Đúng là Khương Ngộ chưa từng chủ động.
Y có được rất nhiều thứ kể từ khi trở thành người, nhưng thực ra chỉ toàn do những kẻ khác nhét cho.
Y chưa từng thực sự muốn bất cứ điều gì.
Trên mặt Ân Vô Chấp vẫn còn vết thương, khóe môi và khóe mắt đều có máu.
Vì hai người ngồi sát nhau nên Tang Phê cũng thấy rõ những vết thương ấy.
"Chủ động hôn ta một lần thôi, khó đến thế hay sao?".
Không khó.
Nhưng Khương Ngộ chẳng biết liệu bản thân y có muốn hay không.
"Hôn ta, Khương Ngộ, hôn ta một chút thôi".
Đôi môi nhợt nhạt khép mở trước mắt, Ân Vô Chấp ôm eo y, đỡ gáy y, hơi thở phả vào mặt y, giọng khàn khàn: "Hôn ta đi, Khương Ngộ.
Người sắp chết rồi, thỏa mãn ta một chút thì có sao?".
Hắn chớp mắt: "Ta thích người đến thế, đối xử với người tốt tới vậy, người chủ động hôn ta một lần cũng chẳng phải...".
Hàng mi dày khép lại, Khương Ngộ khẽ nâng cằm.
Đôi môi dán vào nhau.
Ngoài kia gió đã nổi, cành lá trong rừng xào xạc, thi thoảng lại có một hai con thú nhỏ chạy qua.
Đôi ngươi rưng rưng nước mắt của Ân Vô Chấp khẽ run, hắn ôm chặt lấy Khương Ngộ, khiến nụ hôn sâu hơn nữa.
Mùi lá khô mục rữa lại xộc vào khứu giác.
Nhưng giữa đôi môi Ân Vô Chấp là hương trái cây mát và ngọt.
Chẳng ai mách bảo, Khương Ngộ chầm chậm giơ tay, khẽ khàng vòng qua lưng hắn.
Nụ hôn nóng rực hạ xuống nốt ruồi nhỏ trên vai y, Ân Vô Chấp nghiêng đầu hôn vành tai y, ôm y vào lòng một cách đầy kiềm chế.
Tay Khương Ngộ níu chặt vạt áo hắn, để mặc hắn rải những nụ hôn lên trán và tóc mình, nghe hắn gọi: "Khương Ngộ".
"Ừm".
Ân Vô Chấp nói: "Ta thích người".
"Ừm".
"Không phải Khương Ngộ ngày trước, cũng không phải hôn quân mà người đã kể, ta thích người, không liên quan tới họ".
Khương Ngộ nói: "Tên của ta thuộc về người khác, cơ thể của ta thuộc về người khác, ta chẳng có gì".
"Người là người, ta thích người vì người chẳng có gì, thích cái vẻ ủ ê lười biếng của người.
Những kẻ khác mà người nhắc đến, dù là vị Hoàng đế cần cù trong sạch hay là tên bạo quân mắt mù tai điếc, cũng đều không liên quan tới ta".
"Tên ngươi là do y đặt".
Ân Vô Chấp ngỡ ngàng chớp mắt: "Sao cơ?".
"Y dạy ngươi tiếng phổ thông, đặt tên cho ngươi, sau đó ngươi còn nói sẽ ở bên y mãi mãi, ngươi cố gắng đến vậy là để được xứng với y.
Ân Vô Chấp, ngươi thích ta không cần lí do là bởi trước đây y đối xử với ngươi rất tốt".
Khương Ngộ rầu rĩ nói.
"Vì y đối xử tốt với ngươi nên ngươi thích y, cũng vì thế nên dù ta chỉ là một tên cô hồn dã quỷ chiếm lấy cơ thể này nhưng ngươi vẫn còn lưu luyến".
"Người nói gì vậy?".
Khương Ngộ ngẩng đầu, nói thật chậm: "Ngươi có từng nói sẽ mãi mãi ở bên y không".
"Sao ta lại phải nói thế?".
Khương Ngộ: ".".
Y đã biết hết nên cũng chẳng chờ trông mong gì vào đáp án, nhưng y không ngờ Ân Vô Chấp lại nói dối mình.
