Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 23

Điều duy nhất khiến Trầm Trầm vui mừng là Tề Cảnh và Đại Mao có xe, đợi đến khi mưa nhẹ hạt, bọn họ cùng đáp xe Tề Cảnh đi về, bởi Đại Mao không thích thắt đai an toàn cho nên Trầm Trầm ngồi ở vị trí phó lái, Đại Mao và Chu Thanh ngồi sau xe, xe vừa khởi động một hồi, Tề Cảnh đã ấn nút phát thanh, từ trong loa truyền ra một tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương.

Trầm Trầm có hơi mệt mỏi, hắn dựa vào bên ghế, ngả đầu vào tấm cửa sổ thủy tinh, nước mưa từng tầng từng tầng rơi lên đó, tiếng gió thổi hỗn loạn ngoài xe, khiến người nghe có chút mệt mỏi rã rời, Trầm Trầm nhắm mặt lại, buông hàng mi thật dài, dự định nghỉ một lát, Chu Thanh ngồi ở ghế phía sau nhìn nghiêng về phía hắn, nhìn Trầm Trầm ngủ an lành, trong lòng có hơi ngứa ngáy, hận không thể vươn đầu ngón tay xoa đi mệt mỏi cho anh, Đại Mao bên cạnh chú ý tới ánh mắt hung tàn của Chu Thanh, hắn một bên nhỏ giọng nói với Chu Thanh rằng: “Tiểu thần tiên, ánh mắt đã sắp thẳng tắp rồi.”

Chu Thanh nghe thấy ba chữ ‘tiểu thần tiên’, trong lòng bỗng nổi lên tự ti vô hạn, cậu không phải thần tiên, cậu chỉ là một cây trúc yêu mà thôi, giữa cậu và Trầm Trầm có khác biệt giai cấp, nếu cậu không phải một cây trúc tinh mà là một cây trúc tiên nhân có phải sẽ khiến Trầm Trầm dùng ánh mắt khác biệt đối cậu hay không?

Đại Mao thấy Chu Thanh cũng không trả lời hắn ngay tức khắc, liền lặp lại lần nữa: “Tiểu thần tiên.”

“Tôi không phải thần tiên.”

“Hửm?”

“Tôi chỉ là một cây trúc tinh mà thôi.” Chu Thanh cười chua xót.

Đại Mao sửng sốt trong phút chốc, con mắt màu hổ phách lướt trên dưới Chu Thanh một lần, cuối cùng đưa ra kết luận rằng: “Chẳng lẽ là trước kia ta đã nhìn lầm? Có điều tôi cũng phân rõ được thần tiên phương đông và thần tiên phương tây khác nhau chỗ nào, cậu nên biết là, ta nhiều năm vẫn đều du học nước ngoài, rất nhiều thứ đã không còn nhớ rõ nữa rồi.”

Chu Thanh đang nghe đến những chữ ‘nhiều năm…, đã không còn nhớ rõ nữa rồi’, trong đầu khẽ động, thế nhưng còn chưa chờ cậu ngẫm nghĩ, chợt nghe thấy Đại Mao thần thần bí bí kéo tay áo cậu, dùng cây quạt quảng cáo bên cạnh che lên, nghiêm mặt hạ giọng nói rằng: “Hắc, tiểu thần tiên, nghe nói cái tên Chu Thanh này của cậu là do A Trầm đặt cho?”

Chu Thanh nói: “Đúng vậy.”

Đại Mao lại lấy một gói kẹo Lonely God(1) ra nhai răng rắc răng rắc, hắn vừa ăn vừa lấy cây quạt che mặt lén lút nói rằng: “A Trầm vậy mà lại đặt tên cho CẬU, hắn đối với cậu thật tốt.”

(1)đây là 1 loại kẹo có tên tiếng Trung là Lãng vị tiên [浪味仙], giá 1 tệ/gói(gói nhỏ)

“…?”

Đại Mao trừng chớp chớp mắt: “Cậu thấy cái tên ‘Đại Mao’ này thế nào?’

Chu Thành trả lời thành thật: “Có chút quê mùa.”

