Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 23

Thời gian lắc lư trôi qua vài ngày,mỗi buổi sáng thức dậy Long Đằng Tỉnh cái đầu tiên mà cậu nhìn thấy chính là tiểu thú nhân cùng với tiểu tử hồ đại chiến ba trăm hiệp,tuy rằng cả hai đều tận lực không đánh thức Long Đằng Tỉnh,nhưng chỉ cần nhìn chứng bệnh rụng lông của tiểu tử hồ ngày càng nặng cùng những vết cào mờ nhạt thường xuyên xuất hiện trên mặt tiểu thú nhân là biết lực chiến hai người (thú) là ngang nhau.

Tuy rằng không biết tiểu thú nhân sao có thể dùng thân thể mềm mềm của nó chạy từ nhà trưởng thôn đến nhà mình vào lúc mình chưa thức giấc được,nhưng điều đó cũng không ngăn cản được Long Đằng Tỉnh càng ngày càng mềm lòng đối với tiểu thú nhân,lúc mới đầu thái độ có chút lãnh đạm nhưng đến bây giờ thì chỉ cần nhìn đến nó thôi là không tự giác được mà mỉm cười,có thể thấy Long Đằng Tỉnh kỳ thật không hề có sức chống cự đối với tiểu hài tử và động vật.

Vì thế nên mặc dù biết rõ tiểu thú nhân luôn ở sau lưng mình quấn lấy tiểu tử hồ đánh nhau nhưng vẫn làm bộ như không biết gì,thực ra Long Đằng Tỉnh cả hai đều hạ thủ có chừng mực,hơn nữa trước mặt mình còn biểu hiện ra một bộ huynh đệ tình thâm (1),nhưng vừa quay người đi lại liền ngươi cào ta cắn nhìn rất tương ái,không thể không nói tiểu tử hồ có cái loại chủ nhân như thế này đúng là rất bi ai.

Trời mới tờ mờ sáng,một mình Long Đằng Tỉnh có chút khó khăn bước xuống giường,liền nhìn thấy tiểu tử hồ đang cắn vào mặt tiểu thú nhân,mà mỗi tay của tiểu thú nhân đều đang liều mạng mà túm lấy lông của tiểu tử hồ,trên mặt đất rơi đầy lông bị nhổ,hai người (thú) nhìn thấy Long Đằng Tỉnh đã tỉnh dậy,cơ thể lập tức cứng ngắc,sau đó trên mặt tiểu tử hồ mang ý cười mà buông miệng ra,nhanh chóng hôn lên mặt tiểu thú nhân,tiểu thú nhân cũng thập phần phối hợp mà buông hai tay ra,thập phần nhẹ nhàng mà sờ sờ đỉnh đầu của tiểu tử hồ,tuy rằng trên mặt có một phần thịt mà trắng thập phần bắt mắt.

Long Đằng Tỉnh nhíu nhíu mày,nhìn lông lá rơi tứ tung trên đất cùng vết cào trên mặt tiểu thú nhân,hôm này hình như hơi quá mức,chỗ trầy xước trên mặt tiểu thú nhân có rỉ chút máu,mà đỉnh đầu tiểu tử hồ cũng có một lỗ tròn lộ da khiến Long Đằng Tỉnh rất là đau lòng,tâm tình tốt lúc mới thức dậy đã bay sạch sẽ.

Đỡ lấy cái bụng phình to,Long Đằng Tỉnh ngồi xuống cái ghế trong phòng,mặt lạnh mà nhìn một người một thú đều mang một vẻ ta đã biết sai rồi,xin hãy tha thứ cho ta,tức giận rất nhiều nhưng lại khó tránh khỏi có chút buồn cười,vì sao tiểu tử hồ không thể chung sống hoà bình với thú vật hay người khác nhỉ? Bất kể là ma miêu của Cần ca phu,hay là hồ lang của Ngô Phong,Tiểu Quang của sư phụ,Tiểu Miêu của Viên Nhi,bây giờ lại là tiểu thú nhân mà trưởng thôn đặt tên là Điếu Điếu này,liệu có phải là tranh giành địa bàn của ma thú,vậy chính mình không phải là địa bàn của tiểu tử hồ đấy chứ?

Vừa nghĩ tới cái kết luận này của mình,Long Đằng Tỉnh cảm giác một đám quạ đen bay trên đầu mình,tiện thể thải xuống vài cục phân màu trắng xám,nhanh chóng rũ bỏ hình ảnh bổ não của mình đi,hiện tại quan trọng nhất là làm sao để cho hai đứa trước mắt này bắt tay hoà hợp mới đúng.

