Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 12

Trầm Trầm cảm thấy mấy ngày này mình cực kỳ là thoải mái.Điểm tâm có người làm, buổi trưa thật tiện lợi, cơm tối càng là điều đáng trông ngóng trong một ngày.

Chiếc cằm ban đầu vì bởi vì hay xoi mói bắt bẻ đồ ăn thức uống nên có chút nhọ giờ thì đã có chút mượt mà, thời gian xử lý công việc mỗi ngày cũng rạng rỡ hẳn nên.

Ngay cả Phùng đầu trọc cũng nhịn không được nói với hắn: “Tiểu Trầ cậu có phải đang quen bạn gái không, mấy hôm nay sao vui vẻ thế?”

Hắn mỉm cười: “Không thể nào, có điều cậu ấy còn thân mật hơn cả bạn gái.” Không chỉ có thể giúp làm cơm quét tước nhà cửa, thậm chí còn chịu đáng áp nhu cầu ăn tươi của mình, còn có cây trúc nào tốt đẹp hơn thế chứ?

… Ít nhất… Trầm Trầm rất hài lòng.

Hắn sung sướng xoay tròn bút trên tập tài liệu, trầm ngâm suy nghĩ, nhìn đăm đăm vào đồng hồ đeo tay.

Cách thời gian tan tầm còn hai tiếng rưỡi nữa.

Aizzz, bụng đói quá.

Trầm Trầm phát hiện mình càng ngày càng không chịu đói được, lúc trước đói một hai ba ngày, hắn mới có thể cảm thấy khó chịu, nhưng mà bây giờ, hắn vừa mới ăn đồ Chu Thanh làm xong được chừng 1 giờ chứ mấy, vậy mà hắn đã đói tới mức ngực trước dán vào lưng sau rồi, mặt không biểu cảm rút tờ tài liệu tiếp theo ra, con mắt cách thấu kính nhìn đến nội dung trên tờ giấy trắng thì bỗng trợn to, sau nhiều lần xác định, Trầm Trầm lâm vào trầm tư.

Chết tiệt! Tài liệu của mình sao lại biến thành quảng cáo của chú bộ đội và bộ bài tú lơ khơ thế này? Là đồ điên nào phát tờ rơi cho hắn?

Đây chính là một hợp đồng quan trọng cực kỳ, nếu hôm nay mà không kí xong, Phùng đầu trọc sẽ tổn thất lớn.

Hắn tuy rằng không ưa Phùng đầu trọc lắm, cơ mà công việc này hắn rất quý trọng.

Thở dài một hơi, Trầm Trầm không thể làm gì khác hơn là lấy di động ra gọi 1 cuộc điện thoại.

Một loạt tiếng chuông giống như phong cách đánh đàn của cụ Lý uống trà trong công viên qua đi, đối diện truyền tới một giọng nam trầm thấp dễ nghe.

“A lô, xin chào.”

“Tôi là Trầm Trầm.”

“Trầm Trầm?” Đối phương hiển nhiên thoáng vô cùng kinh ngạc, có điều vẫn thật vui vẻ tiếp tục nói rằng: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Dưới sự dốc lòng giáo dục của Trầm Trầm, Chu Thanh khi nói chuyện, miệng lưỡi đã trở nên phù hợp với tiêu chuẩn của xã hội này, không còn giọng nói văn vẻ nho nhã như trước: “Hử? Sao không nói lời nào?”

“Chu Thanh, cậu bây giờ có bận không?”

“A, tôi đang xem bài post trên mạng, có chuyện gì sao?”

“Cậu vào phòng sách, nhìn xem, ở trên một cái bàn ấy, có thấy một tờ giấy hợp đồng hay không?’

“Hửm? Tôi đi tìm thử đã.”

“…”.

“Thấy rồi, là tờ giấy bên trên có ấn một con dấu Đại Vô Hạn sao?”

“Đúng vậy.”

“Là muốn tôi mang cho anh sao?”

“Ừm, cậu mở ngăn kéo thứ hai ấy, bên trong có một cái túi, cậu mang theo, sau đó ra ngoài lái xe tới công ty quảng cáo truyền thông và giải trí Đại Vô Hạn, tài xế hỏi cậu ở đâu tới, cậu cứ nói là ở bệnh viện nhân dân tỉnh bên, tắc xi trông thế nào cậu biết chứ?”

“Tôi đã xem qua trên TV rồi, là cái kiểu trên đầu màu vàng đính một thứ gì đó có tiêu chí tắc xi đúng không?”

Năng lực học tập của Chu Thanh rất mạnh, vài ngày ngắn ngủi đã xem hết từ điển trung anh.