“Đúng thế đó!” Đại Mao nhỏ giọng kêu một tiếng sau đó lại lấy một viên kẹo nhét vào miệng: “Ta nhớ rõ khi còn bé, A Trầm không giống với các con gấu trúc khác cho lắm, gấu trúc khác ăn cây trúc xong còn thường thường xoa lông rồi đi ngủ, chỉ có A Trầm, mỗi ngày còn chạy đến cái ao nhỏ sau núi tự tắm, hơn nữa hắn từ nhỏ đã có hứng thú với con người, sớm đã tự nhận thức rồi, khi đó một con gấu trúc biết nói tiếng người với vẻ ngoài tây hóa, ta đã định để hắn lấy cho ta một cái tên, hắn cũng chẳng quan tâm tới ta, làm hại ta cho tới bây giờ vẫn bị gọi là Đại Mao, hắn vậy mà lại lấy tên chữ cho cậu, chứng tỏ hắn thực sự rất thích cậu.”

“Thật không?”

Sự mê mẩn loáng qua trên mặt Chu Thanh, lập tức lại trở về khuôn mặt không chút biểu cảm: “Tôi không thấy anh ấy thích tôi mấy cả.”

Đại Mao không nghĩ ngợi nhiều đã phản bác lại: “Hắn không thích sẽ để cậu hôn hắn sao?”

“… Hửm?”

Đại Mao đắc ý cười: “Cậu đừng cho là tôi không biết, chuyện hai người vừa làm ở bánh xe đu quay tôi đều thấy cả! Nào dè cậu lợi hại thế.”

Chu Thanh ngượng ngùng hiếm có, cậu liếc Tề Cảnh đang chăm chú lái xe và Trầm Trầm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới thấp giọng đáp lại một câu, sau đó tỉ mỉ suy nghĩ, nhịn không được nói rằng: “Anh ấy bảo tôi lần sau phải chú ý một chút.”

Chu Thanh thấy ánh mắt dò hỏi của hắn, trong lòng mơ hồ cảm thấy thua kém đối phương, cậu mặt không chút biểu cảm hỏi ngược lại: “Hai người đến bước nào, chúng tôi cũng gần tới bước đó.”

Đại Mao là một con gấu trúc da mặt dày có thể so với tường thành, ấy thế mà cũng bị xấu hổ bởi vấn đề trắng trợn này, cơ thể hắn dựa vào đệm ghế phía sau, hai cái đùi tuyết trắng đong đưa: “Các ngươi đã lên ‘bản lũy’(2) rồi sao?”

(2)vấn đề này ta đã từng giải thích rùi đó, ý nghĩa trong tình yêu thì bản lũy là đã lên giường.

“Bản lũy?” Chu Thanh thấy kỳ quái nên lặp lại lần nữa.

“À, Chính là… trên giường…”

Chu Thanh không biết bây giờ cậu nên gật hay nên lắc đầu đây, cậu chỉ có thể làm bộ lời nói của Đại Mao không ảnh hưởng tới cậu, vẻ mặt bình thản ừ một tiếng.

Đại Mao lập tức kinh ngạc hô lên: “Lợi hại ghê! Ta và chủ nhân… chỉ còn bước cuối cùng kia thôi.”

Chu Thanh nghiêm túc gật đầu, ngực thoáng thở dài một hơi, cậu phát giác cậu còn chưa thua Đại Mao nên có chút vui vẻ, cậu nhìn chằm chằm vào một điểm bên tai Trầm Trầm, trong lòng cũng trở nên ngứa ngáy, nói tóm lại, chờ một lát nữa cậu về nhà sẽ lên Cốc tỷ sưu tầm chút ít tư liệu về chuyện tiếp xúc thân mật giữa đàn ông và đàn ông, cái gọi là ‘đọc sách rách vạn cuốn, ra tay như xuất thần’(1), ngày hôm nay, cậu đã dựa theo kế hoạch, hôn môi Trầm Trầm cũng được coi là thành công lớn rồi, điều này khiến Chu Thanh không khỏi tràn ngập lòng tin với tương lai.

(1) câu này nguyên bản là: ‘độc thư phá vạn quyển, hạ bút như hữu thần’ – nghĩa là: sách đọc vỡ muôn quyển, đặt bút như có thần – thơ Đỗ Phủ, Nhượng Tống dịch, trích từ bài Dâng tặng quan Tả Thừa họ Vi, có thể đọc bài dịch ở đây http://thuvien.maivoo.com/tho/Do-Phu/Phung-tang-Vi-ta-thua-truong-nhi-thap-nhi-van-8425.html

