Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tô Nhiên

Chương 5

Nghe nói quảng trường Hồng Lâu bên cạnh giáo đường có trong lịch sử, dĩ nhiên những chuyện lịch sử này Tô Nhiên tuyệt đối không biết, nhưng mà Tô Nhiên thích lẳng lặng ngồi ở chỗ này, mỗi buổi chiều thứ bảy hàng tuần chỉ cần không có việc gì anh đều ngồi ở chỗ này mấy giờ, nhìn bên cạnh người cầu nguyện tới tới lui lui, trong lòng cũng lắng lại...... Tô Nhiên không tín giáo*, anh chỉ là yêu thích hoàn cảnh yên tĩnh của nơi này, về phần nơi này là nơi nào dường như cũng không quan trọng......

(* Tin tưởng và thờ phụng tôn giáo)

Thời gian dần dần trôi qua, không sai biệt lắm cần phải trở về, Tô Nhiên đứng lên từ từ đi ra ngoài, suy nghĩ về vấn đề cơm tối nên ăn cái gì. "Này, cậu làm rơi điện thoại di động." Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang vỗ bả vai anh, nhận lấy điện thoại di động "Cám ơn"

"Này, cậu đang vội sao? Tôi trả điện thoại di động cho cậu tốt xấu gì cũng nên mời ăn một bữa chứ......"

"Được rồi." Diễn đàn l. ê/ qơ u; ý đ;ôn

......

Thật ra thì, Tô Nhiên cũng không muốn phiền phức như vậy, nhưng mà suy nghĩ một chiếc điện thoại di động hai ngàn đồng, tốt xấu gì người ta cũng giúp anh tiết kiệm nhiều tiền như vậy, mời ăn cơm cũng là việc nên làm đi??

"Xin chào, tôi là Đái Nham, tôi đã gặp cậu rất nhiều lần ở giáo đường này, thứ bảy mỗi tuần đều có thể thấy cậu ở đây, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội quen biết, ha ha." Người đàn ông trước mặt, đeo mắt kính gọng đen, dáng vẻ trên dưới 25 tuổi, một người đàn ông mắt một mí cỡ nhỏ, khi nói lời này thì ánh mắt nheo lại giống như con mèo chỉ ăn no rồi phơi nắng, ấm áp đến mức không tự chủ muốn tới gần, mùa đông ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên bàn, Đái Nham cứ lẳng lặng ngồi dưới ánh mặt trời như vậy, vươn cánh tay phải thon dài trắng nõn ra, không tự chủ gõ lên bàn mấy cái, giống như đang đợi điều gì......

"Ừm, " Tô Nhiên muốn tránh cặp mắt đang cười híp mắt kia theo bản năng, cảm thấy anh ta là một con mèo xảo quyệt, cười híp mắt nhưng mà không thể đoán ra có thể ngay sau đó liền vươn móng vuốt đã che giấu ra hay không, trên thực tế, Đái Nham liên tục duỗi móng vuốt ra, hơn nữa hình như móng còn rất đẹp......

"Thật ra thì, tôi đã sớm biết cậu, nhìn cậu yên lặng ngồi ở đó, cảm giác rất sạch sẽ ngoan ngoãn, ha ha, thật sự." Khóe miệng Đái Nham không tự chủ nhếch lên, lộ ra răng khểnh trắng...... Có cảm giác rất đáng yêu. 

Tô Nhiên nhìn, lúng túng một hồi, Tô Nhiên xem thường tới cực hạn, tránh né con mèo đang lộ răng khểnh, bản năng của động vật nói cho anh biết, cơm nước xong phải mau rời đi, có cảm giác bị uy hiếp. "Ha ha"

"Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu tên gì, đúng không?" Nói xong vươn móng vuốt ra… không đúng vốn là tay.

"Tô Nhiên...... Sao món ăn lên chậm như vậy" Tô Nhiên không thể không làm bộ nhìn thực đơn, hình như như vậy có chút vô lễ, nhưng mà anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ, chỉ muốn trốn......

Nếu như đổi thành người khác có thể đã đen mặt, nhưng Đái Nham vẫn là không nóng không lạnh cười híp mắt nhìn Tô Nhiên, giống như đang nói không có gì, "Tôi gọi cậu là Tiểu Nhiên nhé, tôi đã là một người đàn ông già gần 27 tuổi rồi, thấy cậu còn rất nhỏ, tôi liền tự nhận anh trai, ha ha" Người nào đó đã duỗi móng vuốt một hồi lâu nhưng vẫn chưa nhận được đáp lại, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi thu về, lại không nhìn ra một chút tức giận.

