Vào ngày sinh nhật, Phùng Tiểu Vũ được nhận phiếu tặng bánh kem từ đơn vị, sau khi tan tầm liền vô cùng phấn khởi đi đến cửa hàng nhận bánh kem.
Cậu chọn một cái có lớp kem khá dày, nhiều kem thế này còn có thể dùng cho một số hoạt động tình thú sau khi ăn.
Phùng Tiểu Vũ lặng lẽ ở trong lòng tán thưởng bản thân một chút, cảm thấy mình lúc nào cũng cân nhắc như vậy thật chu đáo.
Buổi tối, trước khi ăn bánh kem, người mẫu tiên sinh lấy ra một túi nhung nho nhỏ, bên trong là chiếc lắc tay có gắn chìa khóa nhỏ.
Người mẫu tiên sinh cầm lắc tay đến trước mặt Phùng Tiểu Vũ khẽ huơ như trêu cún con, hỏi: “Thích không?”
Phùng Tiểu Vũ im lặng mím mím môi nhỏ, mãnh liệt gật đầu.
Người mẫu tiên sinh khẽ điểm vão mũi Phùng Tiểu Vũ, cười nói: “Nhóc ngốc, chút lễ vật nhỏ này đã thỏa mãn rồi.”
Phùng Tiểu Vũ lúc này vẫn im lặng, ôm lấy người mẫu tiên sinh.
Năm đó lần đầu gặp anh, em năm tuổi, anh bốn tuổi.
Hôm đó em đem hai cái lòng trứng gà chia cho anh.
Hôm đó là ngày 27 tháng 8.
Năm đó gặp lại anh, em 20 tuổi, anh 19 tuổi.
Hôm đó bảng quảng cáo của anh đập trúng em.
Hôm đó cũng là ngày 27 tháng 8.
Vương Đại Thanh, anh chính là lễ vật tốt nhất mà ông trời tặng cho em.
—*-*—
– Toàn văn hoàn –