Do công viên Lê Hồ và Khang Trang Ngự Đình cách nhau không xa lắm, sau hai mươi phút lái xe, bốn người đã đi tới cổng tiểu khu. Tề Cảnh đưa xe vào ga ra ngầm, Trầm Trầm và Chu Thanh xuống xe đầu tiên. Nói thì kỳ lạ, khoảng cách giữa công viên Lê Hồ và Khang Trang Ngự Đình cách nhau chưa đến mười km, chỗ Lê Hồ thì mưa đến là to, thế nhưng về tới Khang Trang Ngự Đình thì mưa lay phay, cơ hồ là sắp ngừng rồi, sau cơn mưa không khí tươi mát lại ướt át, điều này khiến Trầm Trầm bỗng nhớ tới khu rừng trúc nhỏ mà mình đã lớn lên kia, tâm tình của hắn khá tốt nên quay qua bắt chuyện với mấy người hàng xóm, sau đó lên lầu với Chu Thanh, Chu Thanh dọc đường đi đều im lặng, hắn cũng không để ý tới cậu, lấy cái chìa khóa ra mở khóa, chân trước vừa bước vào cửa, Chu Thanh bỗng nói: “Trầm Trầm.”

“Hửm?”

Chu Thanh cười nhàn nhạt: “Không có chuyện gì, chỉ là tôi cảm thấy anh về nhà rồi thì tâm tình tốt hơn khá nhiều.”

Trầm Trầm đẩy kính mắt theo thói quen: “Nói thế nào nhỉ, cuối cùng thì tôi thấy ở nhà cũng khá là thoải mái.”

Chu Thanh lập tức tiếp lời: “Trên Cốc tỷ nói trạch nam chính là như vậy.”

Mặt Trầm Trầm lập tức đen sì, trong đầu lặp đi lặp lại nhiều lần hai chữ trạch nam trạch nam trạch nam trạch nam trạch nam… Hắn nhất định phải hủy văn phòng của Cốc tỷ!!

Chu Thanh lại như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Cốc tỷ còn nói cứ ở nhà mãi không tốt, chi bằng lần sau chúng ta ra ngoài nhiều một chút?”

Trầm Trầm còn đang bị đả kích bởi từ trạch nam, nghe thấy lời mời rành rọt của Chu Thanh, hắn mơ hồ cảm thấy không hài lòng, cảm giác tựa hồ như mình đang tiến vào một cái bẫy của đối phương vậy, Chu Thanh thì dường như đang từng bước từng bước tiến vào trong cuộc sống của mình, nhận thức này khiến Trầm Trầm càng thêm khó chịu, thế nhưng nét mặt hắn chỉ đành biểu lộ rằng: “Điểm này ta đương nhiên rõ ràng.” Hắn nói xong thì dùng khóe mắt quét qua Chu Thanh, sau đó nói: “Tôi đi tắm trước, chờ một lát rồi đi ngủ trưa, trong khoảng thời gian này không nên quấy rầy tôi.”

Chu Thanh sửng sốt, lập tức lấy hộp cơm còn chưa kịp mở trong tay hai người ra: “Không ăn cơm sao?”

Trầm Trầm buồn bực nói: “Vừa gặp phải mưa, cả người khó chịu, tôi đi dội người một lát, tự cậu ăn trước đi.”

Chu Thanh phát hiện trò đùa của mình đã hơi quá đáng, cũng không đành nói thêm gì cả, đang định bước vào phòng ngủ tìm khăn tắm và áo ngủ, lại bị Trầm Trầm xua tay từ chối ─── “Chút việc nhỏ ấy không cần cậu giúp đỡ, cậu làm chuyện của mình đi thôi.”

Trên mặt Chu Thanh hiện lên một tia mất mát không dễ phát hiện, nét mặt cậu hơi cười, nói: “Tôi biết rồi, có điều khăn tắm ở ngắn kéo thứ hai, áo ngủ thì ở tầng cao nhất trong tủ quần áo bên trái nhé, bộ không tay màu lam nhạt ấy.”

Trầm Trầm xoay đầu qua, trên cổ lại mang theo chút đỏ bừng nói: “Tôi biết rồi.”

Mấy ngày sau, Chu Thanh bỗng cảm thấy có một loại cảm giác thất bại trước nay chưa từng có, Trầm Trầm tuy rằng vẫn đối xử bình thường với cậu, song Chu Thanh luôn luôn nhận thấy được thái độ lãnh đạm và xa cách trong ngôn ngữ Trầm Trầm nói với cậu, cuối cùng lại một lần gọi điện hỏi Trầm Trầm lúc nào thì về nhà ăn cơm tối, đối phương chỉ im lặng một hồi, sau đó áy náy nói: “Xin lỗi, đêm nay tôi phải tăng ca, khả năng sau mười giờ mới có thể quay về được, ngày mai cậu còn phải đi làm, vẫn là sớm đi ngủ đi.”

