Edit: RyalKhương Ngộ thấy Ân Vô Chấp khá là khổ cực.
Ngày nào hắn cũng bận rộn xử lí chính vụ với chư vị đại thần, lại phải mặc quần áo cho y, đút y ăn, ôm y đi tắm nắng.
Dĩ nhiên bên người Khương Ngộ đâu thiếu kẻ chăm bẵm, y cũng không muốn phiền tới Ân Vô Chấp, nhưng dường như Ân Vô Chấp rất thích tự tay chăm sóc cho y.
Một ngày nọ, lúc lâm triều, Khương Ngộ nghe chuyện nước Triệu phái sứ thần tới để thỏa hiệp về chuyện liên quan tới Thái tử mà chẳng có phản ứng đặc biệt gì.
Dù đã được Ân Vô Chấp kể về nguyên chủ lúc xưa nhưng y vẫn thấy những sự kiện đó xa vời quá đỗi, trong lòng khó mà nảy sinh khúc mắc.
Với nước Triệu, Triệu Trừng và cả Diêu Cơ, y không căm hận mà cũng không oán hờn, đến cả một tiếng thở dài cũng lười ban cho.
Y kệ cho triều thần tự nhiên phát biểu ý kiến, mình thì cứ thoải mái ngẩn người...
Thực ra giờ khó mà ngẩn người như trước được nữa, bởi lần nào hình ảnh của Ân Vô Chấp cũng hiện ra đầu tiên.
Đường nét gương mặt của Ân Vô Chấp quá nổi bật, ngày trước y chỉ thấy hắn đẹp, giờ thì thấy có vài phần đẹp đến nỗi không hợp với lẽ thường.
Dù sao hắn cũng có thể khiến con quỷ Tang Phê thay lòng đổi dạ.
"Bệ hạ". Ân Vô Chấp quay sang nhìn y rồi hỏi: "Bệ hạ thấy sao?".
Khương Ngộ đâu có nghe rõ họ nói gì, những lúc Ân Vô Chấp hỏi câu tương tự thì y chỉ cần gật đầu là được.
"Hừm, cứ nghe theo số đông các ái khanh đi".
Thiên tử mặc bộ long bào rộng thùng thình được ôm ra khỏi long ỷ, văn võ bá quan đã quen với cảnh này từ lâu, lúc sau còn có người khẽ giọng bàn tán: "Ban nãy hạ quan cả gan nhìn trộm, dường như khí sắc bệ hạ đã tốt hơn xưa?".
"Đâu chỉ vậy, gương mặt người còn mềm mại hơn nữa, chắc là có da có thịt hơn chút rồi".
"Bệ hạ đang dần khỏe lên, tạ ơn trời đất".
Câu chuyện về thân thế của thiên tử đã truyền khắp Đại Hạ. Ai ai cũng nghe rằng y biết mình bị hạ trùng độc cộng sinh mà vẫn xả thân vì nghĩa lớn để diệt trừ mầm họa cho đất nước, sự tích ấy rất được lòng người.
Thậm chí còn có tin đồn thiên tử thực ra là tiên trên trời xuống phàm trần lịch kiếp.
Ai biết chuyện đều hiểu đương nhiên những tin đồn ấy có người đứng sau nhúng tay vào để khống chế hướng đi của dư luận, cũng có những kẻ tin vào chúng một cách mù quáng.
Nhưng thực ra nhóm trung thần do Trần Thừa tướng dẫn đầu lại không có quá nhiều yêu cầu với Khương Ngộ, có lẽ bởi ngày xưa y đã làm đủ nhiều. Nhóm đại thần này chẳng những không thúc ép y làm việc mà còn ngày ngày vấn an thông qua tấu chương, báo cho y món gì ngon, nơi nào đẹp, cổ vũ y thử trải nghiệm những thứ mới.
Còn về lí do y biết chuyện này, đương nhiên là bởi y chủ động yêu cầu được đọc tấu chương cùng Ân Vô Chấp.
Dù sao Ân Vô Chấp cũng vất vả quá rồi, Tang Phê cũng muốn chia sẻ với hắn.
