Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 81

Editor: Cà Rốt Hồng - 

"Mau, mau, nước nóng!" Vương ma ma mở cửa phòng ra một khe hở nhỏ, lớn tiếng kêu lên.

"Nhị thiếu phu nhân, người chống đỡ một chút, cũng sắp......" Bà đỡ nhoài người về phía bên tai Tào Ngọc Di thấp giọng an ủi.

Ngọc Di chưa bao giờ biết sinh đẻ là chuyện thống khổ như thế này, trước kia chỉ nghe nói ngày con ra đời là ngày mẫu thân chịu khổ vân vân, trong lòng còn luôn xem thường, đã trải qua hơn chín tháng mang thai này, đầu tiên là thai nghén, ăn cái gì ói cái đó, gần như ngay cả sức lực đi bộ cũng không có, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, tiếp đó tháng càng lớn, đi vài bước thì eo mỏi chân đau, buổi tối bắp chân càng thường xuyên co quắp, có lúc đi đứng chân còn sưng không thể chạm đất...... Hiện tại, còn phải trải qua đau đớn như vậy......

"Thiếu phu nhân, uống ngụm trà nóng!" Vương ma ma cẩn thận dùng thìa múc một muỗng nước ấm đút tới khóe miệng của Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di nghiêng đầu sang, nhấp môi một miếng.

Động tác thu hồi thìa của Vương ma ma rất nhanh, "Thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đánh thắng trận rồi, hiện tại đang trên đường hồi triều!"

"Ma ma......" Tào Ngọc Di vô lực gọi một tiếng, dùng lời như thế dụ dỗ người có ích lợi gì, đau đớn này cũng sẽ không giảm bớt nửa phần!

"Hiện tại Nhị thiếu phu nhân như thế nào?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Đại thiếu phu nhân.

Tào Ngọc Di từ lúc có dấu hiệu sinh đến bây giờ đã gần nửa canh giờ rồi, sau khi Lý phu nhân đi Phật đường, trong ngoài Lý phủ đều là Lão phu nhân quản, hôm nay là sinh thần của Trắc phi Nhị hoàng tử, bởi vì vị Trắc phi này rất được Nhị hoàng tử sủng ái, nên Chính phi của Nhị hoàng tử đặc biệt gửi thiệp mời các nhà huân quý trong kinh thành, Lão phu nhân đã lên xe ngựa tự mình đi rồi, nào ngờ, Tào Ngọc Di hết lần này tới lần khác liền chọn giữa trưa hôm nay đau bụng sinh, trong phủ này ngay cả một người làm chủ cũng không có, chủ tử duy nhất lại lề mà lề mề không chịu hiện thân, cũng may đã sớm mời hai bà đỡ trước, ngoài ra tất cả công việc khác cũng đã sớm chuẩn bị xong, cây kéo, vải bông vân vân đều dùng nước sôi luộc qua nhiều lần dự phòng......

Cho dù như vậy, trong viện cũng có vẻ rối ren một trận.

Đại thiếu phu nhân là phụ nhân đã từng sinh con, đã sớm đối với phòng sanh không có kiêng kỵ, nhưng cũng không chịu đi vào, đứng ở cửa cao giọng hỏi mấy câu, đang ngồi xuống cái ghế mà các nha hoàn bà tử dời qua, ở bên ngoài nhàn nhã  uống trà.

Vương ma ma "Cạch" đóng cái cửa phòng sanh thật chặt lại, đè xuống phẫn nộ trong lòng, đi đến bên cạnh Tào Ngọc Di, nhẹ giọng khích lệ Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di không hề giống dựng phụ (phụ nữ có thai) đại hộ ở nơi này, ăn đồ biển tẩm bổ, không có chuyện gì cũng nằm ở trên giường dưỡng thai, lại còn không tị hiềm mời bà đỡ có nhiều kinh nghiệm sờ soạng mấy cái để quay đầu thai, bảo đảm thai vị nằm đúng...... Chỉ có điều, coi như là như thế, ở trong hoàn cảnh thô sơ này, nguy hiểm lúc sinh nở vẫn rất cao!

