“Alô, Phương Trạch à!?” Vũ Thần run run mở miệng.
“Ừ, bảo bối, hôm nay anh luôn luôn chờ điện thoại của em. Đã trễ thế này mà chưa ngủ à?” Giọng nói Phương Trạch truyền vào tai cậu trước sau như một đều mê hoặc người ta, ngọt ngào như mật.
“Thực xin lỗi, việc hôm nay hơi nhiều cho nên tôi quên mất.” Vũ Thần giải thích cặn kẽ, cậu đúng là đã quên, nếu không phải Phương Trạch gọi tới thì không chừng khi tới lúc đi ngủ cậu cũng không nhớ ra chuyện này. Nhưng mà thật sự là mệt mỏi, kiểm tra tới trưa, cơ hội thở còn không có làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
“Mệt lắm sao? Ngủ gà ngủ gật à?”
“Ừ, rất mệt. Đã trễ thế này, anh cũng ngủ sớm một chút đi.” Tình huống như vậy căn bản không thể nói thật, Vũ Thần đành ý tứ trả lời Phương Trạch.
Cậu vô tình nói dối, kỳ thật là vì muốn tâm lý mình được an ổn. Không muốn làm cho Phương Trạch quá thất vọng, Vũ Thần còn nói thêm: “Ngày mai anh tới đón tôi đi, sau khi tan ca tôi rảnh. Có một số việc muốn nói với anh.”
“Ừ, được.” Phương Trạch đồng ý, nhưng âm thanh không có một tia cảm xúc.
Nghe thấy Phương Trạch đồng ý, Vũ Thần vui vẻ đáp lại: “Lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Ừ, anh chờ điện thoại của em.” Giọng nói Phương Trạch có chút là lạ, Vũ Thần cảm giác mất tự nhiên, không dám xác định mình bất an liền nhanh chóng cúp điện thoại.
“Đã không còn sớm, anh cũng mau ngủ đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phương Trạch nói một tiếng ngủ ngon, sau đó cúp điện thoại.
Vũ Thần nghĩ tới mỗi lần hai người nói chuyện điện thoại đều là cậu cúp máy trước, nhưng lúc này Phương Trạch nói xong lại lập tức cúp máy. Điều này làm cho trong lòng Vũ Thần có một loại cảm giác quái dị.
Chẳng lẽ mình lắm chuyện sao? Vũ Thần hoài nghi một chút, nhưng nhìn thấy Dịch An đang đứng chờ, cậu đành phục hồi tinh thần cùng Dịch An đi về phía trước.
Bởi vì Phương Trạch gọi điện, tâm tình Vũ Thần có chút buồn bực, cảm thấy mình nói dối là không tốt, giống như cố ý lừa gạt Phương Trạch. Cậu im lặng suy nghĩ, Dịch An biết điều nên cũng không nhiều lời, hai người liền lẳng lặng trở về.
Bất tri bất giác bước đi, sau một lát Vũ Thần ngẩng đầu thì đã nhìn thấy đèn đường phía trước nhà Dịch An. Rốt cuộc tới rồi, bụng cũng không trướng nữa, hẳn là có thể ngủ ngon. Vũ Thần liền bước nhanh tới cổng, Dịch An cũng không nhanh không chậm đi theo cậu.
Đúng lúc đó đột nhiên có một chiếc xe lao tới, phía sau có luồng ánh sáng chói mắt vọt tới, Vũ Thần cả kinh quay đầu lại, phát hiện xe cũng không giảm tốc độ.
“Cẩn thận!” Dịch An lập tức bảo vệ Vũ Thần, xe cách hai người một đoạn ngắn thì đột nhiên phanh gấp lại.
Vũ Thần bị ánh đèn làm cho tối đen mắt lại, nháy mắt cái gì cũng không nhìn thấy, Dịch An còn che chở cho cậu, ít nhất khiến cậu hơi yên lòng.