Sau khi Chu Thanh cúp điện thoại, cậu mờ mịt ngồi ở sô pha, ánh mắt loe lóe, thầm ra một quyết định.

Đây là thời điểm phải làm chút gì đó, chẳng hạn như các loại chuyện lên bản lũy….

Vào ngày hôm sau, Chu Thanh đã nghĩ ra một ý kiến hay để Trầm Trầm có thể chịu sự tiếp cận của cậu lần nữa, cậu giả vờ ngơ ngác như mới phát hiện ra điều gì đó khác lạ, nói với Trầm Trầm đang xem báo sáng: “Trầm Trầm, tôi phát hiện làm sao mới có thể để thân người và bản thể của tôi tách nhau rồi.”

“Hửm?” Trầm Trầm đang chìm đắm trong tờ báo tài chính và kinh tế lập tức ngẩng đầu lên: “Cậu nói cậu có thể biến trở về hình dạng cây trúc rồi?”

Thấy mắt Trầm Trầm đột nhiên sáng ngời, Chu Thanh cười cười có chút chua xót, giọng nói cũng duy trì sự bình ổn thường ngày: “Đúng vậy, Trầm Trầm, anh muốn nhìn không?” Cậu suy nghĩ cả một buổi sáng, nếu như có thể để Trầm Trầm buông lỏng sự đề phòng mà phải hi sinh chút trong sạch như băng của thân trúc, cậu cũng chịu. Nhưng vừa nghĩ tới Trầm Trầm đối với mình vẫn còn có nhu cầu ăn uống, cậu lại cảm thấy cảm giác khó chịu mơ hồ nổi lên.

Trầm Trầm nói rằng: “Vậy cậu biến trở về thân trúc cho tôi xem đi.”

“Không phải là biến trở về.” Chu Thanh nghiêm túc sửa đúng lại: “Chính là để bản thể và thể người tách ra, trước kia tôi vẫn không tìm được phương pháp này, có điều bây giờ đã được rồi.” Cậu vừa nói xong, một bên niệm thần chú, sau khi một chùm sáng hiện lên, trong lòng Chu Thanh hiện lên thêm một cây trúc nho nhỏ dễ thương.

Trầm Trầm lập tức nhìn lại hướng cây trúc, chạm phải đường ánh mắt khẩn cấp của Trầm Trầm, cây trúc nhỏ có chút xấu hổ cong cong lá cây, Trầm Trầm tỉ mỉ nhìn vật nhỏ hắn tưởng niệm đã lâu, bỗng nhăn nhó mặt mày: “Chu Thanh, nó ─── không đúng, là cậu, sao nhỏ gầy thế này? Chăm lâu như vậy mà sao không lớn ra chút nào thế?”

Chu Thanh cũng có chút hoang mang, nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”

Trầm Trầm như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Vậy còn phải chờ một thời gian nữa mới được ăn nó rồi.”

Chu Thanh có chút may mắn thở dài một hơi.

Trầm Trầm bỗng nói thêm: “Lá cây của nó sao hơi hoe vàng thế?”

Chu Thanh cúi đầu, quả nhiên phát hiện mấy chiếc lá con trên bản thể của mình hơi hoe vàng, ngọn lá còn hơi cuộn vào, Trầm Trầm nhìn chằm chằm vào điểm cuộn tròn ấy, nói với Chu Thanh rằng: “Có phải gần đây cậu luôn luôn ở bên ngoài đưa hàng chuyển phát nhanh, mỗi ngày phơi nắng phơi gió, làm hại nó biến thành như vậy?”

