Một ngày nọ sau khi ăn trưa xong, trên đường trở về văn phòng Phùng Tiểu Vũ vừa đi vừa khẽ hát, đột nhiên bị chị đồng nghiệp chặn đường kéo vào phòng trà.
Phùng Tiểu Vũ vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Chơi trò gì thế này?”
Chị đồng nghiệp xoa xoa tay, ngại ngùng nói: “Tiểu Vũ a, thực ra từ trước đến nay chị vẫn luôn là fans của đối tượng cậu, cậu có thể giúp chị xin một tấm ảnh có chữ ký cậu ấy không?”
“Không thành vấn đề a.” Phùng Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng.
Buổi tối, Phùng Tiểu Vũ theo thường lệ bị người mẫu tiên sinh lăn qua lăn lại đến kiệt sức, nằm lỳ trên giường không muốn động đậy chút nào, gần đến giờ ngủ mới nhớ tới chuyện ảnh có chữ ký.
Phùng Tiểu Vũ nhớ đến nghĩa tình cách mạng vì chị đồng nghiệp đã bảo mật “gian tình” của mình, đặc biệt dặn dò người mẫu tiên sinh ký tên lên bức ảnh mà anh thích nhất.
Ngày hôm sau đến đơn vị, Phùng Tiểu Vũ kéo chị đồng nghiệp vào phòng trà, đắc ý đem phong thư gói kỹ bức ảnh có chữ ký đưa cho chị.
Chị đồng nghiệp hết sức cảm động, vội vã mở phong thư ra, kết quả hai người vừa nhìn thấy bức ảnh liền hóa đá.
Chị đồng nghiệp nói: “Đạo lý chị cũng hiểu, nhưng tại sao người trong hình lại là cậu?”
Phùng Tiểu Vũ hồi tưởng lại một chút đột nhiên tỉnh ngộ, khẽ đấm vào lòng bàn tay nói: “Ahh! Bởi vì em bảo anh ấy chọn tấm ảnh mà anh ấy thích nhất.”
—*-*—