, lúc về già sắc sẽ suy. Nô gia không cho là mình so ra kém người khác."

Hà Hoa nhìn nàng cử chỉ cung kính, ngữ điệu đau thương, vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh, lại nghĩ đến một câu nhất định sẽ khiến Xưng Đà cưới hỏi đàng hoàng của nàng ta, cũng không khỏi bội phục sự can đảm cùng cuồng vọng của nàng ta, càng tăng thêm vài phần tò mò, hỏi: "Ta thật sự rất muốn biết, tại sao ngươi cho rằng không cần dựa vào đứa bé, Xưng Đà còn có thể phong phong quang quang thú ngươi vào cửa? Chẳng lẽ hắn không quan tâm muội muội từ nhỏ cùng nhau chạy nạn sao? Chẳng lẽ hắn không để ý ánh mắt của người khác sao?"

Kiều Nương nói: "Trước kia bởi vì tổ phụ nô gia bị người hãm hại rơi vào cửa nát nhà tan, từ nhỏ cùng người nhà thất lạc, sau đó được ma ma nuôi lớn, cũng được học thi từ đàn hát, ở nơi bướm hoa đó nhìn thấu tình đời ấm lạnh, đã từng khóc nháo oán hận qua, nhưng cuối cùng trốn không khỏi nơi ăn thịt người đó, nhưng còn may mắn gặp được Xưng Đà.

Thứ cho nô gia lớn mật, nếu Xưng Đà không muốn, nô gia sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho chàng thú nô gia, giống như lúc trước mưu đồ rất lâu thoát khỏi hố lửa ở Kinh Sư. Nếu Nhị nãi nãi cùng Tiểu Xảo muội muội không đồng ý, cho dù nô gia tốn hao ba tấc lòng cũng sẽ làm cho Nhị nãi nãi cùng Tiểu Xảo muội muội cho phép. Nô gia sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết, nô gia xứng với Xưng Đà!"

Hà Hoa cảm thấy bên tai có một trận nổ vang, nàng biết mình chưa tính là người thông minh, cũng biết trong lịch sử có không ít tài nữ kỳ nữ, tâm tính của các nàng, tài văn chương, khí phách cùng truy cầu mình đều kém hơn rất nhiều. Nghe sơ qua chuyện cũ của Kiều Nương, nàng liền nghĩ có lẽ là một Đỗ Thập Nương khác, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, Kiều Nương lại quả quyết cương liệt và dũng cảm kiên cường tính tình tự tôn tự ái như thế.

Phản phất như Kiều Nương mới học Cao Đẳng hun đúc trải qua tự do yêu đương mà chuyển kiếp tới đây vậy, mình và nàng, hẳn là không phân cao thấp. Không nói cái khác, chỉ cần phần dũng khí cùng lòng tin này, cũng đủ để cho rất nhiều người hổ thẹn không dứt.

"Kiều Nương, đây là ngươi hạ chiến thư? Hay là khiêu khích?" Hít một hơi thật sâu, tâm tình Hà Hoa phức tạp nhìn Kiều Nương quỳ trên mặt đất.

Kiều Nương dập đầu rầm rầm mấy cái, nói: "Nô gia không dám! Nô gia sẽ không lấy đứa bé hoặc là những thứ khác đến uy hiếp Xưng Đà, nô gia chỉ có một  tấm chân tình. Nô gia bảo đảm, sẽ không có người như nô gia hiểu chàng thương yêu chàng như vậy, mong rằng Nhị nãi nãi cùng Tiểu Xảo muội muội rủ lòng thương!"

"Ngươi đứng lên đi." Hà Hoa nhàn nhạt nói: "Cho dù là người Quý gia, cũng không thể can thiệp chuyện riêng của Xưng Đà, huống chi bây giờ ta đã xuất giá rồi."

Lời này cũng có nghĩa là tám phần đồng ý, từ nhỏ Kiều Nương đã giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, làm sao không hiểu? Lại dập đầu mấy cái mới đứng dậy nói: "Đa tạ Nhị nãi nãi!"

Hà Hoa nhìn cái trán bầm tím của nàng, thở dài nói: "Không phải ngươi không xứng với Xưng Đà, mà là Xưng Đà có phúc mới có thể được ngươi coi trọng."

Kiều Nương cười khẽ một tiếng, trong mắt cũng nổi lên nước mắt, nói: "Xưng Đà cùng Tiểu Xảo muội muội cả ngày nói Nhị nãi nãi là một người thông tuệ quyết đoán, hôm nay có thể được nhìn thấy, Kiều Nương thật là tam sinh hữu hạnh."

Cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt, một người đã trải qua chuyện không thể chịu nổi rồi sau đó lại bị hủy dung, cũng sẽ không có lòng tin buông lời nói tôi yêu cô ấy, anh ấy cũng yêu tôi, anh ấy nhất định sẽ lấy tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp chứng tỏ mình, khiến người chung quanh đều tiếp nhận tôi...... như nàng vậy. Nhưng Kiều Nương làm được, mặc dù nàng vẫn lo lắng sợ hãi.

"Tiểu Oản!" Hà Hoa cao giọng, nhưng Tiểu Thư lại một bước vén rèm đi vào trước, quýnh lên hỏi: "Tiểu thư có gì phân phó?"

Hà Hoa nhìn về Tiểu Oản đang đi vào phía sau nói: "Vừa rồi ở bên ngoài ta thấy có hai cuộn gấm tốt, còn có một chút vải bông, ngươi dùng bạc của ta cùng mua về cho Kiều Nương. Lúc đi ngang qua nhà ta, lại cùng tẩu tử nói một tiếng, bắt mấy con gà cho Kiều Nương nuôi."

Lại lấy trong hộp một ít trang sức cùng đồ chơi nhỏ, nhét vào trong tay Kiều Nương nói: "Ngươi cũng đừng từ chối, coi như là ta cho đứa nhỏ của Xưng Đà lễ ra mắt."

Kiều Nương liên tục nói cám ơn, sắc mặt Tiểu Oản vui mừng, liền quay đầu đi ra ngoài thu xếp. Tiểu Thư cũng há to miệng, kinh ngạc nhìn bộ dạng thân thiết của Hà Hoa cùng Kiều Nương. Đợi Kiều Nương đi ra ngoài, mới dè dặt hỏi: "Tiểu thư rất thích Kiều Nương này sao?"

Hà Hoa cười cười, nhìn bộ dạng ngu ngơ của nàng lại thở dài: "Vừa rồi nên gọi các ngươi cùng nghe. Tiểu Đào, sợ là không có cơ hội nữa rồi."

Lúc xế chiều, Tiểu Bảo cùng thương nhân kia trở về, Hà Hoa nghe được trên người hắn mùi rượu không nhẹ, liền hỏi: "Có phải suông sẽ rồi hay không?"

Tiểu Bảo gật đầu nói: "Từ đại thiếu cảm thấy rất hứng thú, Quân Đình cũng đồng ý, Lục gia cũng là cầu cũng không được, ta còn muốn về nhà cùng cha ta thương lượng một chút mới có thể xác định. Nàng và Kiều Nương như thế nào rồi?"

Hà Hoa nhận lấy khăn ướt từ trong tay Tiểu Thư đưa cho hắn, nói: "Bất luận là nam hay là nữ, cũng sẽ ở trước mặt nàng kỳ nữ này cảm thấy xấu hổ."

Tiểu Bảo lau mặt xong nói: "Ta mặc kệ nàng ta kỳ hay không kỳ, trong lòng ta, nàng mới là tốt nhất."

Tiểu Thư cùng Tiểu Bàn đỏ mặt hé miệng cười trộm, Hà Hoa ngẩn ra, cảm thấy trên mặt cũng đang thiêu đốt, vội lui ra mấy bước nói: "Cả người toàn mùi rượu khó ngửi, như thế này chàng đừng ngồi chung một chiếc xe với ta!"

Tiểu Bảo nhìn nàng mặt ráng mây hồng, trông rất đẹp mắt, trong lòng thích, đang muốn tới gần, lại nhớ tới mình ngay cả không có hôi rượu toàn thân cũng ướt đẫm mồ hôi, chỉ đành phải thở dài. Buổi tối về đến nhà trời đã tối, vội vàng phúc đáp với Hách Đại Hải mấy câu, liền gọi người lấy nước tắm rửa. Chờ tắm rửa sạch sẽ xong, thức ăn cũng đã bày xong ở trong sân nhỏ, lại nghe Hà Hoa bị lão nương hắn gọi đi, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể ngắm trăng tròn thở dài.

Hà Hoa bị gọi đến trước hết chỉ nghe Trương thị nói Thường thị không tốt như thế nào một trận, sau đó Trương thị còn nói để cho nàng quản chuyện trong nhà. Hà Hoa bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng từ chối: "Bà bà, con mới vào cửa, quy củ gì cũng không hiểu, làm sao quản chuyện trong nhà được? Vẫn là bà bà cùng đại tẩu ổn trọng...... Mặc dù Đại tẩu được nuông chiều một chút, nhưng suy cho cùng cũng từ gia đình giàu có ra ngoài, đã gặp nhiều quen nhiều, hơn nữa đại tẩu quản sự mới danh chánh ngôn thuận. Hôm nay nếu đại tẩu nhận sai lầm cùng bà bà, bà bà cũng nên đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, sau này từ từ dạy nàng, nàng nhất định sẽ không để cho bà bà thất vọng."

Trương thị liền nói: "Ta suy nghĩ lại một chút, con đi xuống trước đi."

