Tiểu Vũ Mao nhìn tới bóng người quen thuộc ở cửa, lập tức bò qua, kêu ba ba bằng giọng nói đặc giọng sữa.
Vũ Thần ôm lấy tiểu Vũ Mao, không hỏi dụng ý của Phương Trạch ngay mà là vừa tự trách mình vừa hỏi một cách yêu thương: “Bé ngoan, không có việc gì chứ?”
Con mắt tròn xoe của Vũ Mao nhìn về phía Vũ Thần, bàn tay nhỏ bé liên tục phát phát Vũ Thần, tựa hồ đang giục cậu nhanh rời khỏi nơi này.
“Làm sao vậy? Không phải ba ba đã tới rồi sao?” Vũ Thần hôn lên mặt Vũ Mao, ngẩng đầu quay lại hỏi Phương Trạch, chất vấn nói: “Anh vì sao phải làm vậy? Nếu con tôi xảy ra chuyện gì không hay, anh cũng đừng mong yên ổn!”
“Trẻ con vô tội, anh lại sao có khả năng đi làm hại nó chứ. Kỳ thực anh chỉ muốn gặp riêng em…” Lúc Phương Trạch nói lời này thì nhìn về phía Dịch An, anh hầu như có thể nhận định sự tồn tại của người này khiến Vũ Thần xa cách anh hơn.
Vũ Thần ôm Vũ Mao, cơn tức đầy mình cũng chỉ đành nhịn xuống, thế nhưng nhìn thấy người đàn ông đằng sau Phương Trạch thì không thể chịu nổi nữa: “Chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu, tuy rằng tôi biết nhất định là Phương Trạch muốn anh mang con tôi đi, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua anh.” Vũ Thần nhìn chằm chằm vào Diệp Duy Dật, rốt cục biết vì sao lúc ở nhà trẻ gặp người này lại cảm giác quen mắt, bây giờ mới nhớ ra người này trước đây hình như là bạn của Phương Trạch mà cậu đã từng gặp qua.
Diệp Duy Dật cũng không ngờ Vũ Thần lại sẽ nhằm vào hắn trước tiên, để tránh chuyện này hắn không thể làm gì khác hơn là mau chóng quăng Phương Trạch đi: “Phương Trạch, lời này cậu phải làm cho rõ nhé, chuyện lừa bán trẻ con này tôi nhiều lắm cũng chỉ là một tòng phạm, đều là do cậu sai khiến thôi, giờ thì cậu coi như nói xin lỗi với hai vị phụ huynh này đi, cầu bọn họ buông tha cậu đi…” Diệp Duy Dật là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc kia, lúc này còn không quên nói móc Phương Trạch một phen.
Phương Trạch nghe lời này, trong đầu có chút khó chịu, nhưng không để ý tới Diệp Duy Dật, mà là kiên trì muốn giải thích gì đó với Vũ Thần: “Hai chúng ta cùng nhau nói chuyện đi, có chuyện muốn làm rõ với em… Những người khác có thể rời khỏi trước không?”
Những người khác dĩ nhiên là ám chỉ đích danh Dịch An, Phương Trạch hỏi ý kiến của Vũ Thần, song ngực anh lại không có sức, rất sợ nghe thấy người trước mắt nói lời ‘không thể’.
Dịch An từ cánh cửa mở rộng lạnh lùng nhìn vào tất cả, cậu biết trong lòng Vũ Thần vẫn không có một nơi nhỏ bé nào dành cho cậu, nhưng bây giờ, loại tình huống này cậu cũng sẽ không có khả năng làm ra chuyện lui chân đâu.
“Anh muốn tôi rời đi ư? Có điều, hơn cả anh, người Vũ Thần cần chính là tôi. Hơn nữa tôi đang suy nghĩ chuyện này rốt cục có cần truy cứu trách nhiệm hình sự hay không… Có lẽ là nói rằng tôi bây giờ có thể gọi điện thoại báo án?” Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị dưới mắt kính của Dịch An không chút yếu thế nhìn về phía Phương Trạch, ý muốn bảo hộ và dục vọng giữ lấy đã viết rõ trong ánh mắt anh.
Phương Trạch khinh thường nhìn thoáng qua Dịch An, khóe miệng dẫn ra một tia cười: “Báo án… ý hay đấy, tùy cậu đi… Người bị tình nghi hiện ở chỗ này, bây giờ cậu có thể mang đi.” Phương Trạch một phen lôi Diệp Duy Dật ra đẩy về phía Dịch An.