Y hơi đẩy hắn ra, động tác nhẹ bẫng, Ân Vô Chấp vẫn cứ tiếp tục ôm rồi cau mày: "Sao người lại biết những chuyện đó?".
"Hương Cố Nhân".
Y đáp.
"Ta ở lại cơ thể Khương Ngộ nên thấy hết rồi, từ ngày bé tí ngươi đã bảo ngươi thích y".
Ân Vô Chấp nhìn y.
Khương Ngộ lại nói: "Thế mà ngươi không nhận".
"Ta chẳng biết người đang nói gì".
Khương Ngộ: ".".
Y không thích tranh cãi, đặc biệt là tranh cãi về một việc đã có đáp án rõ ràng, vì kết quả dù sao cũng không thay đổi nếu một trong hai thắng cuộc.
Nếu y đã thấy cảnh tượng kia trong trí nhớ của nguyên chủ rồi thì Ân Vô Chấp có nhận hay không cũng thế thôi.
Y lười nổi giận, cũng lười sửa lời hắn.
Nhưng Tang Phê không ngờ Ân Vô Chấp lại là con người như thế.
Ân Vô Chấp cảm nhận tâm trạng đó, bèn giơ tay nâng cằm y: "Ta bị mất trí nhớ".
Khương Ngộ: ".".
Y không muốn nói chuyện với Ân Vô Chấp, nghe những lời dối trá chỉ tổ mệt thân.
"Ta thực sự không nhớ gì hết, trước khi bị người gọi vào cung, đến cả bóng dáng Khương Ngộ ta còn chẳng biết tròn méo thế nào".
Khương Ngộ: "Nói dối".
Nói dối kiểu này mà Ân Vô Chấp cũng nói được.
Ánh mắt y cũng ủ ê như biểu cảm, Ân Vô Chấp đáp: "Thật mà.
Mẹ ta cũng từng nhắc tới chuyện Tứ điện hạ dạy ta tiếng phổ thông, nhưng ta thực sự không nhớ bất cứ thứ gì".
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi".
"Khương Ngộ".
"Tên ta không phải Khương Ngộ".
"...".
Trông còn ủ ê hơn ban nãy.
Ân Vô Chấp tựa trán vào trán y, hỏi: "Thế tên người là gì?".
Tang Phê: ".".
"Người không có tên".
Ân Vô Chấp nói.
"Vậy thần đặt tên cho người nhé".
"Có".
Y chẳng thèm để tên lừa đảo này đặt tên cho đâu.
"Thế người tên gì?".
"Gia gia".
Ân Vô Chấp: "...!Tổ tông, tổ tông, được chưa?".
"Đừng có nói chuyện với tổ tông".
"Người tin ta đi, ta thực sự không nhớ Khương Ngộ lúc trước, trong trí nhớ của ta chỉ có một Khương Ngộ là người thôi.
Lần đầu tiên ta gặp người là ở trong cung, hôm ấy trời mưa, người ngồi trên ghế, ta lấy thân chuộc Trần Tử Diễm...".
"Ngươi đừng có nói chuyện với ta".
Y ngày càng rầu rĩ, giọng yếu ớt tới nỗi gần như chẳng nghe được.
Nhưng Ân Vô Chấp vẫn chưa chịu thôi: "Người nghĩ ta cố tình nói dối, người nghĩ ta thay lòng đổi dạ, vì thích người nên không còn quan tâm tới Khương Ngộ mà ta từng thích trong quá khứ hay sao? Người đang vu oan cho ta đấy".
Khương Ngộ không ngờ đến cả chuyện này mà hắn cũng đoán được, y hé một mắt ra nhìn Ân Vô Chấp, hắn tỏ vẻ ấm ức: "Ta chưa từng thích bất cứ ai trừ người, người mà dùng một lí do nực cười đến thế để từ chối ta thì ta sẽ không chấp nhận đâu".
"Ân Vô...".
Ân Vô Chấp chặn môi y lại, nếu không phải hai người đang ngồi trong hốc cây thì chắc chắn hắn sẽ cho y biết cảm giác bị vấy bẩn [1] là thế nào, nhưng bây giờ thì không được.
[1] Từ "vu oan" ở trên và "vấy bẩn" ở đây cùng là chữ 污蔑.
