Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 8

Một ngày nay Quý Đồng và Quý Quân cùng đi mua nhà, sau khi trở lại Quý Quân nhìn Hà Hoa nháy mắt mấy cái, tỏ ý chuyện đã làm xong. Hà Hoa vui mừng hỏi hắn viện được bố trí như thế nào, bên trong có cần tu sữa nhiều lắm hay không, cảnh vật chung quanh như thế nào. Quý Quân lại có chút cụt hứng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Hà Hoa hỏi tới một hồi lâu, hắn mới chần chừ nói: “Chúng ta. . . . . . Hôm nay ở trên đường đụng phải một người, thoạt nhìn rất giống mẫu thân.”

Hà Hoa nghe xong phản ứng đầu tiên là: “Cha cũng nhìn thấy? Cha nói thế nào?”

Quý Quân nghi hoặc nhìn Hà Hoa, “Cha lặng đi thật lâu, không hề nói gì.”

Rốt cuộc thì hoa đào của cha muốn nở ra rồi sao?

Hà Hoa không nhịn được kích động nổi lên tính tò mò.

Mấy năm qua, cuộc sống của bọn họ dần dần tốt hơn, cũng không thiếu có người vội tới làm mai cho Quý Đồng, thậm chí ngay cả hai người cữu mẫu trước kia không thấy mặt của bọn họ cũng thỉnh thoảng tới lui, người này nói đường muội nhà mẹ đẻ của nàng là một người vô cùng ôn hòa giỏi giang, kết đôi với Quý Đồng đúng là vừa vặn, cũng sẽ không bạc đãi hai huynh muội bọn họ, người kia nói nàng có một chất nữ, đang ở tuổi mới lớn, thông minh khéo tay bao nhiêu, cùng Quý Quân quả thật chính là trời sinh một đôi. . . . . .

Quý Quân nói mình phải đọc sách, không thi công danh trở về tuyệt đối không nói chuyện hôn sự. Mọi người biết Quý Quân ở trong học đường cũng coi như người nổi bậc, chỉ nói hắn chướng mắt những người này, sau này muốn cưới thiên kim nhà giàu. Liền chỉ có thể mạnh mẽ rót mật vào tai Quý Đồng. Tam thúc công còn ở trong tộc tìm một nữ tử. Quý Đồng là người luôn luôn dễ nói chuyện thế mà đối với việc này, cũng ngoài ý muốn kiên quyết, đều cự tuyệt tất cả mai mối. Hà Hoa ở một bên thấy vậy vội muốn chết.

Tuy nói trong những người đó, không hề có lòng tốt, nhưng không thể từ chối tất cả nha! Dù sao cũng có một hai người thích hợp chứ?

Nhưng này chuyện, Quý Đồng không muốn, Quý Quân cũng có tâm vô lực.

Tam tòng tứ đức có cách nói phu tử tòng tử (chồng chết theo con), vì vậy, cũng có tiền lệ nhi tử có thể chấp nhận quả mẫu tái giá. Lại không nghe nói qua hiếu tử tìm mẹ kế cho mình.

Quý Quân không lên tiếng, Hà Hoa một cô nương chưa xuất giá, càng không thể quản chuyện này.

Hà Hoa đã từng nghĩ tới, sợ là Quý Đồng rất chung tình với vị mẫu thân mà nàng không có ấn tượng gì, nhưng không đành lòng nhìn ông vẫn lẻ loi một mình. Hôm nay với manh mối này, sợ là động tâm tư rồi.

“Ca, hai người làm thế nào đụng phải người kia? Biết nàng là người nhà nào không? Nàng. . . . . . Cách ăn mặc như thế nào?” Hà Hoa vội vàng hỏi.

Quý Quân tưởng rằng Hà Hoa nhớ mẫu thân của mình, thấy Hà Hoa hỏi như vậy, mới phản ứng kịp, mặt đỏ lên nói: “Hà Hoa! Nàng. . . . . . Ta. . . . . . Chúng ta cũng chỉ là ở trên đường tình cờ thấy được mà thôi! Muội đang suy nghĩ cái gì?”

Còn không phải là nghĩ giống như ngươi?

Hà Hoa sờ mũi một cái, thấy Quý Quân mím chặc môi giống như vỏ trai, đành phải tìm thời gian tỉ mỉ đi theo hỏi Xưng Đà. Xưng Đà lại nói trên nửa đường chỉ gặp phải một người phụ nhân đang đợi xe thì phụ tử Quý Đồng phản ứng có chút kỳ quái.

Phụ nhân!

Phụ nhân! ! !

Hà Hoa tràn đầy nhiệt tình lập tức rầm rầm toàn bộ bị dập tắt, lại là người đã có gia đình!

