Phương Trạch cố gắng làm một người hoàn mỹ, cho nên cơm chiều tự nhiên cũng muốn hỏi qua ý kiến của Vũ Thần.
Vũ Thần không đưa ra ý kiến gì, có lẽ là do mang thai làm cậu không muốn ăn uống cái gì. “Không biết, tùy anh…”
“Thật vất vả đi được một lần, làm sao có thể tùy tiện được. Cơm Tây được không?”
“Ừm, không muốn, đi ăn món Hồ Nam(1) là tốt lắm rồi.” Trong miệng Vũ Thần không cảm giác được vị gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết ăn cái gì thì ngon, lại không chịu nổi không khí nhã nhặn của cơm Tây, liền nói ra món Hồ Nam.
Phương Trạch tất nhiên đồng ý, chạy xe tới khách sạn Hoa Vũ, sau khi dừng xe thì Vũ Thần theo anh đi vào.
Hoa Vũ đúng là khách sạn năm sao, không khí rất tao nhã, chất lượng phục vụ cũng tốt. Vũ Thần đi sau Phương Trạch nói thầm, chỉ là ăn món ăn Hồ Nam thôi mà, đi quán cơm bình thường là tốt rồi, cần gì tốn sức đi tới khách sạn xa hoa như vậy đề ăn món Hồ Nam chứ?
Phương Trạch theo thói quen mang Vũ Thần vào một gian phòng, phòng không lớn nhưng hai người dùng cơm vẫn thoải mái. Trang trí trong phòng rất đẹp, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ lớn sát đất cùng với trang sức lấp lánh hòa cùng một chỗ không có vẻ đột ngột mà mang theo một tia nhu hòa; khăn trải bàn màu xanh nước biển nhạt, cao nhã xa hoa lại có một chút tươi mát thanh lịch.
Phương Trạch kéo ghế cho Vũ Thần, ý bảo cậu ngồi xuống.
Vũ Thần sững sờ ngồi xuống, tay chân có chút mất tự nhiên.
Theo sau là một người mặc âu phục màu đen, dáng người cao gầy, một phụ nữ có khí chất phi phàm. Vũ Thần vừa thấy đã biết với quần áo và khí chất kiểu này thì không thể là nhân viên phục vụ.
“Phương tổng, bởi vì công việc của bộ phận ẩm thực bây giờ tương đối nhiều cho nên tới trễ. Thực xin lỗi. Hôm nay ngài muốn dùng món gì?” Vũ Thần liếc mắt một cái, nhìn thấy bảng tên trước ngực người phụ nữ kia, quản lý bộ phận ẩm thực, Tôn Lộ Đình.
Ăn một bữa cơm cũng mang cả quản lý tới đây, mặt mũi có khỏi quá lớn không?
Phương Trạch không có ý trách Tôn Lộ Đình, anh trực tiếp hỏi Vũ Thần: “Em gọi món đi. Ngoại trừ món Hồ Nam thì nơi này còn có món ăn Quảng Đông cũng không tồi. Muốn ăn hải sản không?”
Kỳ thật Vũ Thần chỉ là loại dân thường mà thôi, chưa từng tới khách sạn đắt tiền như Hoa Vũ này, không khí ở đây làm cho cậu cảm thấy xấu hổ. Nhưng Phương Trạch cố ý muốn cậu chọn món nên cậu đành phải kiên nhẫn xem thực đơn.
Tôn Lộ Đình đưa tới một quyển thực đơn được làm rất cầu kỳ, bìa da sáng bóng, màu sắc nhẹ nhàng, bốn góc viền hoa màu vàng chạm rỗng.
Vũ Thần lật xem thực đơn, mỗi món ăn đều có hương vị riêng, nguyên liệu nấu ăn cũng được trình bày lại. Hơn nữa trên thực đơn không để giá, Vũ Thần hoài nghi một chút, như thế nào lại không có giả cả, khách sạn lớn như vậy cũng không ghi rõ giá sao?
Phương Trạch có tiền, khẳng định không thiếu tiền trả bữa ăn này, nhưng mà Vũ Thần không biết nên ăn cái gì thì tốt. Vũ Thần cảm thấy quan hệ của hai người như vậy cũng không tốt đến mức để cho Phương Trạch tốn kém. Tuy rằng Vũ Thần không nói qua yêu đương, nhưng cũng biết người yêu trong lúc thanh toán đều phải công bằng, điều này làm cho cậu có chút khó xử. Bữa cơm này không chừng mất đứt một tháng tiền lương của cậu ấy chứ; nhìn thực đơn hoa cả mắt nhưng vẫn không quyết định được ăn cái gì.