Công việc của Chu Thanh cũng không thoải mái, bất kể gió thổi trời mưa đều phải dắt Con Dê Béo ra ngoài, cậu phơi nắng đen đi chút, điều này khiến dáng vẻ thư sinh của cậu nhạt đi, trái lại thêm ra vài phần đẹp trai tỏa nắng, bởi vậy, tâm hồn thiếu nữ của khách hàng nữ càng ngày càng bay về phía cậu. Cùng với việc Trầm Trầm để ý bản thể của cậu so ra thì lại khiến cậu dễ chịu hơn nhiều, trong lòng hắn, cây trúc như cậu vốn không phải thứ gì quý giá, đều nói là ‘Va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc’(2), bây giờ chẳng qua là khô cứng một chút, tin rằng vài ngày sau đó, sẽ chậm rãi chăm trở lại, cậu uyển chuyển hướng cái nhìn về phía Trầm Trầm biểu đạt ý của mình, ai biết Trầm Trầm vẻ mặt không vui phản kích cậu: “Cậu biết cái gì?! Tôi muốn ăn cây trúc tươi mới, dáng dấp này của cậu khác gì loại trúc ven đường?”

(2)câu thơ trên được trích từ bài Trúc thạch của Trịnh Tiếp, Thiên Thanh dịch, xem thêm bài thơ ở đây http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=41371

Trúc ven đường trúc ven đường trúc ven đường… Chu Thanh có chút dở khóc dở cười nhìn Trầm Trầm, đã thấy đối phương hăng hái ăn cơm sáng xong, lau miệng rồi nói với cậu: “Sau này cậu cũng phải yêu quý thân thể một chút, cậu nên nhớ rằng, thân thể của cậu không phải của riêng cậu, nó còn là vật sở hữu của tôi.”

Chu Thanh bị Trầm Trầm nói đến mức mặt đỏ bừng, lại phát hiện đối phương giống như không có việc gì, lau tay xong rồi đổi giày đi ra ngoài.

Kỳ thực Trầm Trầm cũng cực kỳ khó chịu.

Từ khi hắn chút ít cảm nhận được âm mưu của Chu Thanh, hắn có chút trở nên không yên, ở trong mắt hắn, mơ ước khống chế của Chu Thanh tựa hồ quá mạnh mẽ, hơn nữa cậu luôn luôn biểu hiện ra ngoài là cậu lui về sau một bước, song trên thực tế lại đang tiến bước tới nguyện vọng sống chung với hắn, mỗi lần hắn từ chối, cậu luôn luôn mở to cặp ánh mắt vô tội của mình, như là một con cún nhỏ yên lặng xoay người, để lại cho hắn một bóng lưng vắng lặng khiến hắn hổ thẹn không nguôi, điều này khiến Trầm Trầm luôn trở nên nhẹ dạ đi.

Như vậy thật không tốt, hắn không biết Chu Thanh học từ đâu được cái này, nó khiến Trầm Trầm luôn cảm thấy như mình bị lừa vậy.

Mấy ngày nay, hắn cố ý lơ Chu Thanh đi, chỉ là muốn để Chu Thanh kìm nén một chút, thế nhưng thấy dáng vẻ khổ sở của Chu Thanh, lòng hắn cũng không dễ chịu gì, hắn ở nhà cũng không lộ cái gì, chỉ có tới công ty mới có thể đen mặt đi, điều này khiến biệt hiệu chủ nhiệm ma quỷ của hắn truyền bá khắp nơi, chỉ có trời mới biết hắn đã mất ăn mất ngủ bao lâu rồi.

Mỗi một lần nghe thấy Chu Thanh hỏi hắn có muốn ăn cơm hay không, hắn luôn lừa dối đối phương, nói mình phải tăng ca, sau đó thì một mình một người dạo bước trên đường mãi khuya mới trở lại, sáng sớm lại phải đi làm sớm, làm việc và nghỉ ngơi như vậy khiến hắn khó chịu lắm.

Dáng dấp u buồn của hắn rất nhanh đã gây sự chú ý cho nữ nhân viên trong công ty, các nàng đều đoán chủ nhiệm Trầm đoạn thời gian hăng hái trước kia có phải đã thất tình hay không, sao gần đây lúc nào cũng vẻ mặt đằng đằng sát khí như thế, đặc biệt là Phương đặc trợ, cô thầm mến Trầm Trầm đã lâu, cô vừa vặn chụp lấy cơ hội này nghĩ mình có cơ hội tiến tới, mỗi một ngày đều tìm Trầm Trầm khắp nơi mượn cớ tiếp cận hắn.