Y cởi bộ long bào nặng trịch, hỏi Ân Vô Chấp trên đường được ôm tới ngự thư phòng: "Hôm nay các ngươi bàn về chuyện gì thế".
Xưa nay y không để tâm tới sự vụ trên triều mà chỉ yêu cầu Ân Vô Chấp tổng kết lại cho mình nghe, nếu là người khác thì đã ghét y từ lâu rồi, nhưng Ân Vô Chấp thì vẫn cực kì kiên nhẫn.
"Bàn bạc xem ai thích hợp với nhiệm vụ đón tiếp sứ thần nước Triệu ấy mà".
"Thế là ai?".
Ân Vô Chấp đặt y xuống trước bàn, bảo đám người hầu đặt điểm tâm và hoa quả sang một phía rồi cũng ngồi xuống bên cạnh y: "Ta sẽ đi".
Khương Ngộ áp má xuống bàn.
Nếu là người khác dùng tư thế ấy thì thường sẽ gối đầu lên tay, y thì đến cả nhấc tay cũng lười, khuôn mặt bị đè biến dạng, giọng nói cũng hơi nghèn nghẹn đôi chút: "Ngươi còn hận họ, Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp nâng mặt y dậy, lót một tấm nệm êm phía dưới: "Thế nghĩa là sao?".
Khương Ngộ nói: "Triệu Trừng mất mẹ từ nhỏ nên tất nhiên cũng tràn đầy mong ước với mẹ hắn ta, nhưng từ đầu đến cuối mọi thứ chỉ là do hắn ta tưởng tượng, thực ra giữa hai mẹ con họ không hề có chút tình cảm nào. Giờ ngươi ép hắn ta và Khô Ngân ở lại nước Hạ, hắn ta chịu hết nhục nhã và hiếp đáp, sống những tháng ngày không hề dễ chịu – cứ mỗi khi nhớ rằng hết thẳng những thứ ấy đều do người đàn bà mà hắn ta gọi là "mẹ" mang tới thì chắc chắn hiềm khích sẽ nảy sinh".
Ân Vô Chấp bình tĩnh lật tấu chương, đồng thời đút cho y một miếng dưa hấu.
Y nuốt xuống, đôi môi cạ qua viền tấm nệm, tiếp tục nói bằng giọng đều đều không nhanh không chậm: "Chắc ngươi có thông tin vì đã cài người ở phủ đãi khách để quan sát".
Ân Vô Chấp đáp, lời ít ý nhiều: "Họ từng cãi nhau vài lần. Nghe nói gần đây Diêu Cơ ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt".
"Bà ta có tới tìm trẫm không".
Ân Vô Chấp hơi khựng lại. Khương Ngộ chớp mắt: "Có chứ nhỉ, bà ta giỏi chuyện đó lắm mà, thực ra bà ta cũng không có bao nhiêu tình cảm với Triệu Trừng nên nghĩ trẫm chỉ nhất thời kích động thôi".
"Có". Đôi mắt Ân Vô Chấp đầy vẻ mỉa mai. "Ta không cho bà ta gặp người".
"Ồ". Khương Ngộ há miệng. "A...".
Ân Vô Chấp lại đút cho y thêm một miếng dưa nữa, trong miệng Khương Ngộ đầy nước, y hút một cái, chợt nghe Ân Vô Chấp hỏi: "Người thấy ta xấu lắm ư?".
"Không". Khương Ngộ không chất vấn lí do hắn hỏi mình như thế, Ân Vô Chấp hỏi thì y sẽ đáp: "Ngươi muốn làm gì cũng được".
Ân Vô Chấp nhìn y: "Người trôi dạt bao nhiêu năm mà chẳng có mong muốn gì, ta còn tưởng người sẽ thấy ta quá cực đoan, hoặc khuyên ta buông bỏ thù hận".
"Nếu ngươi không cực đoan thì làm sao có ta bây giờ". Khương Ngộ níu góc áo hắn. "Tuy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì nhưng dưa hấu rất ngọt, ta thích mùa hè năm nay".