Vũ Thần tuyệt không phải là người lợi dụng kẻ khác, cho dù cậu và Phương Trạch lúc này không phải quan hệ bình thường, nhưng cậu không muốn như vậy.
Phương Trạch thấy Vũ Thần chậm chạp chưa gọi món liền hỏi: “Không có đồ ăn em thích sao?”
“Không phải, tôi cảm thấy… đổi nơi khác cũng được mà…” Vũ Thần ngại ngùng trả lời, vẻ mặt thành thật.
“Tại sao? Em không thích nơi này?”
“Không phải, nơi này thực sự tốt. Tôi biết anh có tiền, nhưng là…” Nhưng là lần tới tôi mời anh ăn cái gì không phải sẽ khó lựa chọn sao? Tiền lương một tháng của Vũ Thần nếu ăn ở đây thì hai người cũng chỉ có thể ăn lưng lửng dạ, cậu quả thật không muốn làm cho Phương Trạch tốn kém.
Phương Trạch nở nụ cười, tuy rằng Vũ Thần bề ngoài không nói gì nhưng Phương Trạch nhìn thấu trong lòng Vũ Thần đang tính toán, liền trấn an nói: “Em yên tâm, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó. Không sao đâu. Hiện tại đổi nơi khác cũng không thích hợp. Em chấp nhận một chút thì tốt rồi.”
Lời này khiến cho Vũ Thần cũng không biết nói thêm gì nữa, cứ đem tiền của Phương Trạch coi như rác là được rồi, không cần trù trừ nữa.
Vũ Thần sau khi gọi vài món Hồ Nam vị chua cay liền quay sang hỏi ý kiến Phương Trạch. Phương Trạch nói hiện tại trời nóng liền gọi hai tô cháo tổ yến đường phèn, sau đó bảo Tôn Bộc Lộ Đình mau đi chuẩn bị.
Chờ tất cả đồ ăn mang lên, Vũ Thần vừa thấy… Nguy rồi! Vũ Thần có chút khẩn trương nhìn Phương Trạch. “Hình như không có đồ anh có thể ăn. Vừa rồi quên gọi…”
Phương Trạch cười cười. “Không sao. Em mau ăn đi.” Anh dùng chiếc đũa gẩy miếng ớt ngâm trên đầu cá ra, chọn một miếng thoạt nhìn khá ngon lại không có xương đem bỏ vào bát Vũ Thần.
“Vậy anh ăn cái gì?” Vũ Thần dùng đũa gắp miếng thịt cá, cuối cùng cho vào miệng. Thịt cá tươi ngon trôi tuột xuống, trong cay mang theo vị chua kích thích đầu lưỡi, khiến người ta khoan khoái không ít.
“Anh ăn cơm chiều không nhiều, uống bát cháo này là được rồi.”
Vũ Thần biết người sau khi phẫu thuật phải chú ý vấn đề ăn uống, cay lạnh cứng rắn gì đó đều không thể đụng vào, chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ chậm rãi điều trị. Vũ Thần nói muốn Phương Trạch gọi vài món đồ ăn nhẹ dễ tiêu nhưng Phương Trạch vẫn giúp cậu gắp rau, hoàn toàn không để ý lời cậu nói.
Vũ Thần sau khi ăn mấy miếng thịt vịt non mềm cùng ít thịt cá thì liền muốn ăn nữa. Nhưng mà Phương Trạch cứ nhìn cậu khiến cậu ăn mất ngon. Cậu vội vàng ăn xong lại giục Phương Trạch ăn hết cháo tổ yến, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không thể không nói bữa ăn này đã khiến Vũ Thần rất lao lực.
Vũ Thần đi toilet xong, trở lại chuẩn bị cùng Phương Trạch rời khách sạn nhưng Phương Trạch không có trong phòng. Lúc cậu định lấy di động ra gọi cho anh thì Tôn Lộ Đình bước vào.