"Nhị thiếu phu nhân, ăn một chút đi ạ, rồi lại lấy nước vào xoa thân một chút, sợ là cũng sắp rồi!" Hai bà đỡ thấp giọng thương lượng chốc lát, một người trong đó mở miệng đề nghị.

"Tới liền!" Vương ma ma chân không chạm đất mở cửa quay ra bên ngoài phân phó.

Không lâu sau, một chén canh gà mì sợi ngắn đưa vào, vừa dễ ăn, vừa no bụng.

Tào Ngọc Di biết vào loại thời khắc này nghe theo lời của bà đỡ kinh nghiệm phong phú là tương đối thỏa đáng, gượng chống dậy tựa vào trên giường dùng hơn phân nửa chén.

Vương ma ma thấy Tào Ngọc Di dùng không hết, cũng không nhiều lời, nhanh tay nhanh chân thu dọn chén đũa, đưa ra ngoài, lại tự mình lau thân thể cho Tào Ngọc Di một lần nữa.

Bây giờ vẫn là tháng ba, tiết trời vẫn chưa hoàn toàn ấm lại, trong phòng còn đặt hai chậu than, mới dám nới lỏng quần áo của Tào Ngọc Di......

"Chúc mừng Nhị thiếu phu nhân, chúc mừng Nhị thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia trắng trẻo mập mạp......"

Ở trong một trận đau nhức, Tào Ngọc Di chỉ nghe được nửa câu này liền mê man.

Chuyện còn dư lại tự có Vương ma ma xử lý......

"Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi!" Nhạn Ngọc mừng rỡ kêu lên, lại quay đầu về phía hai tiểu nha đầu phân phó nói: "Nhanh đi bẩm với Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân đã tỉnh!"

"Đứa nhỏ đâu?" Tào Ngọc Di ngây người chốc lát mới hoàn toàn tỉnh táo lại, thấp giọng hỏi.

"Bẩm Thiếu phu nhân, tiểu tiểu thiếu gia đang ngủ ở trong phòng cách vách, mấy bà vú đều ở bên ngoài chờ, chờ Nhị thiếu phu nhân định đoạt!" Nhạn Ngọc báo cáo rõ ràng.

"Ừhm, mấy ngày nay khổ cực các ngươi!" Tào Ngọc Di mỉm cười nói.

"Thiếu phu nhân thật làm nô tỳ giảm thọ, vốn là bổn phận của chúng nô tỳ!" Nhạn Ngọc cung kính đáp.

"Vương ma ma đâu?" Tào Ngọc Di khẽ mỉm cười, không tiếp tục nói lời này nữa.

"Vừa rồi ma ma còn ở đây, hiện tại đã sang chăm sóc tiểu tiểu thiếu gia rồi." Nhạn Ngọc đáp.

"Mời ma ma tới đây, ta có lời muốn hỏi ma ma." Trên mặt Tào Ngọc Di còn vẻ mệt mỏi phân phó nói.

Nhạn Ngọc hành lễ một cái, bước nhanh đi ra ngoài.

"Thiếu phu nhân!" Vương ma ma cẩn thận ôm một đứa trẻ sơ sinh được bao bọc chặt chẽ tiến vào, "Người xem, tiểu tiểu thiếu gia ngủ rất say!"

Tào Ngọc Di khẽ ngẩng đầu, nhìn vào trong tã lót một chút, nói thật, cho dù là đứa con mình tân tân khổ khổ mang thai mười tháng sinh ra, Tào Ngọc Di cũng không khỏi không ở trong lòng thầm hô lên một tiếng, quá xấu!

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta và Vương ma ma trò chuyện một lát!"

Mấy nha hoàn bà tử đều đồng thanh đáp lại, an tĩnh lui ra ngoài.

"Ma ma, mau ôm bé tới đây!" Tào Ngọc Di không thể chờ đợi nói.

Vương ma ma chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ôm đến trước ngực Tào Ngọc Di, "Thiếu phu nhân, chuyện này không hợp quy củ, nếu là......"