Trầm Trầm nói: “Đúng vậy, cậu nhớ kỹ, đi tắc xi tới nơi đây tối đa là giá tiền lúc bắt đầu lăn bánh thôi, cũng chính là 10 tệ, cậu lại cho thêm 1 tệ tiền xăng xe là tốt rồi, hắn nếu như lượn đường xa hãm hại cậu, cậu cứ nói cậu muốn dùng đồng hồ đo, hơn nữa phải nói Đại Vô Hạn chỉ cần từ con đường này quẹo hai lối rẽ là tới, còn có mang theo chìa khóa, nhớ kỹ hay chưa?”

“Ừ.”

Sau khi Chu Thanh quần áo mũ nón chỉnh tề, nhìn tờ giấy mỏng manh đơn bạc trong tay, cậu do dự một lát, lại đi lục trong túi mua sắm quần áo, nghiêm túc nhét tờ giấy vào.

Nhìn những chiếc xe tới lui trên đường cái, Chu Thanh thoáng cảm thấy chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu một mình ra ngoài, ở trong lòng cậu chỉ thầm nghĩ đi theo Trầm Trầm là được, nhưng là bây giờ không giống thế, cậu hoàn toàn xa lạ với cái thế giới này, cậu thậm chí không thẻ nào lý giải những chiếc ô tô này với những tòa nhà cao tầng sắt thép, ở trong cuộc sống của cậu đều là hoàn toàn kết hợp với tự nhiên, dùng tay vẫy một chiếc tắc xi màu vàng lam đan xen, tài xế nhe hàm răng vàng to đùng vì hút thuốc quanh năm mà nhiễm vàng nói: “Hắc, đẹp trai à, đi chỗ nào?”

“Công ty quảng cáo truyền thông và giải trí Đại Vô Hạn.” Chu Thanh nghiêm túc đọc ra một đoạn tên trong trí nhớ.

“À à, tôi hiểu nên đi thế nào rồi.”

Ngồi trên xe Chu Thanh bỗng nhớ tới gì đó nói ra: “Tài xế, đi tới đó mất khoảng bao tiền?”

Tài xế phát giác cậu trai này không chỉ mặt mềm, nghe giọng nói còn giống người nơi khác tới, mặc một thân hàng hiệu, phỏng chừng là một con dê béo, trong lòng vui mừng, lập tức nói rằng “Chỗ kia hơi xa đây, bây giờ còn kẹt xe, qua đó đại khái phải 20 tệ.”

Sao lại thế? Chu Thanh nhớ tới chuyện Trầm Trầm đã nói qua là chỉ mất 11 tệ, sao giá cả do tên tài xế rằng vàng này nói ra lại cao thế?

“Tôi muốn dùng đồng hồ đo.”

“Dùng thì dùng, sợ tôi lừa cậu à.”

“Đại Vô Hạn chỉ cần đi theo con đường này quẹo hai ngã là tới, giống như cất bước là tới vậy, anh nói 20 tệ không phải là gạt tôi thì là gì?”

“…Con đường kia bây giờ chắn rồi.”

“Vậy thì cứ đi thử đi.”

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Tài xế răng vàng vẻ mặt mất hứng quay xe lại, một bên nhỏ giọng nói thầm: “Hừ, còn tưởng là một kẻ có tiền, không ngờ lại nhỏ mọn như thế…”

Chu Thanh yên lặng ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh vật chạy như bay ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.

Trầm Trầm nói qua cậu đều nhất nhất ghi nhớ trong lòng, mà cái nhìn của người khác thì chẳng có gì liên quan tới cậu cả.

Khi xe tới nơi, tài xế vẻ mặt mất hứng nhận lấy tiền, lái xe ngênh ngang đi mất.

Chu Thanh cũng mặc kệ những việc ấy, cậu đi vào cửa lớn của công ty Đại Vô Hạn, bị bảo an ngăn lại, trong đó có một người nói rằng: “Cậu tìm ai?”

“Tôi tìm Trầm Trầm.”

“Chủ nhiệm Trầm? Cậu có quan hệ gì với hắn?”

… Chu Thanh nghi hoặc nhìn người đàn ông mặc quần áo bảo an này, cậu có quan hệ gì với Trầm Trầm thì liên quan tới hắn sao? Chẳng qua là cậu hơi suy tư một hồi mới tìm được một danh từ phi thường chuẩn xác: “Tôi là người ở chung với hắn.”

“… Người ở chung với chủ nhiệm Trầm?!” Cậu bảo an đáng thương từ ngày đầu đi làm tới giờ đều một mực yên lặng thầm mến Trầm Trầm – đóa hoa của Cao Lãnh(thuộc tỉnh Đồng Tháp), không nghĩ tới hắn lại có một người ở chung anh tuấn như thế, xuất phát từ đố kị, thái độ của hắn càng thêm ác liệt: “Cậu nhất định là gạt người, chủ nhiệm Trầm sao lại ở cùng loại người không đứng đắn như cậu.”