Kế hoạch nhỏ của Tô Nhiên thành công thất bại,

Con mèo Đái Nham này khó đối phó, như vậy mà có thể không tức giận?! Còn vui vẻ làm anh trai? "Món ăn đến rồi, ăn cơm thôi." Tô Nhiên rất nghiêm túc dùng cơm, thật sự rất nghiêm túc, nhưng mà thế nào cũng khó mà không để ý đến khuôn mặt tươi cười bên cạnh, huống chi gia hỏa kia không chỉ có lải nhải, còn luôn yêu thích lộ chiếc răng khểnh ra, bộ dạng này khiến Tô Nhiên hoàn toàn không có biện pháp coi như không có......

Đái Nham nhìn Tô Nhiên, một người như vậy cho dù không nói lời nào cũng vẫn có cảm giác rất ngọt ngào, từ lần đầu tiên gặp cậu ấy ở giáo đường đã có cảm giác như thế, chú ý đến cậu ấy, thế nhưng nhìn cả một buổi chiều cũng không cảm thấy buồn chán, sau lần đó phát hiện thứ bảy mỗi tuần cậu ấy đều tới, cho nên anh cũng luôn luôn để buổi chiều thứ bảy lại lặng lẽ tới ngồi trong giáo đường, chẳng qua vẫn không tìm được cơ hội tiếp cận cậu ấy, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, làm sao anh có thể bỏ qua? Mặc dù hồ ly nhỏ họ Tô rất cảnh giác với anh nhưng mà không sao cả, xuất ra từng chiêu, chắc chắn sẽ có một chiêu có thể làm cậu ấy lộ đuôi hồ ly ra, nên thu hồi tâm tư xảo quyệt!

Con mèo này cười quá gian, chuông báo động mãnh liệt "Tại sao anh không ăn? No rồi? Vậy chúng ta đi"

"Hả, không có không có, trước không cần đi. Tôi ăn......" "XÌ..." "Thật cay"

"Phốc," Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn l" ê q; u. ý / đ ô, n

Đái Nham sững sờ nhìn Tô Nhiên, cười lên thật đáng yêu, không nhịn được vươn tay xoa xoa những tóc mềm mại của Tô Nhiên, cảm giác thật tuyệt. "Bốp" Tô Nhiên không chút lưu tình đẩy móng vuốt mèo làm loạn trên đầu ra "Anh làm gì thế"

"Ha ha, cậu nên cười nhiều hơn, cười lên thật đáng yêu."

"Thôi đi, không để ý đến anh nữa, ăn nhanh lên một chút, đúng rồi anh không thích ăn cay?"

"Không phải, hôm nay tôi bị nóng, bình thường rất tham ăn cay, không phải là cậu thích ăn cay sao, lần sau tôi mời cậu ăn cá sốt cay, tôi biết một chỗ làm rất chính gốc, nhất định cậu sẽ thích."

"Ừm." Ừm cái gì mà ừm, không có lần sau, ngu ngốc! "Chẳng qua tôi không ăn cá, quá nhiều xương, khó lựa"

"Không có việc gì, yên tâm, bảo đảm để cho cậu ăn thoải mái." Đái Nham vừa gắp thức ăn cho Tô Nhiên vừa vui tươi hớn hở lải nhải "Ăn cái này, tôi đã lấy tiêu ra cho cậu rồi, còn có cái này cái này"

Tô Nhiên vùi đầu cố gắng ăn, người này cũng quá nhiệt tình đi, nhưng mà, hình như cảm giác cũng không tồi.

......

Lúc Tô Nhiên ngồi lên xe buýt đã là tám giờ tối, đèn đêm vừa lên, trên đường có vài ngọn đèn, gió nhẹ thổi làm tóc trên trán rơi xuống, Tô Nhiên ngồi bên cạnh cửa sổ rụt một cái, Đái Nham yên lặng cởi áo khoác xuống khoác lên cho Tô Nhiên.

Đến bây giờ Tô Nhiên cũng không rõ làm sao lại phát triển thành như vậy, rõ ràng cơm nước xong nên tản ra, người này lại mặt dày mày dạn đi theo bắt xe buýt, đuổi cũng đuổi không được, nhìn trạm dừng mơ hồ ngoài cửa sổ, dọc đường không nói chuyện rốt cuộc cũng đến trạm, xuống xe, Tô Nhiên cởi áo ra trả lại cho Đái Nham "Tôi đi vào, áo đây."

"Cậu mặc đi, thật lạnh"

"Không cần, tạm biệt " Tạm biệt nhưng cũng không bây giờ gặp lại, Tô Nhiên vẫy vẫy tay, xoay người đi tới trường học, càng lúc càng xa......
Bình Luận (0)
Comment