Ân Vô Chấp ngồi trên đất, lưng tựa vào giường đá.
Cái đùi thỏ mà Khương Ngộ vẫn chưa ăn xong bị hắn đặt sang bên cạnh.
Ân Vô Chấp nhắm mắt, mệt mỏi ngẩng đầu lên.
Từ góc này Khương Ngộ chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má tái nhợt của hắn.
"Ân Vô Chấp".
Y không ngủ.
"Ngươi không ăn sao".
Ân Vô Chấp không đáp, hơi thở có vẻ nhẹ, Khương Ngộ không chắc liệu có phải vì hắn đang bị nội thương hay không.
Ánh mắt y rời khỏi gương mặt, lướt xuống bờ vai, cuối cùng dừng lại ở bàn tay hơi mở.
Có vài ngón tay đã xước xát vì vách đá, lòng bàn tay nắm lấy cây dây leo cũng đầy máu me.
Trong khoảng thời gian làm du hồn trôi nổi, Khương Ngộ đã từng gặp những bàn tay kinh khủng hơn nhiều – nhưng khi ấy y chỉ nghĩ có lẽ rất đau, chứ chẳng có khái niệm gì và cũng chẳng hiểu cảm giác đó ra sao.
Giờ phút này, y chợt phát hiện, một vết thương như thế sẽ khiến người ta lo.
Y chống tay ngồi dậy: "Ân Vô Chấp".
Có lẽ hắn mệt lắm rồi.
Dù sao Khương Ngộ cũng đã ngủ một giấc, còn hắn thì cứ mãi bận bịu.
Y xuống giường, ra khỏi ngách hang.
Hang động sâu hun hút xuất hiện, y còn nhìn thấy một cái ngách khác ở ngay đối diện nữa.
Y ngơ ngác một hồi, cẩn thận nhớ lại cách Cốc Thái y xử lí lúc cổ mình bị thương rồi bước chân ra ngoài.
Y không biết trong cái hang này có nước hay không, nhưng y không muốn phí thời gian và sức lực đi tìm.
Y nhớ tới hồ nước khi mình vừa rơi xuống vực, chỉ cần ra ngoài thì chắc chắn sẽ tìm được nước.
Phía sau có động tĩnh, Khương Ngộ quay đầu lại, phát hiện Ân Vô Chấp bám theo mình.
"Tỉnh rồi à".
Y nói.
"Trẫm cứ nghĩ ngươi ngất đi rồi chứ".
"Người đi đâu".
"Nước".
"Để thần tìm".
Khương Ngộ nhìn sắc mặt Ân Vô Chấp, hắn nói: "Về đi".
".".
"Người không có miệng à, cái gì cũng phải để thần đoán".
".".
Ân Vô Chấp giơ cây đuốc lên: "Người nhìn thần như thế làm gì".
"Ân Vô Chấp".
"Về đi".
".".
Khương Ngộ ủ rũ nhìn tay hắn.
"Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp cũng nhìn tay mình, năm ngón khẽ mở: "Để mai xử lí sau, hôm nay thần mệt rồi".
"Ân Vô Chấp".
"...".
Ân Vô Chấp đành nói: "Ở cái ngách bên kia có ao nước nóng".
Khương Ngộ cùng hắn đi sang cái ngách bên kia, trên đường Ân Vô Chấp còn ho khan mấy tiếng, phải giơ tay vịn vách tường.
"Ngươi ngồi đây, trẫm đi tìm".
"Chẳng phải người không để tâm tới thần hay sao, cớ gì phải đối xử với thần tốt đến thế".
Vì Ân Vô Chấp không thể chết được, hắn còn phải làm Hoàng đế.
Nếu y tiết lộ thiên cơ thì không biết liệu vận mệnh của Ân Vô Chấp có bị xoay chuyển hay không.
Khương Ngộ đáp: "Vì trẫm tốt bụng".
Người ngoài ai cũng nói thế còn gì.
Ân Vô Chấp bật cười, rồi im lặng nối gót y.