Dường như bởi vì bị đả kích như vậy, một nhà ba người đều quên ăn mừng chuyện có phòng ở mới. Mãi đến ngày hôm sau, Tam thúc công lớn tiếng la hét dẫn mười mấy người đi vào, nói là chúc mừng bọn họ mua căn phòng lớn, lại chỉ vào gã sai vặt nha hoàn sau lưng nói, nghe nói viện mới của bọn họ rất lớn, chắc chắn thiếu hụt nhân thủ, cố ý đưa những người này tới đây cho bọn họ sai bảo.

Hà Hoa nhìn nhìn những người đó, bọn nha hoàn từng người trang điểm xinh đẹp, mười ngón tay xanh nhạt, thậm chí còn có hai người phóng mị nhãn ở trên người của Quý Đồng và Quý Quân, bọn sai vặt nếu không phải là đần độn ngốc trệ, thì là xấu xí, không có một người nhìn được, nhưng lại không tiện cự tuyệt người ta.

Hơn nữa, hắn náo loạn như vậy, hàng xóm lân cận cũng sang đây xem trò vui rồi. Nghe được bọn họ ở trong huyện mua viện còn lớn hơn phủ của Tam thúc công, một đám vừa ham muốn vừa đố kỵ, Quý Đồng không thể không cười theo chiêu đãi đám bọn hắn. Cũng may trong thôn mấy năm nay cũng không có ít người thường đi lại ở trong huyện, biết viện trong huyện của bọn họ ở nơi rất vắng vẻ, nên cũng lơ đểnh, thở dài nói đáng tiếc, vị trí hơi kém một chút, Đồng ca luôn thật thà, chẳng lẽ là bị người môi giới lừa ....

Tam thúc công nghe xong lời này thì toàn bộ lông mày râu ria dựng lên, người môi giới đó chính là thân gia hắn giới thiệu!

“Các ngươi biết cái gì? Chỗ tốt đều là nơi lộn xộn, loại người gì cũng có. Chỗ kia của Đồng ca nhi là nơi cực kỳ thanh tịnh ưu nhã, vừa vặn để cho Quân ca nhi đọc sách, tu thân dưỡng tính!”

Mọi người biết tính khí của Tam thúc công, đưa những người này tới chỉ sợ là có dụng ý khác, nhưng cố kỵ hắn ở trong thôn có bối phận cao, “Nữ tế” cũng là người có thân phận , liền không cùng hắn tranh cãi nữa, cười đùa một hồi liền tản đi. Quý Đồng bộ mặt sầu khổ nhận những người đó. Tiểu Xảo càng thêm phẫn nộ vô cùng, nhìn Hà Hoa nhiều lần muốn nói lại thôi.

Hà Hoa truy hỏi qua mới biết, lần trước Cầm di nãi nãi nói cảm thấy tiểu Xảo thông minh lanh lợi, muốn hỏi nàng xin tiểu Xảo đi. Tiểu Xảo cho là Cầm di nãi nãi đang nói đùa, trở lại cũng không có nói cho Hà Hoa. Hôm nay thấy Tam thúc công đưa người tới nhà Hà Hoa, liền suy đoán trong lòng.

Tiểu Xảo khó chịu, Hà Hoa càng thêm tức giận.

Nàng biết tâm tư của Cầm di nãi nãi, năm đó thấy nàng không có mạnh mẽ động thủ với mình, còn tưởng rằng nàng là người tốt, thấy bình thường nàng cũng chiếu cố mình, lại thương nàng ở Kiều phủ sống không dễ dàng, nàng cũng có qua có lại sai tiểu Xảo chạy qua Kiều phủ mấy lần. Mỗi lần nhận ân tình của Tam thúc công và nàng, bọn họ đều sẽ nghĩ biện pháp trả lại. Mấy năm này tính qua, nhà nàng cũng không có thiếu nàng ta cái gì.

Vốn là nàng còn nghĩ hành động của Tam thúc công có chút kỳ quái, cho dù đưa tới người không dùng được của mình, cũng không đến mức sảng khoái như vậy, thì ra là, có ý định để về sau mở miệng hỏi xin tiểu Xảo sao?

Hà Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu Xảo, chỉ cần ngươi không muốn, coi như Kiều gia hắn tới đây trói gô, ta cũng sẽ không uỷ khuất ngươi. Vả lại ngươi chờ xem, ta sẽ đuổi những người này trở về. Cầm di nãi nãi bên kia, về sau không lui tới nữa là được.”

Vừa vặn mấy ngày nay trời đều mưa liên tục, bọn họ cũng không vội sửa sang lại viện mới. Hà Hoa liền bảo Vượng Tài thúc và Xưng Đà nhốt những người đó ở hậu viện gắt gao coi chừng, cũng không gọi bọn hắn làm việc, chỉ để bọn họ ở bên trong ngây ngô, ai cũng không cho phép đi ra ngoài, càng không cho đến chỗ ở phía trước của chủ nhà.