Trầm Trầm tuy rằng vẫn đều không có cảm giác mấy với Phương đặc trợ, song hắn vừa nghĩ đến dáng vẻ hôn mình ngày đó của Chu Thanh, trong lòng bỗng có ý niệm thử một lần, hắn cũng len lén dùng Cốc tỷ tìm ‘tag’ là ‘thời kỷ trưởng thành’ ‘đồng tính’, kết luận thu được chính là vào lúc trưởng thành, giữa đồng tính rất dễ sinh ra thiện cảm, thế nhưng đây chỉ là một loại ảo giác mà thôi, Trầm Trầm nghiêm túc cho rằng cây trúc nhà hắn sở dĩ có hành vi kỳ quái như vậy chẳng qua là đã tới thời kỳ trưởng thành mà thôi.

Gót giày Phương đặc trợ bắt đầu nhiều lần ra vào nhà Trầm Trầm, ngay từ đầu khi cô nhìn thấy Chu Thanh, trong lòng thầm kinh ngạc, còn chưa hỏi gì, Trầm Trầm đã dùng vẻ mặt lành lạnh giới thiệu đối phương chỉ là em họ mà thôi, Phương đặc trợ đã biến mình thành bạn gái Trầm Trầm, đối với cậu em họ này, cô không xa cách tí nào, lúc mua chút quần áo đơn giản cho Trầm Trầm luôn không quên phần của cậu, tuy rằng Chu Thanh luôn duy trì mỉm cười lễ phép nhận lấy chúng nó, thế nhưng cô không biết rằng, trong lòng cậu em họ vẻ ngoài tao nhã này đã sớm như thảm cỏ bị ngựa quần qua, lộn xộn vô cùng.

Trầm Trầm vậy mà lại quen bạn gái!

Trầm Trầm sao có thể quen bạn gái!!

Chu Thanh căm giận nhìn chằm chằm một nam một nữ đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách, trong đó nam nhân tiếp nhận ánh mắt vừa hung tàn lại ai oán của cậu, hơi ngừng lại, lập tức nói với Phương đặc trợ: “Thời gian không sớm nữa, có muốn anh đưa em về không? Tiểu Phương?”

Phương đặc trợ có chút không muốn nhìn hắn, bỗng nói như là bất kể giá nào: “Đêm nay em có thể ở lại.”

Nghe được câu nói này, không riêng gì Chu Thanh, ngay cả Trầm Trầm cũng cứng đờ người lại, chỉ chốc lát sau, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm lộ ra ý cười, hắn nhẹ nhàng cười khiến Phương đặc trợ cảm thấy thần hồn điên đảo: “Điều này sao có thể chứ? Trước khi kết hôn, nam nhân không nên làm việc này.”

Trong đôi mắt to của Phương đặc trợ tràn ra một chút ướt át, cô vất vả lắm mới lấy dũng khí mời Trầm Trầm, không nghĩ tới đối phương chỉ là từ chối giống như đang tập thái cực quyền, lẽ nào cô không có sức quyến rũ đến thế sao? Cô nhớ tới bài post mấy ngày hôm trước trên trang web về những người vợ, nhịn không được hoài nghi nam nhân cuốn hút người ta này có phải cũng là một gay lừa cưới giống như trong đó hay không, cô vươn tay bắt lấy ống tay áo rộng thùng thình của Trầm Trầm: “Trầm Trầm, anh có thể nói thật với em hay không?”

“Cái gì?”

“Anh… anh có phải đồng tính luyến ái hay không?”

“…!!!!” Trầm Trầm không có phản ứng gì, nhưng Chu Thanh tựa như bị sét đánh đứng sững ở đằng đó, chỉ chốc lát sau, Trầm Trầm nhíu mày nói: “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ là một loại biểu hiện thoái thác trước khi kết hôn mà thôi, giống như là Kaka chơi bóng đá vậy, hắn sùng đạo, dù yêu vợ, đồng thời vợ lại là thanh mai trúc mã, thế nhưng trước khi kết hôn không có bất luận hành vi vượt mức nào cả, anh nghĩ đó là tiêu chuẩn của nam nhân tốt.” Hắn xác thực đã bị dọa bởi lời nói kinh thiên của Phương đặc trợ, thế nhưng phút chốc qua đi, hắn đã nhớ tới tin tức đưa tin về Kaka trên báo, liền thẳng thắn lấy điều này làm ví dụ triệt tiêu nghi vấn của Phương đặc trợ.

Phương đặc trợ nghe xong có chút kích động nói: “Lời anh nói là sự thực sao?”

Trầm Trầm lập tức trưng ra vẻ mặt thường ngày trong phòng làm việc: “Anh lừa em làm cái gì?”