Cậu dùng sức dụi dụi mắt, thông qua đèn đường cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước xuống xe. Phương Trạch?
Tuy rằng ngọn đèn không phải rất sáng, nhưng Vũ Thần làm sao có thể không nhận ra bóng dáng cùng mình hẹn hò hai tháng.
Vũ Thần ngây dại, tay chân không biết để đâu, nhưng nháy mắt lại ý thức được muốn đẩy Dịch An ra.
“Bảo bối, không phải em mệt sao? Tại sao còn ở nơi này?” Thân ảnh kia hướng tới gần cậu, một giọng nam trầm thấp truyền đến.
Giọng nói Phương Trạch lạnh không thể tả, ánh đèn màu vàng chiếu lệch làm cho góc cạnh trên khuôn mặt Phương Trạch lộ vẻ âm trầm.
Vũ Thần không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Trạch. Đầu óc cậu ù đặc như hoa nở, không biết đáp lại lời Phương Trạch như thế nào. Cậu liền im lặng, không nghĩ tới Dịch An lại mở miệng thay cậu.
“Ngài Phương, tôi nghĩ ngài hiểu lầm. Nếu không ngại thì có thể vào nhà tôi ngồi một chút.” Dịch An nhìn tay chân Vũ Thần luống cuống thì đau lòng, chỉ muốn ôm trọn vào lòng.
Có thể biết, Phương Trạch chắc chắn không biết cảm kích, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Bảo bối, tại sao em không nói. Lại đây.”
Vũ Thần chỉ cảm thấy hơi thở Phương Trạch đang dần dần tới gần, tư thế này dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Làm sao bây giờ? Giải thích như thế nào đây? Vì cái gì lại xui xẻo như vậy? Chẳng qua chỉ nói dối một chút, vì cái gì ngay tại chỗ này bị bại lộ chứ? Cậu khóc không ra nước mắt, cảm giác mình như là tiểu yêu bị Tôn Ngộ Không đánh đập không chỗ nào trốn tránh, tình huống này mà đối mặt với Phương Trạch thì chẳng còn cách nào hết, cho dù giải thích cũng phí công.
Vũ Thần không muốn lấy trứng chọi đá, cậu biết bây giờ Phương Trạch rất giận cho nên cậu cũng không nói gì, chỉ là không ngừng lắc đầu nói ra đáp án của mình.
“Ngài Phương, hiện tại ngài không cần làm khó Vũ Thần. Bình tĩnh một chút.” Dịch An không muốn Vũ Thần bị tổn thương, liền trấn an cảm xúc của Phương Trạch trước.
“Cậu là ai chứ? Tôi làm khó Vũ Thần sao? Tôi đang hỏi Vũ Thần, không hỏi cậu.” Phương Trạch tới gần một bước, kéo Vũ Thần ra khỏi lòng Dịch An, trong mắt lộ ra ánh sáng như muốn đâm thủng thân hình mảnh khảnh kia.
“Em không biết là em muốn giải thích cái gì sao? Bảo bối…” Một tay Phương Trạch bắt lấy Vũ Thần, một tay nhẹ nhàng xoa những sợi tóc mềm mại của câu, động tác như là trấn an con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, dịu dàng vô cùng nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Vũ Thần muốn tránh cánh tay kia nhưng vô lực, cánh tay bị nắm có chút đau.
Vũ Thần nói: “Buông tay tôi trước đã. Rất đau.” Cậu muốn giật tay nhưng giật không ra, lực nắm trên tay lại lớn hơn.
“Em không biết chính mình muốn giải thích cái gì sao?” Phương Trạch như trước nói câu kia, quanh thân phát ra khí thế khiến Vũ Thần càng thêm vô lực.
“Thực xin lỗi. Tôi…” Đầu óc Vũ Thần phản ứng đầu tiên chính là những lời này, cậu không biết nói cái gì ngoài xin lỗi. Giải thích cái gì đây?