Ân Vô Chấp cũng chầm chậm áp má xuống bàn, nhìn y: "Bởi có ta sao?".
"Ừm".
"Người thực sự sẽ không thấy ta xấu, không nghĩ rằng đã bao nhiêu năm trôi qua mà ta vẫn chưa chịu buông bỏ...".
Suốt những năm tháng ấy tất cả mọi người đều khuyên hắn buông bỏ, hai chữ hắn nghe nhiều nhất trong đời chính là buông bỏ.
"Mỗi người có một cảm nhận riêng, không ai hiểu cảm nhận của ngươi hơn ngươi cả, chắc chắn ngươi hận là bởi ngươi cần phải hận, nếu không cần nữa thì tự bản thân ngươi sẽ buông bỏ".
"Nếu người yêu cầu thì ta sẽ buông bỏ".
"Tại sao phải buông bỏ". Khương Ngộ nói. "Ngươi có năng lực tự ổn định cảm xúc, tại sao phải vì ta mà buông bỏ. Dù hôm nay ngươi buông bỏ vì ta, thì một ngày khác khi gặp lại họ, chẳng lẽ ngươi không hối hận, không tự hỏi vì sao khi ấy mình lại không nhẫn tâm triệt để hay chăng".
Khương Ngộ không thể hoàn toàn hòa làm một với bản thân của kiếp trước, nhưng y cảm thấy, có lẽ khi mình của kiếp trước nhờ Ân Vô Chấp giết Diêu Cơ thì cũng bình tĩnh hệt như lúc này.
Nếu không y đã chẳng hoàn toàn biến mất.
Bởi không còn gì là quan trọng nữa.
Bị ức hiếp, bị nghiền ép, bị hủy hoại, tất cả đều không quan trọng, không tạo nên dù chỉ nửa phần khúc mắc trong lòng y.
Y mong mọi người sống trên đời đều được tự do. Ân Vô Chấp đã có năng lực loại bỏ nỗi hận của hắn nên sẽ không giữ nó mãi trong lòng, không sống cả đời trong thù hận.
Ân Vô Chấp mong y có thể sống một cuộc đời không cần để tâm tới bất cứ điều gì, y cũng mong Ân Vô Chấp có thể là chính mình mà không cần để tâm tới bất cứ điều gì.
Khương Ngộ xấu không thể trân trọng Ân Vô Chấp thì để Khương Ngộ tốt thương Ân Vô Chấp vậy.
"Ái phi".
Ân Vô Chấp vẫn còn đang ngơ ngẩn: "Hả?".
"Trẫm buồn ngủ".
Cách sủng ái Ân Vô Chấp: để hắn ôm Khương Ngộ ngủ.
Trong phủ đãi khách, Triệu Trừng đang thấy đầu đau như búa bổ.
"Tại sao cô không được phép gặp sứ thần?".
Khô Ngân ngồi đối diện hắn ta: "Không có lí do gì cả, Ân Vô Chấp chỉ đang cố tình chọc giận ngài mà thôi".
Đúng là Triệu Trừng rất giận, dù hắn ta biết nước Hạ chỉ đang xả giận thay Hoàng đế nên mới gây khó dễ cho họ khắp nơi, thậm chí còn hiểu Ân Vô Chấp đang lợi dụng mình để nhắm vào người đàn bà từng ngược đãi Hoàng đế.
Nhưng hắn ta không bình tĩnh nổi.
Dù sao hắn ta cũng đã bị tách khỏi Diêu Cơ từ bé, chẳng có mấy tình cảm với thị. Những ảo tưởng tốt đẹp của hắn ta về thị cũng đã dần vỡ nát sau từng khoảnh khắc nhục nhã.
Phủ đãi khách ngày hạ xa hoa lộng lẫy, Triệu Trừng ngồi trong căn đình mà cố kiềm chế bản thân, ánh mắt tối tăm như quỷ dữ.
Có tiếng bước chân vọng lại, Diêu Cơ mặc bộ y phục rực rỡ nhưng sắc mặt lại hơi tái xám, thậm chí lúc đối diện với hắn ta thị còn có vẻ hơi sợ sệt: "Trừng Nhi, mẹ làm canh hạt sen ướp lạnh này. Con nếm thử một chút nhé?".