Hà Hoa vội vàng cáo từ, vội vàng chạy về phía tiểu viện của mình, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải tìm Thường thị tán gẫu một phen, cần phải làm cho nàng nổi dậy quản gia mới được. Nhưng mà, làm thế nào mới có thể hóa giải mâu thuẩn giữa nàng cùng bà bà đây? Hay là nói, hiện tại sức khỏe Trương thị tốt, cứ để cho  bà trông nom trước?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được cách, nằm ở trên giường đã cảm thấy phiền. Tiểu Bảo lặng lẽ khẽ ngắt cánh tay trắng như ngọc của nàng một cái, nhiệt độ lòng bàn tay lập tức truyền tới. Hà Hoa nghiêng đầu, dưới ánh trăng mông lung nhìn thấy hai con mắt toả sáng lấp lánh của Tiểu Bảo, càng thêm phiền não.

Hình như Tiểu Bảo biết Hà Hoa không vui, cũng không có thêm động tác nữa, chỉ nhẹ giọng nói: "Mặc dù nương nói nghĩ lại, nhưng nàng đừng lo lắng, nương biết nàng có năng lực, lại yêu thích nàng, vì vậy mới cho nàng quản việc nhà."

Hà Hoa lật người nói: "Ta không muốn xen vào chuyện đó. Có đại tẩu ở đây, ta vui mừng trôi qua ngày thanh nhàn. Ta chỉ lo lắng bà bà thật sự cho ta làm chuyện gì, sẽ làm giữa bà và đại tẩu càng thêm......"

"Đại tẩu sẽ cùng theo đại ca đi vùng khác nhậm chức, nương cũng chỉ có thể dựa vào nàng, đến lúc đó ta có thể cũng sẽ đi." Tiểu Bảo nằm ở phía sau nàng, nhẹ nhàng nói một câu làm cho Hà Hoa sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại nói: "Chàng cũng đi? Vậy ta thì sao? Ta cũng muốn đi!"

Nghe nói lần ngày chức vị trống của A Tề không phải ở An Huy mà là Sơn Đông, Hà Hoa tới nơi này hơn mười năm, ngay cả huyện Định Giang cũng không có ra khỏi, lần này có cơ hội có thể nào bỏ qua cho?

Tiểu Bảo cho rằng Hà Hoa không bỏ được mình, trong lòng vui rạo rực, liền thuận thế đưa tay sờ lên mặt của nàng, Hà Hoa lập tức cảnh giác, toàn thân căng thẳng —— trời nóng như vậy, hai người phải chồng lên nhau làm vận động sao?

Tiểu Bảo sờ soạng hai cái, lầm bầm nói: "Ta biết rõ nàng chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo......"

Hà Hoa vung tay của hắn ra, nói: "Ta lúc nào mà nghĩ một đằng nói một nẻo hả?"

Tiểu Bảo liền cười một tiếng, dùng giọng có chút đắc ý nói: "Hôm nay Quân Đình vừa nghe ba nhà kết phường làm ăn với Lục gia là chủ ý của nàng, không hỏi một tiếng đã đồng ý. Thường ngày ta cũng biết nàng là người rất có chủ kiến, trước kia chuyện của Quý gia nàng cũng quyết định không ít. Nhưng ngày thành hôn đó nàng lại nói hôn nhân đại sự lệnh của cha nương lời của mối mai, lúc ấy ta không có ngẫm nghĩ, bây giờ hồi thần lại mới biết, nếu không phải nàng gật đầu, làm sao nhạc phụ đại nhân cùng đại cữu tử Quân Đình tự chủ trương được?"

Đột nhiên Hà Hoa cảm thấy có chút tức giận, chợt nghĩ đến Kiều Nương, trong lòng không chỉ có chút mờ mịt cùng xấu hổ.

Tiểu Bảo lại sáp đến gần nói: "Ta biết nàng sợ nóng, sẽ không nháo nàng, nàng chỉ cần ngửi thử trên người ta còn hôi rượu hay không, rồi gọi một tiếng phu quân tốt nữa là được rồi."

Hà Hoa đầu tiên là xấu hổ, sau đó bừng bừng tức giận, nhất định là hôm nay Từ đại thiếu lại cùng hắn nói gì rồi, cho nên Tiểu Bảo có can đảm trở về đùa giỡn mình!

Lần mò nhéo lỗ tai của hắn nói: "Nói, ai dạy chàng những chuyện này?"

Tiểu Bảo liên tục kêu đau, ở trên giường lăn mấy vòng, trong miệng nói lung tung: "Nương tử tha mạng nương tử tha mạng! Tiểu sinh cũng không dám nữa!"

Hà Hoa cười một trận, bỗng ngồi dậy, nghiêm trang nói: "Ngủ!"
Bình Luận (0)
Comment