Quả thực Khương Ngộ tìm được một ao nước nóng nhỏ trong ngách hang, y làm theo lời Ân Vô Chấp, dùng đuốc thắp một cây nến bỏ đi vừa tìm được.
Có ánh sáng rồi, y lại tìm được một cái chậu trong góc để múc nước dội lên vết thương của hắn, bàn tay hắn run run: "Đúng là như chết đi sống lại".
Khương Ngộ múc thêm một lượt nước nữa dội xuống.
Ân Vô Chấp nhắm mắt, chẳng biết y đang muốn xử lí vết thương hay muốn mưu sát mình.
Khương Ngộ nâng chậu gốm múc nước tổng cộng ba lần, nghỉ một lúc, múc thêm hai lần nữa, lại nghỉ một lúc.
Ân Vô Chấp nói: "Được rồi".
Y bèn đặt cái chậu gốm xuống: "Thuốc đâu".
Ân Vô Chấp gian nan móc ra một bình thuốc nhỏ đưa y.
Khương Ngộ nhận lấy, nghe hắn nói: "Dùng tiết kiệm thôi".
Ân Vô Chấp đã sắp không chịu nổi nữa rồi, hắn đặt tay xuống nền đất cạnh bờ ao, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Khương Ngộ cầm tay hắn lên, múc nước rửa trôi đất cát dính trên mu bàn tay, ngồi khoanh chân xuống rồi đặt tay hắn lên đùi mình, cúi đầu rắc thuốc.
Y làm gì cũng chậm chạp, thấy mệt thì còn phải nghỉ ngơi, Ân Vô Chấp tựa vào vách đá mà nhìn y qua ánh nến chập chờn.
Gương mặt kia vẫn chẳng hề có chút sinh khí, từng cử chỉ vừa vụng về vừa ngốc nghếch như một con rối.
"Bệ hạ vẫn để tâm tới thần".
Ân Vô Chấp nói.
"Thực ra người vẫn quan tâm thần, đúng không?".
Tang Phê không cần biết người khác nhìn y với ánh mắt thế nào, cũng lười đính chính lại bất cứ điều gì khác.
Y rắc thuốc rất đều, đến lúc loay hoay tìm băng vải thì nghe roẹt một cái, Ân Vô Chấp đã xé góc áo đưa sang.
Trông hắn như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng chẳng hiểu nhờ đâu mà cứ thế kiên cường chống đỡ.
Tang Phê băng bó cho hắn: "Ở đây ấm".
"Người muốn ngủ ở đây ư?".
"Ừm".
Chủ yếu là do lười hoạt động.
"Ngách hang này không có giường đá".
Tang Phê bèn nằm luôn xuống đất.
Ân Vô Chấp lại nói: "Không thấy cộm lưng à".
Cộm thì có cộm, nhưng điều kiện đơn sơ thì vẫn ngủ được thôi.
Y vốn là thế, có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Ân Vô Chấp đã kiệt sức nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc hắn tỉnh dậy, bóng dáng Khương Ngộ đã biến mất.
Hắn bỗng đứng dậy, gương mặt tái mét, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chẳng biết ngoài kia đã đổ mưa tự lúc nào, ngồi trong hang cũng nghe thấy tiếng mưa rơi.
Ân Vô Chấp hoảng loạn nhìn xung quanh, nỗi khủng hoảng hệt như một bàn tay khổng lồ bóp chặt tim hắn.
"Khương Ngộ...".
Hắn không nhịn nổi nữa.
"Khương Ngộ...!".
Trong con suối nước nóng thiên nhiên nào đó, kẻ đang bơi nổi trên nước lập tức chìm xuống.
Một lát sau, y thò đầu lên, vớ lấy một cục đá trên đất ném vào vách hang.
Tai Ân Vô Chấp khẽ giật, lúc này mới phát hiện trên đất có dấu chân.
Hắn lảo đảo xông đến nơi vừa phát ra tiếng động, bước vào một ngách hang tự nhiên rộng lớn, trông thấy Hoàng đế đang thả mình trôi trong dòng suối.