Tôn Lộ Đình nói lại lời Phương Trạch, vừa lúc bạn của Phương Trạch đang ăn cơm ở phòng VIP, lại bởi vì quan hệ làm ăn sau này nên đi qua. Vũ Thần sau khi nghe vậy liền ngồi ở trong phòng im lặng chờ đợi. Một mình Vũ Thần ngồi có chút nhàm chán, thấy Tôn Lộ Đình chưa đi ra, liền câu được câu không tán gẫu với cô.
Theo lời Tôn Lộ Đình, Vũ Thần mới biết được thì ra khách sạn Hoa Vũ là một trong những sản nghiệp của công ty Phương Trạch, trong lòng Vũ Thần không khỏi thổn thức, khó trách Tôn Lộ Đình lại cung kính với Phương Trạch như vậy, thì ra Phương Trạch là ông tổng của nơi này.
“Phòng ăn này kỳ thật chính là nơi chỉ có mình Phương tổng dùng.” Thanh niên trước mắt bộ dáng thanh tú, đôi mắt nhạt màu lộ ra linh khí, ánh mắt vô cùng hữu thần, Tôn Lộ Đình sớm nghe qua ông tổng của mình thích đàn ông, hơn nữa Phương Trạch lại rất che chở Vũ Thần, Tôn Lộ Đình thầm nghĩ Vũ Thần đối với Phương Trạch mà nói tuyệt không phải người bình thường.
Vũ Thần nghe Tôn Lộ Đình nói như vậy thì nhìn lướt qua phòng ăn nhỏ rồi bĩu môi, nói: “Khó trách, thì ra là chỉ cá nhân anh ta dùng.”
“Đúng vậy a, Phương tổng ngoại trừ dẫn anh trai của ngài ấy tới đây ăn cơm thì cũng chỉ có ngài.” Tôn Lộ Đình không ám chỉ gì, chỉ là không nghĩ tới người nghe cố ý.
Sau khi Phương Trạch xuất viện thì cũng không nói gì với Vũ Thần về chuyện Phương Nham. Ấn tượng đầu tiên của Vũ Thần với Phương Nham không tốt lắm, tuy rằng hắn là anh trai của Phương Trạch nhưng thái độ của Phương Trạch đối với Phương Nham rất kỳ quái làm cho Vũ Thần không nói lên lời. Hiện tại nghe Tôn Lộ Đình vừa nói như thế, tuy nói đây chỉ là việc nhỏ nhưng trong lòng Vũ Thần lại có một vướng mắc không lớn không nhỏ.
Vũ Thần tiếp tục nói chuyện với Tôn Lộ Đình tận đến lúc Phương Trạch trở lại.
Phương Trạch trở lại đón Vũ Thần rời khỏi khách sạn. lúc hai người đứng ở cửa chờ nhân viên tạp vụ mang xe tới, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Vũ Thần. Người đàn ông kia ác thanh nói: “Cậu bé à, cách xa người bên cạnh một chút, cẩn thận bị hắn ăn không còn xương đâu đó.”
Người đàn ông đứng rất gần Vũ Thần, cậu có thể ngửi được mùi rượu trên người đàn ông đó đập vào mũi mình. Cậu đã kinh ngạc lại còn chán ghét liếc nhìn người đàn ông kia một cái, mùi rượu xộc vào mũi khiến cậu buồn nôn, liền không nghe lời nói của người đàn ông kia.
“Diệp Duy Dật, cậu đang làm cái gì hả?” Phương Trạch kéo người phía sau Vũ Thần ra, hung hăng nhìn người đàn ông tên Diệp Duy Dật một cái, một tay vòng qua người Vũ Thần không để cậu xảy ra chuyện gì. Vũ Thần hít sâu không khí trong lành một cái, lúc này mới làm dịu xuống cảm giác ghê tởm.
“Quả nhiên là có người, cũng như ta vậy mà còn ở bên ngoài giao du với người khác. Lại còn là một cậu bé rất sạch sẽ, sáng sủa. Phương Trạch, không tồi, rất có tiền đồ.” Diệp Duy Dật nói xong, đập một cái không nhẹ lên vai Phương Trạch.
Vũ Thần sững sờ nhìn hai người, xem ra Phương Trạch và Diệp Duy Dật kia đúng là bạn bè. Chẳng lẽ Phương Trạch đều quen với hồ bằng cẩu hữu như vậy… Vũ Thần không hé răng, nhưng cậu âm thầm khó chịu nói, cái gì gọi là cậu bé chứ? Người này bị làm sao vậy? Một chút lễ phép cũng không hiểu, thần không biết quỷ không hay! Đúng là kiểu người vừa lưu manh vừa phóng đãng, chẳng hề đứng đắn. Lão tử tuy là bộ dáng có giống tiểu bạch kiểm một chút nhưng so với lưu manh vẫn tốt hơn ngàn vạn lần.