Chuyện đã đến nước này, Triệu Trừng khó có thể tươi cười với thị, hắn ta không nổi nóng với người đàn bà này là đã khoan dung độ lượng lắm rồi.
Diêu Cơ hơi khựng lại rồi bước tới, tự tay đặt bát canh hạt sen xuống trước mặt hắn ta và cũng đưa cho Khô Ngân một bát: "Mẹ nghe nói A Anh đã phái sứ thần đến đây, chắc chúng ta sắp được về rồi nhỉ".
Thị cẩn thận thăm dò, nghĩ đây là chuyện tốt nên khóe miệng còn hơi cong, hi vọng trên mặt Triệu Trừng cũng có nét mừng rỡ.
Nhưng không có. Hàm dưới của hắn ta căng cứng, khóe mắt đuôi mày chỉ toàn vẻ nghiêm nghị, lạnh lẽo và âm u.
Khóe miệng Diêu Cơ sụp xuống: "Hay để mẹ đi tìm Ngộ Nhi thêm lần nữa... Giờ nước Triệu đã phái người tới để đàm phán hòa bình...".
Triệu Trừng giơ tay hất cái bát xuống sàn.
Diêu Cơ im bặt.
Hắn ta đứng dậy bước tới hiên đình, cười mỉa: "Hòa bình? Làm gì có hòa bình nữa, sứ thần đến mà nó thậm chí còn không cho chúng ta gặp họ, không cho chúng ta chút mặt mũi nào, phủ đãi khách đầy binh lính canh gác, rõ ràng không muốn để chúng ta ra ngoài đi lại, bà còn nghĩ nó muốn hòa bình hay sao?!".
"Ngộ Nhi không phải loại người như thế, nhất định là do Ân Vô Chấp...".
"Khác gì cơ chứ?!". Triệu Trừng quay đầu lại. "Dù nó có là người thế nào thì bây giờ cũng đã không đội trời chung với bà rồi, ta thực sự không hiểu, bà là mẹ, bà ở bên nó hơn hai mươi năm, rốt cuộc bà đã làm những gì để chính con trai bà không màng tất cả mà đổi mạng giết bà!".
"Trừng Nhi...".
"Bà đừng gọi tên ta". Triệu Trừng tỏ vẻ căm ghét. "Ta mừng là bà rời nước Triệu từ sớm, nếu không ta cũng chẳng dám chắc liệu bà có hành hạ ta hệt như nó vì ta chưa đủ giỏi giang không, liệu bà có ép cha ta soán vị bởi ông chỉ là một Vương gia không".
"Mẹ, mẹ thực sự muốn tốt cho Ngộ Nhi...".
"Vì muốn tốt cho nó mà bà hành hạ nó đến nỗi người không ra người, ngợm cũng chẳng ra ngợm, vì muốn tốt cho nó mà bà ép nó phải xuống tay giết mẹ, nếu bà muốn tốt cho nó thì sao nó nằng nặc đòi chết khi rơi vào tay ta?!". Triệu Trừng sắp nổi điên vì hoàn cảnh ngột ngạt khủng khiếp này rồi, hắn ta không bao giờ ngờ được rằng mình thân là Thái tử lại bị nước địch bắt giữ như con ba ba nằm trong rọ. Thực ra nếu chỉ có mình hắn ta thì chẳng sao, chắc chắn Đại Hạ sẽ không làm khó hắn ta nhiều đến vậy, nhưng hắn ta lại có thêm một bà mẹ đã làm tổn thương thiên tử của quốc gia này.
Ai ai cũng biết hắn ta tới nước Hạ để cứu mẹ mình, ai ai cũng biết hắn ta thương nhớ mẹ mình khôn nguôi, thậm chí có kẻ còn xuyên tạc hắn ta là trẻ ranh chưa cai đuọc sữa.
Nếu người mẹ này thực sự có nỗi khổ khó nói thì hắn ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để dẫn thị về nước.