Lúc này Phương đặc trợ mới thỏa mãn vươn nắm tay nho nhỏ đánh yêu Trầm Trầm: “Người ta hay nói đùa mà thôi, không nên tức giận mà, được rồi, em không làm phiền anh nữa, em về đây.”

Trầm Trầm tuy rằng khó chịu với sự mờ ám giữa tình nhân với nhau, song nghe thấy Phương đặc trợ rốt cục đã chịu trở về, lập tức thả lỏng người, hắn đứng lên nói với Chu Thanh: “Tôi đưa Phương Phương về nhà, lát nữa sẽ về.”

Chu Thanh thì ngồi ở một đầu khác trong phòng khách, cậu mặt không biểu cảm nhìn Trầm Trầm, cả người như dính chút mờ nhạt của ngọn đèn bàn, có hơi lạnh lẽo.

Trầm Trầm rùng mình một cái, trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt.

Thật vất vả mới đưa Phương đặc trợ về nhà trọ của cô, Trầm Trầm từ chối lời mời vào nhà chơi của cô, rồi xoay người đi về.

Hắn vừa về đến cửa nhà, lấy cái chìa khóa ra, cửa bỗng nhiên mở, Trầm Trầm hơi bị dọa, thấy Chu Thanh đứng bên khung cửa, hé ra khuôn mặt anh tuấn bị ánh đèn cảm ứng hắt vào hơi âm trầm đáng sợ.

“Đã chịu về nhà rồi sao.” Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị dọa của Trầm Trầm, Chu Thanh bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Trầm Trầm nghe thấy sự đèn nén và khó chịu trong giọng điệu của cậu, nét mặt cũng ngưng lại: “Tôi có chịu về hay không còn phải chờ cậu đồng ý sao.”

Mặt Chu Thanh lạnh hơn nữa, trong lòng cũng tràn đầy ghen tuông và chua xót, cậu gần cả tháng này đều phải chịu khuôn mặt lạnh của Trầm Trầm, gần đây càng ngày càng phải nhìn Trầm Trầm và Phương Phương kia mắt đi mày lại, cậu cảm giác mình sắp đến điểm giới hạn rồi, sắp phát rồ rồi, cậu chẳng nói câu nào đã giữ chặt bờ vai Trầm Trầm, cúi đầu hung hăng hôn lấy bờ môi duyên dáng ấy.

“Ôi… Chu… … … … Thanh…” Trầm Trầm né tránh không kịp đã bị đối phương đặt trong góc hàng hiên, ngọn đèn cảm ứng lờ mờ cũng hoảng hốt lóe lên chút, con mắt hắn sớm đã chuyển đến cameras tròn tròn trên đỉnh đầu, trong lòng một trận nổi giận và giật mình, lập tức vươn hai tay cố sức đẩy đối phương ra, thế nhưng Chu Thanh tựa như một bức tường đồng vách sắt cứng rắn vô cùng, dù hắn có dùng sức thế nào cũng không thể di động mảy may, hắn chỉ chờ đợi, mở to đôi mắt với vẻ mặt hung ác độc địa nhìn Chu Thanh đang hôn hắn, cảm thụ đầu lưỡi đối phương đang điên cuồng xâm lấn.

Trầm Trầm hung hăng trừng cậu, nhiều lần thôi miên rằng người trước mắt này không phải cây trúc nhỏ ngây thơ thiện lương của mình, sau đó hung hăng hé miệng chuẩn bị cố sức cắn xuống, nhưng khi hàm răng va chạm vào nhau, đầu lưỡi Chu Thanh đã quấn lấy, cậu siết chặt khuôn mặt hắn.

“…Đau…” Trầm Trầm bị siết đau nhịn không được oán giận, khóe mắt hắn cũng hơi phiếm đỏ, Chu Thanh nhìn, vẻ mặt hung tàn khi tiếp cận cũng thoáng thay đổi, thế nhưng áy náy và lý trí cũng chỉ thoáng qua mà thôi, cậu đã phải chịu đựng một tháng qua, đối với cái mặt nạ giả đáng thương thỉnh thoảng còn tao nhã này đã sớm chán rồi, cậu là Chu Thanh, cậu chỉ là một cây trúc yêu mà thôi, bây giờ cậu biểu đạt cái gì, chẳng qua là bản tính yêu quái của cậu mà thôi.