“Diệp Duy Dật, hôm nay không đôi co với cậu, tôi phải về.” Vừa vặn nhân viên tạp vụ lái xe tới, Phương Trạch nhận lấy chìa khóa xe, kéo Vũ Thần đi, hoàn toàn không để ý tới Diệp Duy Dật ở phía sau vừa la lên: “Tôi thao, cậu cũng quá độc ác, vừa rồi chưa uống đủ mà. Cẩn thận tôi sẽ phạt cậu ba chén rượu.”
Diệp Duy Dật không ngừng kêu gào, xem ra đúng là say đến mức mơ hồ luôn rồi. Bởi vì Vũ Thần cũng muốn nhanh chóng tránh xa kẻ đang say rượu, liền đuổi theo bước chân Phương Trạch rồi lên xe ngồi. Sợ Diệp Duy Dật đuổi kịp, Phương Trạch cho xe chạy được hai trăm mét mới ổn định lại tốc độ.
“Vừa rồi đúng là bạn của anh, em đừng để ý.” Vừa rồi Diệp Duy Dật có nói một câu không xuôi tai chút nào, giờ đây Phương Trạch cũng không biết nên giải thích như thế nào với Vũ Thần.
Vũ Thần cười nhạt, không phải đúng là bạn nhậu sao? Chột dạ cái gì chứ? “À… tôi biết. Anh xích lại đây một chút…” Vũ Thần vừa nói vừa dựa vào người Phương Trạch, ngửi thấy mùi trên người anh.
Sau đó sắc mặt Vũ Thần tối sầm lại, nói: “Vừa rồi anh uống rượu?”
“Không có. Trên người của bạn anh nồng nặc mùi rượu, chẳng phải anh cũng bị ám mùi sao?”
“Vậy hắn còn muốn phạt anh ba chén rượu, anh có muốn đi uống hay không a? Chết tiệt! Dạ dày anh chịu được sao? Thật không muốn sống mà!” Vũ Thần chửi ầm lên, cũng không nhìn Phương Trạch đang nắm chặt tay lái. Nếu vừa rồi tên Diệp Duy Dật kia nắm miệng thì Vũ Thần sẽ không để ý thấy mùi rượu phảng phất trên người Phương Trạch.
Xuất viện có một tháng đã ngứa ngáy tay chân, cơm chiều chưa ăn mà lại còn đi uống rượu với người khác? Còn muốn nhập viện để ông đây hầu hạ anh sao? Thao, không có cửa đâu! Trong lòng Vũ Thần gào thét, lại không biểu hiện tâm tình của mình, vì thế cậu hạ kính xe xuống thông khí, không buồn để ý tới Phương Trạch nữa. Vũ Thần thật sự rất thất vọng về Phương Trạch, anh cứ thế không biết chăm sóc cho thân thể của mình sao?
───
.:End 26:.
Đại mỹ nhân Sky lảm nhảm *cười duyên*: Ngày mai là 8/3 a. Vậy mà hôm nay (chắc chắn là cả ngày mai) ta không nhận được cọng hoa nào, ngoại trừ 200k tiền quỹ. Hu hu hu… Đáng thương a! Có nàng nào thừa mứa hoa thì vứt cho ta mấy nhánh để ta ngắm cho đỡ tủi a!!!!!!!!!!!!!
*chỉnh đốn trang phục chuẩn bị làm lễ… “chúc mừng”* Hi vọng 8/3 có nhiều người cô đơn như ta, đi làm (đi học) mà không phải là đi chơi giống ta,… Nói chung thì càng nhiều người khổ giống ta càng tốt. *cười hắc ám* *lượn mất tăm trước khi bị ném những thứ có lực sát thương mạnh*
Viễn: chúc các nàng 8/3 tốt lành, chương này Sky đưa ta từ tối qua mà giờ mới cho lên được, he he, hum nay thì ta được nghỉ ở nhà, đang ăn chơi phè phởn, 8/3 của ta đã được ăn uống từ hum qua rồi, thật sung sướng *cười man rợ*