“Cậu, cậu, TMD, có phải …” Diệp Duy Dật bị kéo ra chịu tội thay cho người khác vốn định mắng to Phương Trạch một trận, thế nhưng hắn lại thấy Phương Trạch nháy mắt với hắn, hắn lập tức hiểu dụng ý của Phương Trạch. Bây giờ Diệp Duy Dật cũng là một chân nhúng nước rồi, cho nên cứ giúp bạn bè đi thôi.
Lần đầu tiên Vũ Thần cảm thấy cuộc đời khôi hài như thế, cậu ôm Vũ Mao nói: “Dịch An, bây giờ tôi nói chuyện riêng với anh ta, cậu ở bên ngoài chờ tôi đi, sẽ không lâu đâu…” Là phúc thì không phải họa, là họa tránh không khỏi, có chuyện nói rõ là tốt nhất, dài dòng lôi thôi trái lại càng khiến người ta hiểu lầm, cho nên Vũ Thần mới đáp ứng Phương Trạch. Lúc này nói rõ mọi chuyện để Phương Trạch hết ảo tưởng đi, cũng dễ sống an ổn về sau.
Phương Trạch nghe xong đáy lòng có chút mừng rỡ nho nhỏ, anh dùng một ánh mắt bảo Diệp Duy Dật cũng đi ra ngoài đi.
Diệp Duy Dật nhún nhún vai không hề gì, chủ động đặt tay lên vai Dịch An, nói rằng: “Người anh em, bây giờ tôi đi theo cậu tự thú là được, không chừng có thể giảm nhẹ tội đi…” Mà Dịch An vóc người tương đương với hắn, Diệp Duy Dật xô đẩy liền mang Dịch An ra ngoài cùng.
Sau khi hai người đi ra ngoài, trong phòng tức thì an tĩnh đi nhiều, trong không khí lại di chuyển rất nhiều nhân tử phất phơ.
Vũ Thần hít sâu một ngụm khí lạnh, để giải quyết nhanh chóng mọi chuyện, đầu tiên cậu cắt ngang phần bình tĩnh này: “Chuyện này chỉ có thể là một lần cuối cùng… Tôi và anh vốn không có gì để nói cả, tất cả mọi người đều có cuộc sống riêng, anh làm chuyện như vậy một chút ý nghĩa cũng không có.”
Ban đầu, Vũ Thần vốn định phải đánh Phương Trạch một trận ra sao, thế nhưng lúc này cậu nhìn vào con mắt Phương Trạch lại càng bình tĩnh hơn, bởi vì đối với người như thế không cần phải… nổi giận.
“Lâu như vậy không gặp, sao em nói chuyện trở nên độc đoán như thế? Muốn cực lực vứt bỏ quan hệ với anh là vì sao?” Phương Trạc nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Mao rồi lại nói, “Chẳng lẽ em sợ con em lớn lên sau này biết ba ba nó yêu nam nhân ư? Dịch An kia tính là gì, bé con chẳng lẽ không phải do em và hắn nuôi dưỡng sao?”
“Bé con sợ người lạ, anh sẽ dọa nó…” Vũ Thần cau mày, vẻ mặt chán ghét gạt tay Phương Trạch ra. Tiểu Vũ Mao vô tội nhìn người đàn ông anh tuấn sờ khuôn mặt nó, không biết đã xảy ra chuyện gì liền lắc lắc thân thể mềm mại của nó thả lòng trong lòng Vũ Thần.
“Phải không? Sao anh thấy nó càng không cảm thấy xa lạ… Có điều, chuyện bé con tạm thời không nhắc đến, anh mất bao công sứ muốn gặp mặt em, là muốn nói một chuyên 2 năm trước cho em hay. Hai năm trước anh chưa giải thích rõ ràng…”
“Không cần, giờ nó cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, cũng không cần anh lãng phí miệng lưỡi…” Vũ Thần cũng không muốn vết sẹo đã phục hồi như cũ từ lâu lại bị xé mở ra một lỗ hổng máu chảy đầm đìa nữa.
Phương Trạch biết giờ đây nói cái gì Vũ Thần cũng không chịu nghe, nhưng vừa nghĩ tới hai năm lỡ dở, anh vẫn nhịn lời chất vấn xuống, nói: “Hai năm qua, em tựa hồ che giấu rất khá… Ba em, hoặc là Dịch An. Vì trốn anh, em còn huy động bao nhiêu người?”
Vũ Thần là thật lòng không muốn trốn tránh Phương Trạch, nhưng bây giờ nghe tới đây thì tất cả tựa như đều là lỗi của cậu vậy, Vũ Thần cũng lười giải thích nên tiện nói luôn: “Tôi không muốn sống với anh, cho nên trốn anh. Anh sau này không nên tìm tới tôi nữa, không thì tôi trốn anh cả đời rất khổ cực.”