Người bảo an nghi hoặc đồng thời nhìn bản thân, hắn không biết từ khi nào người bạn tốt của mình trở nên ác độc như thế, đẹp trai trước mắt một thân đồ hiệu, bộ dáng còn anh tuấn hơn đại minh tinh thấy thế nào cũng không có gì là không đứng đắn cả, duy nhất cảm thấy kỳ quái là cái túi mua sắm trên tay hắn kia, bên trong trống hoắc à, không biết để cái gì.

“Tôi không lừa anh đâu, tôi và Trầm Trầm ở chung đã gần tháng rồi, không tin anh có thể hỏi hắn.”

Trái tim của cậu bảo an tựa như bể làm đôi, tình định đối mặt nhìn nhau đỏ cả mắt, hắn còn muốn thêm cái gì đó, đã bị người đồng nghiệp bên cạnh ngăn cản: “Được rồi được rồi, cậu đang tra hộ khẩu nhà người ta à? Cậu này, cậu vào trước đi.”

Chu Thanh trên dưới quan sát tòa nhà xanh vàng rực rỡ này, thầm nghĩ Trầm Trầm lại có thể làm việc ở một chỗ tốt như thế, hơn nữa nghe nói người bảo an này gọi hắn là chủ nhiệm Trầm, nói vậy đãi ngộ ở công ty chắc là tốt lắm đây.

Không biết thế nào, trong lòng Chu Thanh bỗng sản sinh ra một cảm giác nhỏ bé của sự chênh lệch địa vị.

Cô gái tên Mộng Mộng đứng sau bệ cũng không làm khó cậu, nói đã thông báo cho chủ nhiệm Trầm rồi, để cậu chờ một chút ở đó, còn mặt đỏ hồng len lén nhìn cậu, như có tình ý rồi lại như vô tình muốn phương thức liên hệ của Chu Thanh, Chu Thanh hàn huyên với nàng vài câu xong, sau đó len lén cười: “Trầm Trầm anh ấy ở công ty các cô rất lợi hại à?”

Nhắc tới Trầm Trầm, trên mặt Mộng Mộng lộ ra vẻ cực kỳ tưởng nhớ: “Chà chà, chủ nhiệm Trầm chính là trụ cột vững vàng của công ty chúng tôi đó, anh ấy đẹp trai nhé, năng lực công việc lại tốt, nghe nói Phùng tổng cực kỳ coi trọng, có ý định cất nhắc anh ấy lên vị trí phó quản lý đó.”

“… Thật không?” Chu Thanh âm thầm tính toán xem phó quản lý là nghề nghiệp gì, tựa hồ nghe tên so với chủ nhiệm Trầm bây giờ còn lợi hại hơn không ít.

“Đúng vậy nha, nghe nói năm nay chủ nhiệm Trầm cũng sắp hai tám rồi, ngay cả một người bạn gái cũng không có, thật không biết cô gái thế nào mới xứng với anh ấy nữa, aizz, cũng không biết anh ấy thích loại hình nào.”

Nhìn Mộng Mộng thản nhiên bay bổng, Chu Thanh thì âm thầm cười rộ lên.

Hai tám? Trầm Trầm rõ ràng là một lão gấu mèo hơn nghìn tuổi rồi, lại có thể bị người tưởng thành hai tám, có điều là nói tới tướng mạo, thì dù có nói là 20 tuổi thì cũng có người tin ấy.

Trầm Trầm bình thường đều đeo kính nhìn cực kỳ thành thục, nhưng là một khi thay đổi âu phục thành quần áo ngày thường và biến đổi kiểu tóc thì có vẻ trẻ con và khả ái lắm.

Dù là trang phục làm việc có cảm giác cấm dục vô cùng hay là quần áo bình thường tay ngắn khiến Trầm Trầm có cảm giác thoải mái đi nữa, Chu Thanh đều thích hết.

Ý thức được lập tức có thể nhìn thấy Trầm Trầm, Chu Thanh không khỏi nhếch khóe môi.

Trầm Trầm vừa đi khỏi thang máy đã thấy hình ảnh này.

Cô gái sau bệ đáng yêu đang đỏ mặt mỉm cười, trúc nhỏ bảo mẫu của hắn đang cười, cười rất vui vẻ.

…!! Trầm Trầm bỗng có chút mất hứng.

Hắn ba bước tiến thành hai đi qua kéo ống tay áo Chu Thanh: “Còn ngốc gì đó, đem tài liệu cho tôi.”
Bình Luận (0)
Comment