Hắn cố kiềm chế để buông tay: "Người nghĩ ta thích Khương Ngộ ban đầu nên mới không muốn đi cùng ta".
Khương Ngộ hơi thở d ốc.
Giờ Ân Vô Chấp biết căn thời gian sao cho chuẩn xác rồi, lần nào hắn cũng hôn cho y dở sống dở chết rồi mới dứt ra, như thể chỉ còn một bước là y có thể thăng thiên nhưng lại không bước nổi vậy.
Tang Phê giơ tay túm một lọn tóc dài trước ngực Ân Vô Chấp bằng chút sức lực thậm chí chẳng đủ để uy hiếp hắn, hắn tiếp tục hỏi: "Có phải không?".
Tang Phê: "Buồn ngủ".
"Nói chuyện cho xong rồi ngủ tiếp".
Khương Ngộ vùi mặt vào ngực hắn: "Quả".
Ân Vô Chấp cầm một quả dại đưa tới bên miệng y, Tang Phê há miệng, ịn một dấu răng lên đó.
Y: ".".
Ân Vô Chấp cắn phần vỏ đi, Tang Phê mới bắt đầu chầm chậm gặm ăn như chuột đồng.
Gặm xong thì mệt, y lại chẳng động đậy gì nữa.
Ân Vô Chấp lên tiếng: "Giờ người nói rõ được rồi chứ?".
Tang Phê buồn ngủ thật, hắn hỏi thêm mấy câu mà y vẫn chẳng nhúc nhích, đến khi cúi xuống xem mới phát hiện y đã ngủ.
"Khương Ngộ".
Hắn chần chừ.
"Người ghen sao?".
Ân Vô Chấp không dám ngủ quá say giữa rừng sâu.
Tới đêm khuya, hắn bỗng bị đánh thức bởi tiếng đao kiếm.
Mưa lại rơi tí tách, Ân Vô Chấp nhìn Khương Ngộ đang say ngủ – hắn muốn để y lại đây nhưng sợ bị người ta phát hiện, nếu cõng y theo thì không tiện dò xét động tĩnh.
Có đưa y theo hay không thì hình như cũng đều nguy hiểm, cuối cùng Ân Vô Chấp đành chọn canh giữ bên y.
Tiếng đao kiếm càng lúc càng vang, cũng càng lúc càng gần, những ánh đuốc xẹt qua soi sáng cơn mưa bụi.
Hắn nhanh chóng nhận ra đó là người của cha mình và Triệu Trừng.
Định Nam Vương hét to: "Bệ hạ ở đâu thế?!".
Cuối cùng họ cũng tới!
Ân Vô Chấp níu chặt vai Khương Ngộ một lúc lâu, cuối cùng cõng y lên rồi chui ra ngoài, chưa đi được quá mười trượng đã nghe tiếng sáo réo rắt.
Những âm thanh xì xì vang lên ngay cạnh, vô số rắn độc thò xuống từ trên cây, lít nhít bao quanh Ân Vô Chấp.
Khương Ngộ mở mắt, nhìn về phía trước theo tầm mắt hắn.
Mưa bụi càng lúc càng dày, khiến mái tóc cả hai nhanh chóng ướt nước.
Một bóng người đứng thổi sáo trên ngọn cây trước mặt.
Tóc bạc áo xanh, trên eo là một ngọn đèn lưu ly màu đỏ đậm, gương mặt trẻ măng nhưng lại bình thản, hệt như cơn sóng ngầm dưới mặt nước tĩnh lặng.
"Quốc sư nước Triệu, Khô Ngân".
"Thì ra tiểu tướng quân nhận ra tại hạ".
Gã cất ống sáo, mỉm cười.
"Tiểu tướng quân hãy để bệ hạ của cậu lại đây đi, ta sẽ cho cậu một con đường sống".
Quốc sư nước Triệu có pháp thuật lưu giữ thanh xuân, nghe đâu thực ra đã hơn trăm tuổi.
Ân Vô Chấp khẽ xốc Khương Ngộ trên lưng, cau mày: "Ngươi muốn làm gì?".
"Thái tử điện hạ muốn đón mẫu thân về nhà, ta là bề tôi, đương nhiên phải gắng sức thực hiện mong muốn của ngài ấy".
Khô Ngân đáp.