"Ma ma, làm nương cho con mình bú sữa một lần thì tính là cái gì, chỉ lần này thôi, sáng mai thì chọn bà vú thích hợp......" Tào Ngọc Di ngọ ngoạy nâng nửa người trên lên, cố hết sức nói.

"Cô nương của ta, từ nhỏ người đã là người bướng bỉnh rồi......" Vương ma ma vội vàng để đứa bé xuống, đỡ Tào Ngọc Di ngồi dậy dựa vào nệm êm.

Vương ma ma tỉ mỉ chỉ bảo, ngồi ở bên mép giường, từ phía sau giúp Tào Ngọc Di ôm đứa trẻ mới sinh.

Đứa bé từ lúc ra đời đến bây giờ còn chưa có ăn gì, vào lúc này nghe thấy được mùi sữa thơm, ánh mắt cũng không mở ra liền vội vàng sờ loạn ở trước ngực Tào Ngọc Di, tìm được chỗ liền không thể chờ đợi bắt đầu mút vào.

Lúc Tào Ngọc Di đau bụng sinh lần đầu, đã len lén gạt mọi người thông sữa, nên đứa trẻ mới sinh ra rất dễ dàng mút được sữa, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

Rất sớm trước kia, Tào Ngọc Di cũng đã hiểu, muốn ở chỗ này sống thuận lợi trôi chảy, nhất định phải tuân theo quy tắc chung ở cái thế giới này, nếu không nửa bước cũng khó đi, dựa vào năng lực cá nhân muốn lật đổ một hình thái xã hội, không khác nào lấy trứng chọi đá...... Cho dù biết tự mình cho con bú mới tốt, nhưng mà, điều Tào Ngọc Di có thể làm cũng chỉ là nghĩ biện pháp để cho con có thể uống được giọt sữa tốt đầu tiên......

"Nhị thiếu phu nhân, hôm nay đã trễ, Lão phu nhân đã nói sáng mai sẽ tới thăm người......" Nhạn Ngọc ở ngoài cửa nói.

"Đi vào đáp lời!" Vương ma ma ôm đứa trẻ đã thu dọn xong hô lên.

Nhạn Ngọc đáp lại, sau khi cẩn thận đóng kín cửa mới đi tới đây.

Buổi trưa Tào Ngọc Di mới bắt đầu đau bụng sinh, nhịn đến chạng vạng, ước chừng hai canh giờ mới sinh đứa bé ra, lúc đó sắc trời đã không còn sớm, Lão phu nhân đã trở về phủ, xem Tào Ngọc Di và đứa bé một lần mới trở về, vào lúc này Tào Ngọc Di tỉnh ngủ, đã là sau nửa đêm rồi......

"...... Lão phu nhân nhận được tin tức bên này mới an tâm ngủ, mấy vị ma ma khuyên thật lâu Lão phu nhân mới không có đứng dậy tới đây......" Nhạn Ngọc cười nói, giống như là tận mắt nhìn thấy vậy.

Tào Ngọc Di gật đầu một cái, cho Nhạn Ngọc đi xuống.

"Thiếu phu nhân, người hãy nghỉ ngơi thật tốt, nô tỳ đưa tiểu tiểu thiếu gia trở về......" Vương ma ma thấp giọng nói.

"Không được, ma ma, tối nay để cho bé ở cùng ta đi!" Tào Ngọc Di kiên quyết nói.

Vương ma ma thở dài, gọi hai bà tử mang cái giường đặc biệt chuẩn bị cho trẻ sơ sinh tới, thả bọc tã lót vào, dự định tự mình canh giữ nửa đêm sau......

Lúc hừng sáng, Tào Ngọc Di lại len lén cho đứa bé bú sữa một lần nữa, ngâm nga vỗ vỗ nhẹ đứa bé đã ăn no thả trở về.

Vương ma ma chỉ ở một bên giúp đỡ, bên cạnh cũng không nói thêm nữa...
Bình Luận (0)
Comment