"Tiểu tử hồ,tuy rằng ngươi là ma thú,nhưng từ trước đến nay đều rất thông minh,Điếu Điếu còn chưa đầy một tuổi,ngươi lớn hơn so với Điếu Điếu nhiều như vậy,hẳn là nên hảo hảo chiếu cố hắn mới phải,sao lại hồ nháo cùng hắn chứ." Long Đằng Tỉnh hiếm khi nói lời thâm tình khuyên nhủ.

Chân trước của tiểu tử hồ áp vào bên miệng,nhu thuận mà gật đầu,bộ dáng như muốn nói ta đã hiểu rõ,ta biết mình sai rồi.

Thái độ nhận sai rất tốt khiến Long Đằng Tỉnh vừa lòng mà gật gật đầu,sau đó hướng về phía Điếu Điếu cười cười,"Điếu Điếu,nếu ngươi muốn cùng chơi với tiểu tử hồ,thì không được túm lông của nó nữa,ngươi xem nếu bộ lông xinh đẹp kia của tiểu tử hồ mà dụng hết thì sẽ không còn đẹp nữa đâu."

Cặp mắt xếch của Điếu Điếu nhìn Long Đằng Tỉnh,nhếch môi cười ra tiếng chi chi,Long Đằng Tỉnh vừa nghe liền biết là học theo tiếng cười của tiểu tử hồ,quả thực đầu óc cảu Điếu Điếu rất thông minh,tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà hiện tại nó không thể nói được một vài từ đơn giản của ngôn ngữ nhân loại,nhưng ngôn ngữ ma thú lại học được rất nhanh,hơn nữa cũng nghe hiểu được nhân loại hay ma thú nói gì,Long Đằng Tỉnh nghe trưởng thôn nói Điếu Điếu ở chung với ma thú cùng linh thú nhà bọn họ rất tốt,cũng không biết vì sao ở cùng với tiểu tử hồ lại không thể hoà hợp nổi,chẳng lẽ là do nguyên nhân thuộc tính,cha của Điếu Điếu là địch thủ của gia tộc tiểu tử hồ?

"Hai người cái ngươi đều hiểu là tốt rồi,nếu lại để ta thấy lông của tiểu tử hồ bị rụng hay là trên mặt của Điếu Điếu xuất hiện vết cào,các ngươi hẳn là biết hậu quả là gì đi!" Long Đằng Tỉnh vừa mới dùng lời lẽ thấm thía mà khuyên bảo xong,sau khi hai đứa ngoan ngoãn nhận sai rồi liền lập tức buông ra một lời nói uy hiếp,biểu cảm trên mặt cũng trở nên rất phúc hắc,nếu bây giờ mà có cái kính mắt,có lẽ sau khi nói xong đồng thời cũng nâng nâng cái kính mắt lên một cái,sau đó lại giống như những nhân vật trong truyện tranh,trên kính mắt hiện lên một tia sáng lạnh.

Tuy rằng không có kính mắt,nhưng cũng không cản trở một người một thú thập phần ăn ý mà lắc lắc đầu,bày ra một tư thế đáng yêu nhất cho thấy mình nhất định sẽ nghe lời.

Giải quyết xong hai vấn đề,Long Đằng Tỉnh lúc này mới chậm rì rì mà đi ra ngoài cửa phòng,vừa mới ra cửa,trên bầu trời xuất hiện một tiếng kêu quen thuộc khiến Long Đằng Tỉnh không khỏi vui vui sướng mà ngẩng đầu lên.

Quả nhiên Tiểu Quang ở trên đỉnh đầu của Long Đằng Tỉnh xoay xoay trong chốc lát,liền đáp xuống cái giá được làm riêng cho nó,Long Đằng Tỉnh cười lấy ống trúc quen thuộc từ chân của Tiểu Quang xuống.

Mở ra tờ giấy viết thư bị cuộn lại,nhìn nét chữ quen thuộc kia của sư phụ,từng câu từng chữ đều cẩn thận mà đọc một lần,sau đó trên mặt xuất hiện kinh hỉ mà tươi cười.

"Tiểu Quang,cảm ơn người,xem ra sư phụ sắp trở về rồi." Long Đằng Tỉnh vỗ nhẹ thân thể Tiểu Quang,Tiểu Quan nhu thuận mà cọ cọ vào lòng bàn tay của Long Đằng Tỉnh.