"Tiểu tướng quân nể tình lão già này đi vạn dặm đường xa tìm tới mà tạo điều kiện chút đi".
"Đừng hòng".
"Sao phải bướng bỉnh quá vậy".
Gã khẽ xoay ống sáo.
"Hai ta cũng coi như có quen biết, ta thề trên danh nghĩa quốc sư, sẽ không chạm vào một sợi tóc của y".
"Ai thèm quen biết với ngươi".
Quốc sư nhíu mày, rồi lại mỉm cười: "Tiểu tướng quân thực sự đã quên rồi nhỉ".
Ánh nhìn của gã chạm phải đôi mắt trong veo như thủy tinh của Khương Ngộ.
Tang Phê chầm chậm trèo xuống khỏi lưng Ân Vô Chấp, hắn lập tức quay lại nhìn y: "Bệ hạ".
"Chẳng phải ngươi đã đồng ý để ta đi tìm cái chết hay sao".
Ân Vô Chấp nói: "Dù thế người cũng không thể chết chỉ vì đám thú vật này được".
"Gã nói sẽ không giết ta".
"Ai mà biết tên này có đáng tin hay không?".
"Ta tin gã".
Ân Vô Chấp tỏ vẻ ngờ vực: "Người tin quốc sư nước Triệu?".
"Ta từng gặp gã".
"Dù từng gặp mặt, người cũng không thể...".
Ân Vô Chấp hơi khựng lại.
"Cái gì?".
Khương Ngộ đã bao giờ rời khỏi kinh thành đâu.
Khương Ngộ quay sang nhìn Khô Ngân, nghiêm túc nói: "Ta từng gặp gã khi đang làm quỷ hồn".
Khô Ngân cất ống sáo ra sau lưng, nhảy từ cành cây này sang cành cây khác nhẹ bẫng như chim yến, thật khó mà tưởng tượng trên đời này lại có kẻ giỏi khinh công tới vậy.
Ân Vô Chấp lập tức đứng chắn trước mặt Khương Ngộ, tỏ vẻ cảnh giác.
Hắn nhẹ giọng: "Dù có là lúc làm quỷ hồn thì người cũng không thể gặp kẻ này được, lúc đó lẽ ra gã chết lâu rồi".
Khương Ngộ: ".".
Tuy Ân Vô Chấp nói cũng có lí, nhưng đúng là y nhớ được gương mặt này.
"Ta rất vinh dự vì được bệ hạ nhớ tới".
Khô Ngân nhanh chóng đặt chân lên một cành cây thấp nhất, rõ ràng nhìn xuống Khương Ngộ từ trên cao nhưng lại chẳng có tới nửa phần ngạo mạn.
E rằng cũng vì vậy mà gã sống được rất lâu.
Khương Ngộ nhỏ giọng nói với Ân Vô Chấp: "Trước đây từng có rất nhiều đạo sĩ muốn bắt ta đi đầu thai, nhưng chưa kẻ nào từng thành công cả.
Sau đó một đạo sĩ xuất hiện, nghe nói là mời được tổ sư gia đã sống mấy ngàn năm, tổ sư gia của tên đó trông rất giống người này".
Ân Vô Chấp hoang mang: "Sao có thể thế được".
Khương Ngộ nói: "Ngươi không tin ta".
"Không phải không tin, chỉ là...".
"Tìm thấy rồi".
Giọng Triệu Trừng bỗng vang lên, hắn ta đứng trước mặt hai người, nhíu mày: "Đúng là quốc sư có cách".
Gương mặt Khô Ngân lạnh nhạt, chẳng biết gã đang nghĩ gì.
"Người đâu, bắt lấy chúng".
"Đừng chống cự".
Khô Ngân cất lời.
"Tiểu tướng quân khổ sở lắm mới cầu được kiếp này, chắc cậu không muốn chết sớm đâu nhỉ?".
Ân Vô Chấp nắm ám tiễn trong tay, sát khí dần xuất hiện.
Khương Ngộ cụp mắt níu tay hắn.
Y thực sự từng gặp Khô Ngân.
Nếu Khô Ngân có thể sống lâu tới vậy thì có lẽ lời gã nói bây giờ cũng không phải giả.