Cơn giận dữ của hắn ta không chỉ dành cho mỗi Diêu Cơ mà còn dành cho cả chính bản thân mình, hắn ta giận sao mình quá ngu ngốc, vì một người đàn bà như thế mà dấn thân vào hiểm cảnh.
"Rốt cuộc năm ấy là do Triệu Tĩnh bắt ép hay do bà chủ động quyến rũ lão ta?".
Diêu Cơ như thể bị rút cạn máu trong người, thị nhọc nhằn đáp: "Sao con có thể nói mẹ như thế, mẹ bất đắc dĩ mới phải lưu lạc đến Đại Hạ, nếu có thể ở lại nước Triệu như ngày trước thì liệu mẹ có thành ra như bây giờ hay không?! Dù sao mẹ cũng đã đưa con đến cõi đời này, sao con có thể sỉ nhục mẹ như thế!".
Sắc mặt Triệu Trừng khó coi, hít ra thở vào mấy lần rồi mới nói: "Xin lỗi".
Hắn ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Diêu Cơ.
Cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn hắn ta sẽ còn thốt ra những lời quá đáng hơn nữa.
Diêu Cơ thất hồn lạc phách bước ra cửa, thị ý thức được rằng mình có lẽ không thể ở lại phủ đãi khách được nữa, trừ phi Khương Ngộ đổi ý. Thị vẫn còn ôm hi vọng với Khương Ngộ, đứa bé dịu dàng ấy, đứa bé từ ngày xưa đã biết nghĩ cho thị, nếu nó biết hoàn cảnh của thị bây giờ thì chắc chắn sẽ không mặc kệ.
Nhưng tất cả mọi người đều đang ngăn thị gặp nó.
Binh lính canh gác cản thị lại: "Mời Hạ tiểu thư hãy về đi".
Thị lại trở về làm Hạ Thu trong mắt người nước Hạ, trở về làm một phu nhân trong mắt người nước Triệu, dù Triệu Anh đã xưng đế nhưng thị vẫn chỉ là một phu nhân.
"Ta muốn". Diêu Cơ ngẩng đầu. "Ta muốn gặp Ngộ Nhi".
Binh lính đáp: "Thế tử có lệnh, xin tiểu thư đừng rời khỏi phủ đãi khách".
"Ân Vô Chấp". Nhắc tới Ân Vô Chấp là ánh mắt thị lập tức thay đổi, không kìm nổi nỗi căm ghét: "Hắn làm hư Ngộ Nhi của ta, tên hồ ly tinh đó, hắn làm hư Ngộ Nhi của ta! Cho ta ra ngoài, cho ta ra ngoài! Ta là mẹ đẻ của Khương Ngộ, ta đã sinh ra nó...".
"Bà không biết nói câu nào khác ngoài câu này à". Tiếng vó ngựa lộc cộc vọng tới, thị ngẩng phắt đầu lên, trông thấy vị Thế tử áo bào đỏ với mái tóc nửa vấn cao đang ngồi trên yên ngựa mà nhìn xuống.
"Tên yêu nghiệt trời đánh nhà ngươi". Thị nhìn nốt ruồi son nơi khóe mắt hắn mà phát điên lên. "Tên xấu xa! Họa thủy!! Tên nịnh thần gian ác, sao ngươi phải bám lấy Ngộ Nhi, ngươi cút mau, cút khỏi hoàng cung, cút khỏi kinh thành này mau!".
"Bà nổi điên như thế, có từng cân nhắc tới cảm nhận của Khương Ngộ hay chưa?".
Diêu Cơ lập tức cứng đờ.
Dường như thị vẫn để tâm tới thể diện của Khương Ngộ, dĩ nhiên Ân Vô Chấp hiểu tất cả cũng chỉ bởi bây giờ Khương Ngộ là người duy nhất có thể cứu thị mà thôi.
"Bệ hạ bảo ta chuyển lời".
Diêu Cơ vốn vẫn còn hơi hoảng loạn, nghe thấy câu này thì lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng hẳn.
Ân Vô Chấp thấy buồn cười.