Long Đằng Tỉnh đưa lưng về phía một người một thú nên vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng thì thầm to nhỏ của tiểu tử hồ cùng Điếu Điếu,trong mắt của cả hai đều thoáng hiện lên hung quang khiến Tiểu Quang đang làm nũng với Long Đằng Tỉnh cảm thấy thân thể lạnh toát,lông đuôi vểnh lên một chút,lập tức mắt nhìn tứ phía tai nghe bát hướng,thấy ngoại trừ Long Đằng Tỉnh cũng chỉ có tiểu tử hồ cùng một nhân loại có diện mạo kỳ quái,vì thế nghiêng đầu nghi hoặc hồi lâu,lại lập tức đưa đầu vào lòng bàn tay Long Đằng Tỉnh tiếp tục làm nũng.

"Nhưng thật kì lạ,phong thư này của sư phụ đã là nửa tháng trước rồi,sao bây giờ mới đưa đến đây?" Long Đằng Tỉnh nhìn thấy phần ngày tháng cuối thư không khỏi lo lắng mà nhíu mày,"Tiểu Quang,có phải sư phụ xảy ra chuyện gì hay không?"

Nghe thấy câu hỏi của Long Đằng Tỉnh, mắt của Tiểu Quang xoay chuyển vòng vo,sau đó nửa là u buồn nửa là long lanh mà ngẩng đầu,chếch lên bốn năm độ nhìn không trung.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Quang,tiểu tử hồ liền biết nhất định là Tiểu Quang làm sai chuyện gì đó,đang chuẩn bị thừa cơ bỏ đá xuống giếng (1),Long Đằng Tỉnh chợt nghe thấy cửa trước viện truyền đến tiếng đập cửa không nhanh không chậm.

Chống đỡ thân thể càng ngày càng nặng nề,Long Đằng Tỉnh chậm rì rì mà đi đến cửa trước viện,mở cửa ra,trước mắt xuất hiện người khiến trên mặt Long Đằng Tỉnh xuất hiện nụ cười rạng rỡ nhất.

"Sư phụ!"

"Đồ nhi ngoan,ta đã trở về,đến đây,để ta hảo hảo nhìn ngươi nào!" Mạnh Ngọc trực tiếp cầm lấy tay phải của Long Đằng Tỉnh bắt mạch,từ mạch tượng thấy được thân thể Long Đằng Tỉnh thập phần mạnh khoẻ,tình trạng thân thể của hai bảo bảo cũng phi thường tốt,không khỏi vui mừng mà gật gật đầu.

Sư phụ trở về khiến Long Đằng Tỉnh quên luôn chuyện vừa hỏi Tiểu Quang,chỉ lo kéo tay Mạnh Ngọc vào trong nhà,"Sư phụ chắc là vẫn chưa ăn sáng đi!"

"Ăn rồi,trên đường Dực Minh đã mua,ta biết trong nhà các ngươi hiện tại có tới hai dựng phu,cũng không thuận tiện nấu cơm,nhân tiện bảo hắn mua nhiều thêm ba phần." Mạnh Ngọc vừa nói vừa cẩn thận mà đỡ Long Đằng Tỉnh đi vào trù phòng.

"Dực Minh?" Long Đằng Tỉnh kỳ quái mà nhìn Mạnh Ngọc.

"Ân,Dực Minh,lại đây,bái kiến sư huynh của ngươi đi." Mạnh Ngọc phất tay về phía đằng sau,một thanh niên cao lớn cường tráng,thân hình thon dài mang theo một cái giỏ thức ăn đứng ra trước mắt hai người.

"Chào sư huynh." Dực Minh thản nhiên nói xong ba chữ liền lập tức đứng trở lại phía sau.

Long Đằng Tỉnh còn chưa kịp cẩn thận mà nhìn tướng mạo của Dực Minh ra sao,hắn liền lập tức biến mất trước mặt mình,không khỏi có chút sửng sốt.

"Ha ha,tính cách của Dực Minh chính là như vậy,tuy thoạt nhìn có chút lạnh lùng,nhưng tâm địa cũng rất tốt,về sau ngươi sẽ quen thôi." Mạnh Ngọc có chút xấu hổ mà cười cười,hắn phát hiện mỗi đồ đệ hắn thu nhận tính cách đều không bình thường,nhưng đồ đệ mà sư phụ hắn thu nhận cũng rất bình thường a,ít nhất hắn rất bình thường.