Những ngôi chùa miếu, những lá cờ chiêu hồn, cả nốt ruồi sậm như màu máu, đều là minh chứng cho việc Ân Vô Chấp đã điên vì nguyên chủ.
Thì ra kiếp này thực sự có được nhờ hắn khổ cực van cầu.
Tiếc là lại bị Tang Phê phá hỏng mất.
Một mũi tên ngắn được nhét vào tay y, Ân Vô Chấp quay sang: "Ta sẽ ở bên người".
Hắn muốn Khương Ngộ dùng thứ đó mà chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trời sáng, Định Nam Vương dẫn binh sầm mặt chờ tại lối rẽ, xe ngựa của Thái hoàng thái hậu cũng tới, bà bình tĩnh bước xuống, được mấy người hầu đỡ tay.
Triệu Trừng vô thức nhìn người đàn ông đứng cạnh: "Quốc sư...".
Gã đáp: "Chúng ta cũng có thành ý mà".
Thực ra Triệu Trừng đã yên tâm ngay từ khoảnh khắc trông thấy gã.
Vị quốc sư này trông rất trẻ nhưng lại thần bí khó lường, pháp thuật cao tay, đến cả tiên hoàng và phụ thân hắn ta đều phải nể trọng gã.
Xưa nay gã gần như không lộ diện, giờ lại đồng ý tới giúp hắn ta đi đón mẫu thân, Triệu Trừng dù sao cũng thấy hơi bất ngờ.
Diêu Cơ ngồi xe tù mà đến, thị bước xuống, liếc thoáng qua Triệu Trừng ở phía xa rồi dán mắt vào Khương Ngộ.
Nơi này là lối vào hẻm núi, đôi bên rất khó giao tranh, nếu không phải Khương Ngộ còn nằm trong tay quân Triệu thì tất nhiên nước Hạ sẽ không cho phép chúng làm càn trên lãnh thổ mình.
Mái tóc dài của Diêu Cơ xoã tung, chân vẫn còn bị xích, thị chầm chậm bước về phía người nhà.
Triệu Trừng không kiềm chế nổi mà dợm tiến lên, lại nghe có người lạnh giọng nhắc: "Điện hạ".
Hắn ta dừng bước, dằn lòng lùi lại.
Khương Ngộ cầm tay Ân Vô Chấp, có lẽ đây là lần đầu tiên y chủ động nắm tay hắn dắt đi.
"Bệ hạ".
Khương Ngộ dừng lại trước mặt Diêu Cơ, nhìn thẳng vào mắt thị.
Thị bắt đầu rưng rưng: "Ngộ Nhi, con theo mẹ về nhà được không, con về rồi mẹ sẽ có cách giúp con quên đi tất thảy ở vùng đất này, chúng ta cùng về nước Triệu mà sống cho ra sống".
Khoé mắt Triệu Trừng đỏ ửng.
Hắn ta biết trong lòng mẫu thân chỉ có Khương Ngộ.
Dù hắn ta biết y là đứa con thị dứt ruột đẻ ra, lại bầu bạn với thị lâu nhất, thị thiên vị y cũng là chuyện đương nhiên, nhưng vẫn không kìm nổi lòng ghen tị.
Rõ ràng hắn ta cũng có thể có đầy đủ cả cha và mẹ, có tuổi thơ đẹp đẽ, nhưng chỉ vì dã tâm của kẻ nắm quyền mà mẫu tử phải chia cách bao năm.
"Ngộ Nhi...".
Diêu Cơ nức nở.
"Mẹ thực sự chỉ muốn đưa con về nhà, mẹ lợi dụng con, cũng chỉ vì muốn đưa con về nhà thôi".
Ân Vô Chấp nắm chặt tay Khương Ngộ, Định Nam Vương ho nhẹ một tiếng: "Ân Vô Chấp".
Hắn chỉ đành buông tay rồi nói: "Ta đợi người".
Thái hoàng thái hậu to tiếng: "Con còn đợi gì nữa, cháu ngoan của ta? Mau về với hoàng tổ mẫu đi nào".
Văn Thái hậu bước lên một bước, nói bằng giọng đầy căm hận: "Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn giả vờ đáng thương làm gì nữa hả Diêu Cơ.
Ngộ Nhi, con đừng để mấy lời chót lưỡi đầu môi của cô ta lừa nữa, người thân của con ở bên này".