“Em thực xin lỗi anh cái gì?”
“Anh không cần hỏi. Thực xin lỗi.” Vũ Thần biết rõ sai lầm của mình, hơn nữa lúc nhận điện thoại xong còn tràn ngập cảm giác có lỗi. Người mà trước kia thích gây sự với Vũ Thần với người bây giờ không giống nhau, bây giờ cậu hoàn toàn không có biện pháp.
“Em có biết anh có cảm giác gì không?”
Giọng nói lạnh lùng của Phương Trạch lộ ra một tia lạnh lẽo. Vũ Thần mở to hai mắt nhìn Phương Trạch, mờ mịt và bất lực. Bị ánh mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm, Vũ Thần cái gì cũng không nói lên lời, cậu vẫn lắc đầu như trước.
“Cảm giác bị lừa gạt. Là do lời nói dối của em gây ra, em nói có buồn cười hay không?” Phương Trạch hừ lạnh ra tiếng, giọng nói mang theo tự giễu cho biết anh đang thất vọng. Phương Trạch không thể ngờ một Vũ Thần đơn thuần, khờ dại lại nói dối anh, một lời nói dối thối nát. Nhưng làm cho Phương Trạch thất vọng không chỉ là lời nói dối, mà còn có việc Vũ Thần lại đang sóng vai cùng Dịch An.
Phương Trạch muốn làm cho mình bình tĩnh, cũng muốn nghe lời giải thích hợp tình hợp lý, không nghĩ tới anh không làm được. Anh không dám tưởng tượng sau khi Vũ Thần và Dịch An vào phòng ngủ rồi sẽ làm ra chuyện gì. Thất vọng làm anh phẫn nộ, tất cả lý trí đều suy sụp cho nên mới lái xe vọt tới trước mặt Vũ Thần.
“Anh nghe tôi giải thích sao?” Vũ Thần thử mở miệng, cậu nghĩ chuyện đã tới nước này thì chi bằng nói thẳng cho xong.
“Vậy lên xe, chúng ta về nhà giải thích. Anh không muốn nhìn thấy gã đàn ông này.” Phương Trạch gật đầu, ôm lấy thắt lưng Vũ Thần tới bên xe.
Vũ Thần theo bản năng sờ sờ bụng, hi vọng bảo bảo có thể cho cậu đủ dũng khí, liền ngầm đồng ý với Phương Trạch.
Dịch An vốn định ngăn cản Vũ Thần lên xe, nhưng Vũ Thần lại nói không cần hắn lo lắng. Dịch An không chịu, kiên quyết không cho Vũ Thần lên xe.
“Cậu mau về nhà đi. Tôi biết xử lý như thế nào, nếu cậu còn ở đây thì tôi không biết giải thích như thế nào. Hôm nay, cám ơn cậu…” Âm thanh Vũ Thần rất nhỏ lại dịu dàng, đồng thời còn mang theo sự xin lỗi. Nếu không phải vì mình, Dịch An cũng sẽ không khó chịu như vậy nhỉ?
Phương Trạch không kiên nhẫn chờ Vũ Thần nói xong, trực tiếp kéo cậu lên xe, nhanh như chớp chạy ra khỏi tầm mắt của Dịch An.
Dịch An nháy mắt cảm thấy chán ghét bản thân yếu đuối, nếu vừa rồi trực tiếp mang Vũ Thần vào sân thì Phương Trạch sẽ không thể mang cậu đi, nhưng nghĩ lại thì hối tiếc khôn nguôi. Quan trọng hơn nữa là Vũ Thần cũng không muốn Dịch An can thiệp vào, đây mới là điều làm cho Dịch An đau lòng, và điều này cũng làm cho hắn bất lực.
Dịch An nhìn chiếc xe đang xa dần cười chua xót, nhưng vẫn xoay người về nhà.
.:End 30:.