Trận mưa này làm cho tình trạng chuồng gà các nhà chuyển biến xấu đi.

Trong thôn rất nhiều người phát hiện rất nhiều gà nhà mình đều ủ rũ xù lông, lúc đầu còn tưởng rằng là do thời tiết, sau đó mỗi ngày chết một hai con gà biến thành hơn mười con, mấy chục con chết, những người nuôi gà kia mới bắt đầu kinh hoảng.

Những người có công tác chuẩn bị, hốt hoảng một hai ngày, cũng từ từ định thần xuống, bắt đầu tiến hành quét dọn chuồng gà, cách ly, có bệnh rưới tỏi, không có bệnh rưới canh đậu xanh, người cả nhà hận không thể đều ngồi chồm hổm trong chuồng gà. Trong lúc này, phàm là nghe nói tỏi, đậu xanh, dầu trơn mà bình thường vẫn bị mọi người xem thường có thể trị bệnh gà toi đều trở thành bảo bối, giá cả cũng vùn vụt tăng lên.

Những người không có chuẩn bị kia, chỉ có thể sau khi sự việc xảy ra luống cuống tay chân nghĩ hết biện pháp bổ cứu. Thậm chí còn có người thỉnh pháp sư, ở trong chuồng gà bày án đốt nhang đèn tiền vàng bạc ong ong ríu rít bùm bùm náo loạn, các thần tiên cũng bó tay hết cách với đợt ôn dịch này. Gà lớn gà nhỏ vẫn như cũ từng đám chết đi làm cho những người đó hối hận thiếu chút nữa thì quỳ lại bầy gà, cầu xin những tổ tông này sống lại.

Vương chưởng quỹ cảm thán nói, nếu như tích trữ một ít tỏi là tốt rồi, Hà Hoa cười nói, nếu tích trữ những thứ này, chỉ sợ cha nàng sẽ tặng không đi ra ngoài. Vương chưởng quỹ sờ sờ râu cảm thán, Đông gia chính là quá thiện tâm.

Trong nhà Hà Hoa hơn hai trăm con gà chết năm sáu con, ngoài ra đều tốt, nàng cũng không làm sao để ý hết được. Tiểu Xảo thì ngược lại, cả ngày ở trước mặt nàng nhắc tới hôm nay nhà ai chết năm mươi con gà, nhà ai lại chết hai trăm con, ngày mai nhà ai đó chết một ngàn con, trên núi chất đầy gà chết. . . . . .

Mới đầu Hà Hoa nghe thấy chỉ thay bọn họ tiếc hận, sau đó nghe tới liền có chút dở khóc dở cười rồi, chỉ đành phải nói với nàng: “Tốt lắm, nếu ngươi thật quan tâm những việc này, thì tự mình đi hỏi thăm, không nên nghe Vượng Tài thẩm thổi phồng. Thuận tiện nói với nàng dùm ta, những năm qua, cũng nuôi một trăm con cuối cùng có thể sống một trăm con . Năm nay chết mấy con cũng là bình thường, chỉ cần nàng về sau chú ý chút xíu, ta sẽ không nói nàng.”

Tiểu Xảo thế mới biết, nhà Vượng Tài bởi vì từng ở trước mặt Hà Hoa vỗ ngưc cam đoan, trước mắt gà lại chết, nàng băn khoăn, phải đi hỏi thăm tình hình nhà người khác, rồi tiết lộ qua nàng thiếp thân nhà hoàn để nàng nói cho tiểu thư nhà mình nghe, chứng minh nàng so sánh với những người khác, đã làm rất khá rồi.

Tiểu Xảo tức giận bĩu môi: “Ta mới không cần nói cho nàng biết! Để cho nàng sốt ruột!”

Hà Hoa buông châm tuyến trong tay, cười nói: “Ngươi xưa nay chỉ cho là mình biết mấy cái chữ, liền so với tiểu thư chính quy vẫn có chút kiến thức, Vượng Tài thẩm bà tử thô bỉ như thế càng thêm coi thường, làm sao dự đoán được mình lại bị nàng sai khiến? Lúc này biết mình nông cạn rồi? Mặc dù Vượng Tài thẩm ba hoa một chút, nhưng sống nhiều hơn ngươi mấy chục năm, ăn muối so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn. Ngươi đừng xem thường chút khôn vặt đó của nàng, lúc nào đó ngươi cũng học hai ba chiêu đi, cũng sẽ không bị những người ở hậu viện đó làm tức giận đến không nói ra lời.”