Hắn nghiêm mặt bước tới, hỏi: "Người tới đây lúc nào?".
Khương Ngộ không biết tính thời gian, bèn đáp: "Không nhớ rõ".
"Sao không gọi thần dậy?".
".".
Ân Vô Chấp im lặng đôi phút rồi mới nói: "Thần rất lo".
Khương Ngộ lại ngả người xuống, nổi lên mặt nước.
Ân Vô Chấp bước đến ngồi xuống bên bờ suối, lẳng lặng nhìn y.
Hơi nước nóng bốc lên mờ mịt – cũng chẳng mấy khác biệt so với noãn các ở hoàng cung, Hoàng đế mì sợi lẳng lặng trôi, mái tóc đen xõa ra trong làn nước xanh nhạt, hệt như ngọc giao [1] trên biển.
[1] Giao: một loại người cá trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền có nhan sắc tuyệt trần, khi khóc thì nước mắt biến thành trân châu, lại biết dệt nên thứ lụa đẹp và mỏng nhất thế gian.
Ân Vô Chấp nhớ lại cái hôm y trúng Quý Phi Kiều ngày ấy, ánh mắt tối lại: "Bệ hạ, khụ, thần cũng thấy khó chịu".
Khương Ngộ: "?".
"Thần cũng muốn ngâm mình một chút".
Khương Ngộ nhìn tay hắn.
Xin ủng hộ chúng ????ôi ????ại ﹙ T????Ù????T ????????????ỆN.vn ﹚
Ân Vô Chấp nói: "Không sao".
Khương Ngộ quạt tay hai cái để bơi sang chỗ khác nhường diện tích cho hắn.
Một phút sau, Ân Vô Chấp bước xuống.
Khương Ngộ vẫn yên tĩnh nổi trôi, bàn chân trắng như ngọc, rốt cuộc y thích nổi trên mặt nước đến độ nào mà cả ngón tay và ngón chân đều khẽ nhúc nhích thế.
Ân Vô Chấp giơ tay, cầm lấy bàn chân đó.
Những ngón chân nhanh chóng cựa quậy rồi trốn mất, Khương Ngộ thanh thản nhắm hai mắt lại.
Ân Vô Chấp lẳng lặng nhìn y một chốc, đứng lên.
Gió trong hang thổi qua cây nến, ánh lửa mãnh liệt chập chờn, bóng người phản chiếu trên vách đá cũng lồng vào nhau chẳng thể phân rõ được.
Cơn mưa chưa ngừng, tiếng gió vùi lấp mọi âm thanh.
Khương Ngộ thiếp đi vì mệt, lúc tỉnh dậy đã được ăn vận thỏa đáng.
Y nằm trên giường đá, nhìn chàng trai với mái tóc đen dài xõa tung...
E rằng gọi hắn là một người đàn ông hay một con chó điên thì hợp hơn nhiều.
Ân Vô Chấp nghiêng đầu nhìn y, Khương Ngộ đối mặt với hắn một thoáng chốc rồi lại nhắm mắt.
Y đã làm du hồn rất nhiều năm, nhưng không ngốc.
Trên cơ thể này đã đầy những dấu vết Ân Vô Chấp gây ra, chỗ nào cũng thấy đau, y cụp mắt, hiểu rằng có lẽ Ân Vô Chấp đang giận nên cố ý trả thù mình.
Khương Ngộ nghiêm túc nghĩ – y làm gì mà hắn giận?
Chắc từ lúc hắn đút y ăn thịt thỏ, khi hắn đưa miếng thịt tới bên miệng y, dỗ dành y.
Nhưng dường như không đúng.
Dù y chẳng biết không đúng chỗ nào.
Người đàn ông đó bước tới chỗ y, lại mang thức ăn đến.
Khương Ngộ: ".".
Không, y sẽ không ăn đồ ăn của Ân Vô Chấp nữa đâu..