Khương Ngộ siết chặt mũi tên ngắn trong tay, chán nản.
Y gục đầu xuống, thầm nghĩ, cứ thế đi, dù sao tạm thời cũng chưa chết được.
Một bàn tay túm lấy tay y, Diêu Cơ gọi: "Ngộ...".
Đừng chạm vào ta.
Một giọng nói vang lên trong đầu y.
Khương Ngộ xoay người, để lộ đầu mũi tên đen nhánh.
"!".
Ống tay áo phất phơ, Ân Vô Chấp vốn đang quay lưng đi chợt dừng bước, bao năm chinh chiến giúp hắn biết đó là tiếng mũi tên đâm xuyên da thịt.
Hắn xoay người.
Máu tươi đỏ thẫm nhuộm đầy đôi mắt hắn.
"Ân Vô Chấp, ta hận bà ta".
Một giọng nói thì thầm bên tai hắn.
"Ngươi giúp ta giết bà ta nhé".
Hắn lẳng lặng nhìn đôi tay Khương Ngộ đẫm máu tươi.
Hắn chậm rãi bước tới.
"Bệ hạ".
Hắn đỡ lấy y.
"Người sao thế?".
Trước ngực Diêu Cơ là mũi tên đen nhánh, thị xụi lơ quỳ xuống, máu tươi trào ra khỏi cổ họng.
Triệu Trừng bị Khô Ngân kéo ra sau, hắn ta rít lên: "Khương Ngộ, tên điên, ngươi giết mẫu thân thì ngươi cũng sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết...".
"Ân Vô Chấp, tên điên, ngươi giết mẫu thân ta thì Khương Ngộ cũng sẽ chết...".
Ân Vô Chấp vuốt v3 gương mặt Khương Ngộ, cụp mi, nốt ruồi son đỏ tươi và ươn ướt.
"Thật là, lúc nào cũng phải khiến ta đau".
Lời tác giả:
Tang Phê: Chết rồi chết rồi chết rồi.
A Chấp: Ồ.
Ryals note: Tang Phê đã chấp nhận ở lại, nhưng một cái chạm từ Diêu Cơ khiến ẻm xuống tay trong vô thức.
Đủ hiểu nỗi ám ảnh mà thị đã gây ra lớn đến mức nào.
Thực ra mình có đọc được một bạn nói Diêu Cơ cũng là kẻ đáng thương, thân gái trôi dạt nơi xứ người, rõ ràng đã có chồng con mà lại phải gửi thân cho kẻ địch, khi người thân thị chết thì tất cả mọi người xung quanh đều ăn mừng.
Đúng, thị cũng từng bị hãm hại, cũng là người đáng thương.
Nhưng mọi người phải hiểu là sự ngược đãi và gò ép thị giáng xuống Khương Ngộ ban đầu chỉ là để tranh đoạt trong chốn hậu cung, để thỏa mãn h@m muốn quyền lực của riêng thị, thị muốn Khương Ngộ lên ngôi để trở thành Thái hậu cao quý, mãi sau cha chết và con trai tìm tới thì thị mới móc nối với nước Triệu và thực hiện cái gọi là cống hiến vì quê hương.
Diêu Cơ có thể yêu thương Khương Ngộ, nhưng người thị yêu nhất vẫn là bản thân thị mà thôi – như trong những chương trước, đứa con đang vật vờ muốn chết, thị lại chỉ lo cho vết thương trên trán mình.
Thị có khóc, có van nài Khương Ngộ đến đâu thì cũng chẳng xứng với chữ mẹ.
Cá nhân mình thì không thể đồng tình với Diêu Cơ, và thị là nhân vật có kết cục thê thảm nhất truyện mà mình cho rằng rất xứng đáng.
Mà Diêu Cơ với Triệu Trừng thực sự tin là vua Triệu sẽ tha cho Khương Ngộ ấy à =))) Làm đóe gì có thằng nào dại mà đi giữ cựu hoàng nước địch kiêm con riêng của chính thê dưới mí mắt.
Khương Ngộ mà có bị nước vào đầu rồi theo Diêu Cơ thật khéo còn chưa chạm nổi chân xuống đất Triệu đã đầu lìa khỏi cổ..