Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 18

Tiểu hồ ly vẫn tiếp tục đi vào bên trong, chữ trên bức họa đưa chuyện lập tức đổi thành: "Muốn ngắm mĩ nữ ư? Muốn gặp soái ca ư? Muốn học võ thuật ư? Muốn nâng cao yêu thuật ư? Muốn đạt được vàng bạc châu báu ư? Muốn có vinh hoa phú quý ư? Muốn sở hữu pháp bảo ư?" Sự vồn vã của bức họa đưa chuyện thật đáng ngờ.

"Quản gia của ngươi đấy à?" Tiểu hồ ly liếc mắt nhìn ta.

Ta chỉ biết cười ngu: "Hắn gần đây ốm rồi, ta vẫn chưa đưa hắn đến chỗ đại phu, vì vậy, ha ha, hơ hơ." Bệnh của bức họa đưa chuyện đối với ta không nghiêm trọng, nhưng lại để tiểu hồ ly nhìn thấy rồi, thật sự cảm thấy có chút khó xử.

"Phòng ngủ của người ở đâu?"

"Đi theo đường này vào bên trong, gian thứ hai bên trái." Thật sự rất nhớ cái chăn lông cáo mền mại ấm áp quá đi, ta nhiệt tình trả lời.

Nhìn qua vai của tiểu hồ ly liền nhìn thấy thiên hạ vô địch đưa chuyện đang run cầm cập, bên trên viết mấy chữ chán nản: "Đáng thương quá mà.. con ơi.. đáng thương quá.. không có người thương.. có người thương càng đáng thương.."

Không kịp suy nghĩ xem mấy chữ của thiên hạ vô địch đưa chuyện là có ý gì, tiểu hồ ly ôm ta xoay một cái, cái chăm lông cáo mềm mại đã ở trước mặt, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, ta cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, chống đỡ, chống đỡ rồi ngủ mất tiêu.

Lúc tỉnh dậy, được nằm trên chiếc giường êm ái, cuộn trong chăn lông cáo mềm mại, tiểu hồ ly cũng ngủ gục bên mép giường, ta biết lúc trúng mũi tên trừng phạt ta đã ngủ rất lâu, tiểu hồ ly là chăm sóc ta rất vất vả, làm người phải biết báo ân, yêu thì cũng không ngoại lệ. Ta khó khăn dịch người vào bên trong cuối cùng cũng chừa được một chỗ cho tiểu hồ ly, toàn thân nóng như phát sốt, ta lại mê man ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại một lần nữa, tiểu hồ ly không còn ở đó nữa, cảm thấy có chút hụt hẫng. Trong trí nhớ của ta, ta vẫn một mình sống trong Động Bàn Tơ này, từ lâu đã quen với cuộc sống một mình, sau đó đến Vương phủ gặp được tiểu hồ ly, lúc nào cũng trông thấy hắn, dù không nhìn thấy hắn nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm của hắn, dần dần quen có tiểu hồ ly bên cạnh rồi, bây giờ trở về nhà của mình, không có tiểu hồ ly bên cạnh, ta lại cảm thấy có chút cô đơn.

Trong Động vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân nghe rất rõ ràng, ta không nhịn được bật cười, hóa ra tiểu hồ ly vẫn ở đây.

"Tỉnh rồi à? Thuốc cũng vừa sắc xong." Tiểu hồ ly cẩn thận bưng đến một bát thuốc.

Ta vốn là đang cười, rồi lại xụ mặt xuống như cái bánh đa nhúng nước. Tiểu hồ ly híp mắt cười, trong mắt ta lại giống như đầu trâu mặt ngựa hung ác dữ tợn, ta có rúm người lại, khổ nỗi toàn thân lại bị thương, cử động không tiện, cố gắng lắm mới lui sâu vào trong giường được chút xíu.

"Uống thuốc xong, gói kẹo lạc cho ngươi hết." Tiểu hồ ly cũng không bắt ta lại, chỉ ngồi bên giường híp mắt cười nói.

"Thật là có một bàn điểm tâm ngọt?"

"Tất nhiên." Tiểu hồ ly từ trong lòng lôi ra một gói giấy.

Không cần mở ra, ta đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào béo ngậy của kẹo lạc rồi.

"Không được cướp của ta đâu đó." Ta nghiêm giọng cảnh cáo tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly trợn mắt, "Uống thuốc xong, túi kẹo này là của ngươi, không ai tranh với ngươi cả."

Vì kẹo lạc, ta lấy hơi hùng hổ tuyên bố: "Ta uống."

Thuốc so với ta tưởng tượng còn khó uống hơn gấp trăm lần, bên trong còn cho thêm mật gấu đen, mật rắn xanh, bột bọ cạp xanh, nhân sâm ngàn năm, tổ yến, từng cái từng cái so với hoàng liên còn đắng hơn, ta chỉ có thể tưởng tượng đang ăn kẹo lạc, mới có đau khổ nuốt bát được bát thuốc. Uống hết ngụm cuối cùng, tiểu hồ ly hiểu ý bỏ một miếng kẹo lạc vào miệng ta.

Ta có vẻ là lại ngủ tiếp hai ngày nữa, tiểu hồ ly hai ngày này càng thêm tiều tụy.

Ta dùng ánh mắt ý nói muốn tiểu hồ ly lên giường nằm cạnh ta nghỉ ngơi. Tiểu hồ ly xoa đầu ta, cười hạnh phúc nói: "Ngươi cứ ngủ đi, ta còn chút việc, một chút nữa lại về với ngươi."

Mật của của gấu đen hai tuổi còn tươi nguyên, mật mới lột khỏi da của rắn xanh, bột của bọ cạp đang sống đỏ thẫm, xúc tu của nhân sâm ngàn năm, tổ yến hai năm, những cái đó khó kiếm biết chừng nào. Viên kẹo lạc từ từ chuyển vị đắng thành vị ngọt, ngọt từ miệng chảy vào tận tim.

Nửa tháng sau, tiểu hồ ly vẫn không ngại khổ mà đi tìm thuốc, rồi sắc thuốc cho ta, còn mua kẹo lạc, đồ ăn ngon cho ta, nhìn tiểu hồ ly nhíu chặt mày, sắc mặt ngày càng tiều tụy, ta có chút đau lòng.

Cuối cùng cơ thể không còn đau như trước nữa, có thể hoạt động lại rồi, nhân lúc tiểu hồ ly ra ngoài, ta lén lút mò ra khỏi Động Bàn Tơ, chạy đến vườn trồng nhâm sâm của ta, đào lên rất nhiều sâm, gác lên bếp, nấu một nồi nước tắm thật to đợi tiểu hồ ly trở về.

"Ngươi!" Tiểu hồ ly nhìn thấy ta với bồn tắm trong phòng, xanh lét mặt mày, lập tức vứt luôn đồ trên tay xuống, lao tới sờ tới sờ lui ta, nhìn trước nhìn sau ta, căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: "Ngươi, ngươi, không sao, không sao chứ?"
Bình Luận (0)
Comment