*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ta cúi xuống nhìn cái chăn lông cáo, lại nghĩ đến nguyên hình của tiểu hồ ly, đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra.
"Một cái đuôi thì quá nhỏ, không đủ làm thành một cái chăn." Ta thật quá thông minh đi.
Tiểu hồ ly cười khẩy một cái: "Ta biết mà, dù có thay đổi cái gì chứ bản tính thì không thể thay đổi được."
Nghe tiểu hồ ly nói vậy, ta chột dạ co cụm lại một góc, cái chăn lông cáo ở chỗ ta, không nói đến việc ta có phải tên thần tiên mơ màng thích ăn, thích ngủ kia không, tiểu hồ ly mà truy cứu chuyện chặt bốn cái đuôi của hắn thì ta cũng không thoát khỏi có can hệ. Chặt đứt bốn cái đuôi, cứ cho là không lấy mạng của tiểu hồ ly thì cũng làm mất đi rất nhiều năm đạo hành của hắn.
"Yên tâm đi, ta sẽ không truy cứu đâu." Tiểu hồ ly cười cười, dùng thái độ không tự nhiên nói: "Hơn nữa ta tự nguyện mà."
"Ừm." Ta cuối cùng cũng thở phào.
Ta lưỡng lự sờ cái chăn lông cáo, nửa ngày vẫn chưa chưa dám mở miệng hỏi.
Tiểu hồ ly đúng là hiểu ý, hắn nói: "Cái chăn này ta tặng ngươi, ta sẽ không lấy lại đâu."
Vừa nghe tiểu hồ ly nói, ta vội vàng vơ cái chăn ôm vào lòng, ta thật sự không nỡ xa cái chăn lông cáo yêu quý này đâu. Nghĩ lại thì, đuôi của tiểu hồ ly là do tên thần tiên mơ màng, thích ăn thích ngủ kia chặt đứt, tiểu hồ ly nói cái chăn này hắn tặng ta, chẳng lẽ cái tên thần tiên mơ màng, thích ăn thích ngủ ấy lại là ta? Nhưng mà nếu ta là thần tiên, tại sao lại bị thiên lôi đánh trúng chứ? Tiểu hồ ly nói ta bị thiên lôi đánh trúng là vì trên người ta có lưu lại thứ của hắn, đó là thứ gì chứ?
Nguyên tắc của lợn nhỏ, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, những thắc mắc này một hồi bị ta quẳng ra sau đầu, vì muốn bù đắp lỗi lầm ta thành khẩn nói: "Nếu như ngươi không thích cái chăn này, ta mang cho ngươi cái khác, nếu ngươi chê ngủ cùng ta không thoải mái, ta có thể chuẩn bị cho ngươi cái giường khác."
"Ta không phải không thích cái chăn này, ngủ cùng ngươi cũng rất thoải mái." Tiểu hồ ly bắt đầu ấp úng, mặt đỏ lên "Chỉ là, chỉ là, vì đây là đuôi của ta, tiếp xúc nhiều sẽ.. yêu lực.. ta nghĩ.. cơ thể ngươi.. vẫn chưa khỏe.. bị.."
Giọng tiểu hồ ly càng lúc càng nhỏ, ta căng tai nghe chữ được chữ mất, ta nói: "Ngươi nói to lên chút, ta nghe không rõ."
"Không có gì, không có gì." Đầu tiểu hồ ly lắc như trống bỏi (1), rồi lảng sang chuyện khác: "Ngươi còn buồn ngủ không?"
"Ta vẫn muốn ngủ, nhưng mà lại hơi đói."
"Đợi một lát, cơm xong ngay đây." Tiểu hồ ly chạy biến nhanh như hơi khói.
Nhìn theo bóng lưng tiểu hồ ly, ta đột nhiên nhớ ra, tiểu hồ ly bệnh rồi, làm sao để hắn nấu cơm tiếp được? Thế là, ta chạy theo tiểu hồ ly gọi với theo: "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.."
Trên bàn ăn, trải qua vô số lần giải thích rồi lại giải thích của tiểu hồ ly, ta cuối cùng cũng tin hắn không có bệnh. Ăn cơm xong, uống xong bát thuốc đắng nghét, ăn xong viên kẹo ngọt như đường, đi dạo một chút trời đã tối rồi. Ta buồn ngủ, tiểu hồ ly đưa ta vào giường, trước khi ngủ, tiểu hồ ly còn một hai thề thốt: "Ta nhất định sẽ không làm ngươi bị thương đâu."
Ta bất đầu mơ màng rồi, cơ bản là nghĩ được lời của hắn là có ý gì, chỉ gật đầu cho có. Buổi tối tiểu hồ ly không hề giống nhưu trước ôm ta khi ngủ, lưng của tiểu hồ ly không ngừng phả hơi nóng rực, nhưng bởi vì có cái chăn lông cáo đông ấm hè mát thần kì, lại có tiểu hồ ly ở bên cạnh, ta đã ngủ rất ngon.
Tiểu Cửu thật là đáng thương Mấy ngày sau đó, tiểu hồ ly vẫn tìm thuốc cho ta, ta vẫn đào nhâm sâm nấu nước tắm cho tiểu hồ ly. Một ngày, lúc ta vừa đào lên một củ sâm rất to đang định quay về thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương.
Ta hít hít, lần theo mùi hương đó. Trên vách núi dựng đứng cách không xa kia là một cây đào, bên trên chỉ có hai quả đào, những mỗi quả còn to hơn cả nắm tay ta, lại còn là màu hồng chín mọng đầy quyến rũ, phát ra một hương thơm rất đặc biệt.
Có thể thưởng thức quả đào không khác gì đào tiên thế kia ta làm sao mà bỏ qua cho được, ta giơ vạt áo ra, hét về phía cây đào: "Xuống đây đi, ta sẽ đỡ được các ngươi mà."
Hai quả đào không mảy may động đậy, ta bối rối, bất kể là nhân sâm dưới đất, hay là quả thông trên cây, bất kể là hoa mai tháng sáu hay hoa sen mùa đông, loại cây không nghe lời thế này là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Hai quả đào dung dinh một lát, rồi lại không thấy động tĩnh gì nữa. Nào nào, tiến gần thêm một bước, cố thêm chút nữa.
Ta ngẩng đầu, cười cười với cái cây, dùng giọng dịu dàng dỗ ngọt nó: "Xuống đi nào, ta đỡ được các ngươi mà, xong đó sẽ ăn sạch sành sanh các ngươi, sẽ không lãng phí dù chỉ là một chút."
Một quả đào động đậy trước rồi bỗng rơi xuống, nằm gọn lỏn trong vạt áo của ta, quả đào còn lại thì vẫn ngoan cố.
Ta kiên nhẫn cười với cái cây: "Bạn ngươi cũng xuống rồi, ngươi ở lại một mình không phải sẽ rất cô đơn hả?"
Chú thích của Socolachammam: (1) Cho các bạn không biết không biết "trống bỏi" nó tròn méo ra sao nghen: Cái này trẻ con hay chơi á, cầm nó xoay qua xoay lại cho cái dây hai bên nó đập vào mặt trống. Trẻ con ngày xưa hay chơi, giờ chắc chẳng còn mấy đứa chơi cái này nên ít người biết nhỉ.