Rốt cuộc ngày xưa Khương Ngộ tốt bụng đến mức nào mới có thể khiến Diêu Cơ cảm thấy y vẫn sẽ tha thứ cho thị, dù đã bị tổn thương thế này?
Ân Vô Chấp xuống ngựa: "Nói chuyện riêng đi".
Có lẽ Diêu Cơ biết Khương Ngộ sẽ không xuống tay với thị nữa, nên cũng chỉ cảnh giác đôi chút rồi vẫn đi theo.
Ân Vô Chấp cùng thị đứng ở góc tường, hắn nhẹ giọng: "Bệ hạ đồng ý thả bà về nước".
Diêu Cơ run rẩy: "Ngộ Nhi, Ngộ Nhi thực sự...".
"Phải". Ân Vô Chấp nói tiếp. "Bà là tiểu thư nhà họ Hạ, chắc bà đồng ý hợp tác với Triệu Anh vì mục đích chính là về nước thôi nhỉ. Bệ hạ rất hiểu điều đó, dù sao nơi này cũng là nước địch, mà người cũng biết sau khi lên ngôi Triệu Anh từng tỏ ý đưa bà về nước để ép bà làm những việc gây hại cho Đại Hạ".
Hai mắt Diêu Cơ đỏ quạch, thị siết chặt bàn tay, cắn môi thật mạnh, mãi sau mới nói: "Ngộ Nhi, ta muốn gặp nó, để ta gặp nó một chút thôi".
"Ngày ấy bệ hạ vì nhất thời kích động nên xuống tay với bà, thực ra người cũng muốn giết chết bản thân – nhưng hành động của người vẫn tổn thương bà. Người nghĩ mình đã khiến bà đau khổ nên rất áy náy".
"Ta không trách nó". Diêu Cơ lập tức đáp. "Chỉ tại ta gây áp lực quá nhiều lên nó, để ta gặp nó đi Ân Vô Chấp, ta muốn nhìn nó, một lúc thôi".
Ân Vô Chấp cong môi: "Bà muốn về nước".
Diêu Cơ nói: "Ta muốn gặp Ngộ Nhi".
"Nghe nói sức khỏe của Hạ lão phu nhân không được ổn lắm". Ân Vô Chấp đáp. "Bệ hạ thực sự không đành lòng để bà không có cơ hội gặp bà ấy một lần cuối, nên nếu bà đồng ý thì ngay đêm nay người có thể sắp xếp cho bà quay lại".
Diêu Cơ nhìn hắn một lúc lâu rồi mới nói: "Đêm nay. Vậy còn Trừng Nhi?".
"Hắn ta có phụ hoàng hắn ta đảm bảo". Ân Vô Chấp trả lời. "Còn bà đã làm tổn thương bệ hạ, tuy bệ hạ không trách bà nhưng văn võ bá quan không thể không có vướng mắc, dân chúng cũng vô cùng bất mãn, chỉ sợ Triệu Anh không muốn giữ bà lại, nếu mọi chuyện truyền ra ngoài thì chắc chắn bà sẽ chết".
Nói đến đây, sắc mặt Diêu Cơ trở nên ảm đạm: "Giờ chàng ấy đã lên ngôi, tất nhiên không thể vì ta mà làm lớn chuyện được".
"Vậy nên ý bệ hạ là người có thể thả bà đi trước khi quá trình đàm phán với sứ thần kết thúc, chỉ cần bà bình an đặt chân vào nước Triệu thì Triệu Anh sẽ hiểu trong lòng bệ hạ bà quan trọng đến mức nào, nên sẽ không tùy tiện động tay với bà đâu".
Diêu Cơ hơi chần chừ: "Triệu Anh thực sự sẽ không làm khó ta sao?".
"Bệ hạ quan tâm bà, nên lão ta sẽ không làm khó bà". Ân Vô Chấp nhìn trời. "Hoặc bà có thể đợi, đợi đến khi sứ thần đàm phán xong và chính thức bàn giao bà cho Đại Hạ xử lí".
Diêu Cơ không còn lựa chọn nào khác: "Ta đành nghe nó vậy".