Đối với đánh giá của Mạnh Ngọc,Long Đằng Tỉnh chỉ cười cười,đối với người sau này chung sống này Long Đằng Tỉnh thật ra cũng không quá để ý,tuy rằng cậu không có thói quen lấy mặt nóng dán lên mông lạnh(2),nhưng chỉ cần có thể khiến sư phụ cao hứng,ngoài mặt cùng người này sống chung tốt cậu cũng không để ý,về phần về sau sẽ trở nên như thế nào,đến lúc đó nói sau,dù sao người với người ở chung cũng cần phải có thời để làm quen chứ.

Ba người lần lượt mà đi vào trù phòng,Dực Minh nhanh chóng lấy giỏ thức ăn ra,nhìn động tác của hắn tựa hồ đã quá quen với mấy chuyện như thế này rồi,Long Đằng Tỉnh không khỏi nhìn hắn một cái,sau đó lại bắt đầu cùng Mạnh Ngọc tán gẫu.

Một hồ,một người,một ưng bị ba người lớn bỏ lại liếc mắt nhìn nhau một cái,thí điên thí điên mà chạy theo,ba con rất ăn ý mà đi vào trù phòng,sau đó Tiểu Quang nhu thuận mà đứng bên cạnh Mạnh Ngọc,tiểu tử hồ nhanh chóng đeo bao tay vào,rất nhanh đem dụng cụ rửa mặt chuẩn bị tốt,chủ nhân nhà mình còn chưa có rửa mặt đánh răng đâu.

Long Đằng Tỉnh ngượng ngùng mà hướng sư phụ nhà mình cùng Dực Minh cười cười,sau đó nhanh chóng tự rửa mặt đánh răng,mới ngồi lại ghế,mà lúc này Điếu Điếu đã làm ổ trong lòng của Mạnh Ngọc,khoé mắt dữ dữ lúc này đang nheo lại cười,một bộ dạng búp bê đáng yêu.

"Hài tử này sao lại xuất hiện ở đây?" Mạnh Ngọc ôm lấy Điếu Điếu vào trong lòng,đối với những bê bối ở chốn quý tộc hắn biết rất rõ,tất nhiên cũng biết những thú nhân như thế này từ đâu mà có,đối với thú nhân còn chưa tới một tuổi xuất hiện ở nơi này không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Long Đằng Tỉnh đơn giản mà nói một chút về tình huống của Điếu Điếu,khiến Mạnh Ngọc không khỏi thở dài,động tác trên tay không tự giác được mà càng nhẹ nhàng hơn chút,hương dược thoang thoảng trên người cùng động tác nhẹ nhàng khiến Điếu Điếu cảm thấy phi thường an tâm,mỗi buổi sáng sớm đều buộc chính mình tỉnh dậy vội vội vàng vàng chạy tới nhà Long Đằng Tỉnh chờ cậu tỉnh dậy,lúc này rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi,hai mắt không tự chủ được mà nhắm lại,chỉ chốc lát sau liền ngủ ngay trong lòng Mạnh Ngọc.

Hai người bởi vì nhìn thấy Điếu Điếu cuộn lại thân thể mà ngủ,thanh âm nói chuyện cũng không khỏi nhỏ lại,hai người mải mê nói chuyện phiếm nên không nhìn thấy trong mắt Dực Minh loé lên tia sáng lạnh khi nghe thấy Long Đằng Tỉnh nói về chuyện của Điếu Điếu,đối với Long Đằng Tỉnh sự xuất hiện của Dực Minh như là một bí ẩn mà sau này sẽ đem đến cho cậu một chuyện gì đó,lúc này đây cậu chắc chắn không thể tưởng tượng tới.

Hết chương 23.

(!) Cuối cùng công quân cũng xuất hiện rồi!!! *(^O^)* ~~~Tôi đang nghi nghi là công quân cũng trọng sinh tới đây....(o_O)

(1) Bỏ đá xuống giếng/ 落井下石/Lạc tỉnh hạ thạch: Thấy người gặp nguy liền thừa cơ hãm hại.

(2) Mặt nóng dán lên mông lạnh/热脸贴冷屁股/Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ: Một người nhiệt tình nói chuyện,giúp đỡ nhưng lại không được người kia đáp lại (nhiệt tình nhưng không được đáp lại)
Bình Luận (0)
Comment