Nhìn vẻ mặt Trầm Trầm bị hôn đến đỏ bừng, Chu Thanh mới thầm thỏa mãn đôi chút, thế nhưng đôi chút ấy sao đủ bù đắp lỗ thủng trên ngực cậu và nội tâm thương đau đây, cậu dứt khoát bắt hôn, ôm ngang người lên, tuy rằng đối với cậu thì Trầm Trầm khá gầy song bản thân cũng là một người nam tử mới thành niên, vẫn lùn hơn hắn một chút, cũng may cậu là một con yêu quái, khí lực kha khá, chút trọng lượng ấy không tính là gì, sau khi giữ cửa mang vào, cậu đi nhanh đến phòng ngủ Trầm Trầm ─── cậu tuy rằng chưa từng qua đêm trong đó, song mỗi ngõ ngách trong đó cậu đã sớm thuộc nằm lòng rồi, cậu không mất chút khí lực nào bật công tắc đèn huỳnh quang lên, ánh sáng trắng như tuyết nháy mắt đã chiếu rọi cả gian phòng, điều này khiên Chu Thanh có chút khó chịu, ở trong lòng cậu, cậu luôn cảm thấy nơi ‘bản lũy’ của hai người lên mờ tối đi chút, ngọn đèn không hề có chút tình thú như vậy thực sự không thú vị chút nào cả.

Chẳng qua khi cậu cởi cái quần của Trầm Trầm ra thì lập tức có ý thay đổi, ngọn đèn này sao mà tốt quá vậy, sáng như thế để làm gì, cái gì cũng nhìn rõ mồn một.

Chỉ chốc lát sau, Trầm Trầm đã bị cậu thoát hết chỉ còn lại chiếc underwear màu trắng và chiếc vớ mỏng cũng màu trắng nốt, Chu Thanh ma xui quỷ khiến thế nào mà không cởi hai bít tất kia ra, cậu nhẹ nhàng kéo chiếc quần con màu trắng xuống, đồng thời trong lúc kích động, cậu bỗng cảm thấy có chút bi ai, nghĩ đên mình đê tiện nhát gan như thế, chỉ dám làm ra việc này với hắn trong lúc Trầm Trầm không có ý thức.

Trong lòng nghĩ như vậy, Chu Thanh vẫn quyết đánh đến cùng, cậu kéo chiếc quần con màu trắng tinh khiết như bông xuống tận mắt cá chân Trầm Trầm, sau đó lại đứng ở bên giường quan sát toàn bộ thân thể mình ngày nhớ đêm mong ấy.

Trầm Trầm sinh ra vốn đã trắng, tóc lông mày đen thui đen thùi, cả người hắn ngã lên chiếc giường đơn màu xanh sẫm, có vẻ yếu đuối và bất lực, Chu Thanh dùng đối mắt mờ sương nhìn hai cẳng chân dài dài trắng nõn của hắn, cuối cùng nhịn không nổi, mê muội vươn tay phác họa đường cong thân thể Trầm Trầm.

Cậu cúi mặt xuống, dáng vóc tiều tụy hôn lên trán Trầm Trầm, mí mắt đơn bạc, chiếc mũi thẳng tắp, lại hôn lên hai phiến môi đỏ mọng chịu đủ chà đạp, động tác trên tay lại không thành thật chút nào, cậu hôn lên hai ngón tay tinh xảo dài dài, nắm một điểm bên trái Trầm Trầm, nghe người bên dưới hừ nhẹ một tiếng, cậu cũng cảm thấy trong lòng khẽ động.

“…Ô… Phụng Duyên?” Trầm Trầm không biết đã mở mắt tự thuở nào, một đôi con ngươi đen mang theo tia nước mờ mịt nhìn Chu Thanh, trong miệng lại kêu lên tên của một con người xa lạ.

Chu Thanh vốn còn chìm đắm trong da thịt mềm mại của Trầm Trầm, thình lình nghe thấy cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc ấy, nhịn không được ngẩng đầu lên, lại thấy Trầm Trầm hơi cong khóe miệng: “Đây là tôi đang mơ sao?”

“…?”

Trầm Trầm bỗng nhiên vươn người lên, vươn tay ôm lấy cổ Chu Thanh, giống như một gốc tử đằng cuốn lên thân thể Chu Thanh: “Phụng Duyên, ngươi lại tới làm gì? Đây là mộng đi… Nếu đây là mộng… Như vậy ngươi sẽ không phải tên vô lại ấy…”

“…”
Bình Luận (0)
Comment