Tiểu Xảo đỏ mặt lè lưỡi, cười hì hì nói: “Ta học nàng làm cái gì nha? Muốn học cũng phải cùng tiểu thư học! Vượng Tài thẩm ăn muối mấy chục năm, còn không phải là bị tiểu thư liếc mắt một cái nhìn thấu?”

Hà Hoa cười đẩy nàng một cái: “Đạo hạnh của ta cao thâm, không thích hợp với người có căn cơ thiển cận như ngươi. Ngươi cùng Vượng Tài thẩm học mấy chiêu trước rồi lại nói.”

Tiểu Xảo quay người đi ra ngoài, chốc lát lại chạy ùa vào, thở hồng hộc: “Tiểu thư, trong huyện tới bắt người!”

Hà Hoa cả kinh: “Bắt người? Bắt ai?”

“Đã bắt Tam thái gia và người nhà Đại Hải thẩm, nói là có người kiện bọn họ lấy gà bệnh lừa tiền, còn ăn chết người!”

“Điều này sao có thể?” Hà Hoa vội vàng chạy ra cửa, quả nhiên thấy có mấy người công sai nhà Đại Hải thúc và Tam thúc công, đang hùng hùng hổ hổ kéo bọn họ đi. Người của tất cả hộ gia đình đều ở trong khe cửa len lén nhìn.

Tam thúc công làm việc luôn luôn hồ đồ và tham tiền, bệnh gà toi lần này nghe nói nhà hắn tổn thất nghiêm trọng nhất, hắn sẽ trộn lẫn gà bệnh gà chết gà khỏe bán đi cũng vô cùng có khả năng, nhưng Kiều gia có người làm quan ở trong kinh, ở trong huyện cũng là đại gia tộc có danh vọng, ngay cả Huyện lệnh cũng bán mặt mũi cho bọn họ, làm sao lại cho công sai tới nhà mẹ Cầm di nãi nãi bắt người như vậy? Ngoài ra, một nhà Đại Hải thúc sớm có chuẩn bị, lần này gà cũng không có chết bao nhiêu, làm sao cũng bị dính líu vào?

Quý Đồng Quý Quân nghe được phong thanh, cũng đều vội vàng chạy về. Biết nhà mình vô sự, may mắn đã sớm đóng cửa cửa hàng trong huyện. Quý Đồng lo lắng nói: “Hiện tại cũng không có tin chính xác, có người nói chỉ là tố cáo lừa tiền, có người nói ăn chết người, còn có người nói bây giờ còn có người đang bệnh. Mấy nhà bán gà trong huyện nghe nói cũng mang họa. Một nhà Đại Hải chỉ còn lại a Tề, vừa rồi hài tử kia còn đi khắp nơi cầu người, cũng không biết kết quả như thế nào.”

Hà Hoa thở dài nói: “Cha, con thấy chuyện lần này có gì đó quái lạ, trước tiên chúng ta hãy chờ xem. Nhà Tam thúc công đoán chừng sẽ thiếu người rồi, loại thời điểm này mua người mới tới cũng sẽ không dùng tốt, dù sao mấy người ở hậu viện kia chúng ta cũng không dùng được, trước hết trả lại cho bọn họ đi.”

Quý Đồng vốn cũng không thích những người đó, nhưng ngại vì mặt mũi Tam thúc công và tình huống lúc đó, không tiện cự tuyệt, sau khi nhận lấy liền mặc cho Hà Hoa giải quyết bọn họ. Hiện giờ có cái lý do quá tuyệt này, có thể trả lại nhân tình có thể đưa những người đó ra ngoài, thật gãi đúng chỗ ngứa!

Hà Hoa đuổi mười mấy”Thần Tiên” này đi mỗi người cho một chút tiền bạc, lại lấy một cuộn vải, mua hai bình rượu ngon trong huyện, mấy thứ điểm tâm tinh sảo quả khô cùng gói lại trong giấy bạc thành một phần lễ, trang trí thật xinh đẹp, để cho Xưng Đà cùng các hán tử trong nhà dẫn người đi qua, lại phân phó nhà Vượng Tài không có việc gì có thể đi lại nhiều hơn.

Xưng Đà đưa những người đó đến phủ đệ của Tam thúc công, trước mặt của mọi người, lấy quà tặng ra, nói là Quý Đồng Quý lão gia sai những này người tới đây cho bọn họ sai bảo. Không đợi người nhà Tam thúc công hồi hồn, liền một mạch đi trở về.

Nhà Vượng Tài đi ra ngoài lắc lư một vòng, trở lại liền thần thần bí bí nói, Cầm di nãi nãi cùng Kiều Ngũ nãi nãi mấy ngày trước náo loạn một hồi.
Bình Luận (0)
Comment