“Rất khổ cực ư?! Cho nên em xuất ngoại vì trốn anh à? Sai rồi, có thể em xuất ngoại căn bản là ngụy trang cho việc em trốn anh?!” Phương Trạch nắm cánh tay Vũ Thần, đáy mắt đen thuần yếu ớt dậy lên một tia lửa, tựa như nhìn thấu người trước mắt.
“Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ, chuyện nên nói tôi đều đã nói, chuyện hôm nay không lớn không nhỏ. Sau này không nên lại tới gây phiền cho tôi nữa, cũng không nên gây phiền cho bé con nữa.” Vũ Thần ôm Vũ Mao ra cửa, nhưng mà tay Phương Trạch lại không buông ra.
“Rõ ràng chính là một bé con nhận nuôi với Dịch An, vì sao còn nói giống như con ruột vậy? Những chuyện này anh cũng không phải không thể cho em, anh có thể tìm nhiều người mang thai nữa, em muốn mấy đứa con ruột đều được…” Đề cập tới trẻ con, Phương Trạch tựa hồ có chút tức giận không ngăn lại được, anh một tay kéo Vũ Mao từ trong lòng lòng Vũ Thần ra.
Bàn tay to đột nhiên tới khiến Vũ Mao lâm vào kinh hoảng, nhất thời khóc rống lên. Phương Trạch thiếu chút bị tiếng khóc rung trời này dọa cho chân tay luống cuống, nhưng ngẫm lại thì, nhóc con kia nói không chừng có thể trở thành một lợi thế của anh.
“Anh làm bé con sợ rồi, khóc kinh khủng như vậy anh không nghe thấy sao? Mau trả bé con lại cho tôi… Bé con không khóc không khóc nào, ba ba ở đây nè…” Vũ Thần một bên giận trách Phương Trạch bên thì lại muốn dỗ Vũ Mao đang khóc lớn, nếu không phải vì an toàn của bé con, lúc này cậu rất muốn cầm ghế lên vạng cho Phương Trạch mấy cái.
“Bé con này sao càng nhìn càng giống em vậy? Để anh nuôi nó là được rồi… Như vậy anh sẽ không sầu vì không thấy em nữa…” Phương Trạch ôm Vũ Mao khóc nháo khăng khăng không cho Vũ Thần gần người, khóe miệng nhếch lên một nét cười xấu xa, “Bé con, đừng khóc.”
Dù là mèo con cún con cũng không phải nói nuôi là nuôi được ngay, Vũ Thần nhìn Vũ Mao khóc nháo cũng chỉ có thể lo lắng suông: “Anh còn muốn dày vò thế nào đây? Trả bé con lại cho tôi rồi lại nói tiếp… Anh dọa nó sợ đấy.”
“Em sợ tôi làm hại nó ư?” Phương Trạch cười đến có chút đắc ý, trong mắt lại là sâu xa khiến người ta khó có thể đoán được.
Chống lại con mắt Phương Trạch, Vũ Thần rùng mình một cái: “Bé con cũng sợ đến khóc rồi, anh muốn thế nào cũng… Chuyện chúng ta dù có dày vò bé con cũng không giải quyết được vấn đề!”
“Giải quyết không được sao? Anh thấy em rất khẩn trương, thái độ nói chuyện với anh dường như nghiêm túc không ít…” Phương Trạch không để ý tới tiếng khóc của Vũ Mao, lại thử nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của nó, khóe miệng lại có một nét cười ý vị sâu xa.
Tiếng khóc của Vũ Mao khiến lòng dạ Vũ Thần gần như tan nát, lời nói chưa qua sự xử lý của đại não đã tuôn ra: “Tôi không qua quít anh… Mẹ nó, anh đang ôm con anh đấy.”
“Con anh?” Phương Trạch nhìn tiểu Vũ Mao, lại hoài nghi nhìn về phía Vũ Thần.
Rốt cục lỡ lời rồi, Vũ Thần nhất thời câm nín, ấp úng nói: “Tôi nói rằng, con tôi…. Lỗ tai, có bệnh a!”
“À, em nói nó là con ruột em, sao lại thành con anh… Hơn nữa, anh chính là đã lâu chưa làm với nữ nhân mà…”
“Hỗn đản… Con tôi sinh, là con của anh! Tôi có thể mang thai, anh hài lòng chưa?! Anh đang ôm là con ruột của anh đó…” Vũ Thần không muốn lại hao tâm tổn trí đi che giấu nữa, thẳng thắn bộc lộ hết ra.
Phương Trạch không thể nghi ngờ là đã bị kinh động rồi, anh đứng ngơ ra ở đó, dù Vũ Thần đã ôm bé con đi cũng không có bất luận phản ứng gì.
.:End 45:.