Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 51

Một buổi sáng,Tiểu Trúc cùng Bảo Bảo và Bối Bối giương ba cặp mặt đen thui nhìn nhau,một lúc sau,Tiểu Trúc thở dài thườn thượt,xoa xoa nắn nắn cái trán đau nhức,sau đó đút hai tiểu bảo bối ăn no nê,đung đưa cái giường nhỏ được Dực Minh cải tạo lại để dỗ hai hài tử ngoan ngoãn đi ngủ.

Thật vất vả mới dỗ hài tử ngủ,lúc này Tiểu Trúc mới dám đi nhẹ nhàng từng bước ra ngoài.

"Ngươi đi ngủ trước đi,đêm hôm qua đã không ngủ đủ giấc rồi." Bây giờ Dực Minh càng ngày càng nói nhiều khi đứng trước mặt Tiểu Trúc,tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh tanh như vậy nhưng thi thoảng cũng sẽ nở nụ cười.

"Không sao,lúc trước cũng từng thức khuya rồi mà hôm sau tinh thần vẫn rất tỉnh táo đó,không ngờ bây giờ lại không nhiều tinh lực như trước." Tiểu Trúc lắc lắc đầu,đẩy cửa phòng mình bước vào,rót một chén trà uống một hơi cạn sạch,đừng nói cậu không biết thưởng thức,trâu nhai mẫu đơn,bây giờ cậu cũng không rảnh để thưởng thức một tách trà đâu,chỉ muốn dùng trà để tinh thần tỉnh táo mà thôi.

"Đừng có cậy mạnh,có ta ở bên cạnh ngươi đây mà." Dực Minh hy vọng cậu có thể yên tâm giao những việc còn lại cho mình.

"Ừm,ta biết,nhưng tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy,tiếng pháo nổ liên tiếp cả đêm,hôm nay mắt của Bảo Bảo và Bối Bối có chút thâm luôn rồi." Thời cổ đại không chỉ có bầu không khí trong lành,sơn thuỷ dưỡng nhân (1) mà mỗi đêm cũng chẳng có hoạt động giải trí nào hết,đi ngủ rất sớm,lúc vừa mới đến Tiểu Trúc có hơi không quen với kiểu sinh hoạt này,nhưng bây giờ ngược lại ngủ rất ngon,ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho cơ thể,với lại ban đêm cùng lắm là chỉ có tiếng côn trùng kêu mà thôi,im ắng thực sự,nhưng không ngờ đêm hôm qua cư nhiên lại có tiếng pháo nổ vang lên khắp nơi,nó khiến cho mọi người không thể ngủ được.

"Bởi vì đêm qua có người chuyển nhà mới,cho nên mới mở hội bắn pháo cả đêm như vậy." Tiếng của Mạnh Ngọc truyền vào từ cửa,đi theo phía sau hắn là Tráng Tử và Viên Nhi.

"Sư phụ,người đến rồi,mời ngồi." Tiểu Trúc nhanh chóng nhường chỗ cho Mạnh Ngọc ngồi.

"Ừ,hôm nay đúng là song hỷ lâm môn,nhưng vẫn là để đương sự tự nói với các ngươi thì hơn." Mạnh Ngọc vuốt chòm râu cười nhìn Viên Nhi và Tráng Tử.

"Viên Nhi,không phải là ngươi lại có đấy chứ?!" Tiểu Trúc nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Viên Nhi với cái kiểu cười ngu ngu trước sau như một của Tráng Tử,dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được.

"Vâng." Viên Nhi đỏ mặt gật gật đầu.

"Chúc mừng các ngươi." Tiểu Trúc nắm lấy tay Viên Nhi,hắn biết hai tiểu tử ngốc này đều là người rất thích hài tử,lúc trước chỉ sinh được mỗi Tiểu Nam khiến Viên Nhi rất thất vọng,bởi vậy nên hắn thường xuyên tâm sự với Tiểu Trúc rằng nếu có thể mang thai ba,bốn đứa một lần thì tốt biết mấy.

"Cảm ơn ca phu." Viên Nhi và Tráng Tử trăm miệng một lời mà đáp,hai người liếc nhìn nhau,bộ dáng ngọt ngào khiến Tiểu Trúc không tự chủ được mà nhìn về phía Dực Minh.

"Khụ khụ!" Mạnh Ngọc nặng nề mà "khụ" vài tiếng,nhắc nhở đôi tiểu uyên ương kia rằng mình vẫn còn đứng sờ sờ ở đây.

"Sư phụ,người vừa nói là song hỷ lâm môn,còn một cái hỷ nữa là cái gì?" Tiểu Trúc đem lực chú ý đặt lại trên người sư phụ.

"Đêm qua không phải là ngươi không ngủ được à,ta đã chỉnh cái tên đầu sỏ đó rồi." Lúc này Mạnh Ngọc cười giống y như con mèo ăn vụng thịt vậy.

"Là ai xúi quẩy như vậy? " Bây giờ Tiểu Trúc có chút tò mò,trước mặt người khác sư phụ đều rất tao nhã thanh cao,người có thể khiến người lộ nguyên hình như này thì chỉ có thể là người quen mà thôi.

"Ngoại trừ lão già này còn có ai? " Tiếng hô lớn của trưởng thôn vọng vào từ ngoài cửa,vẻ mặt khóc tang bưng bữa sáng tiến vào.

"Ngươi thấy lão già ta bị khinh dể như thế nào chưa,chỉ muốn nhanh chóng trở thành hàng xóm của các ngươi,sáng sớm lại muốn đến đây cho các ngươi một cái kinh hỉ,kết quả thì sao,không có thịt nướng cũng chẳng có rượu hoa quế còn chưa tính,đằng này sư phụ nhà ngươi còn bắt ta bưng điểm tâm đến cho các ngươi." Trưởng thôn lộ ra vẻ mặt đau khổ,nhưng trong miệng lại nhai thịt bò nấu tương,tay kia cầm bầu hồ lô rượu đổ vào miệng,miệng cư nhiên còn có thể oán giận một trận được,đúng là tuyệt kỹ mà.

"Nếu trưởng thôn gia gia thực sự chưa ăn gì,sao ta lại có thể ngửi được mùi thịt bò nấu tương ta nấu cho Trữ đại ca trên người ngài vậy ạ." Tiểu Trúc đi một vòng quanh người trưởng thôn,tuy mũi cậu không so được với điều hương sư nhưng cũng vẫn hiệu nghiệm đó nha.

"Ngươi có cái mũi cẩu hay sao vậy,à mà ta không còn là trưởng thôn nữa,lão già ta đã thoái vị rồi,đến làm hàng xóm với các ngươi để được hưởng phúc nha." Trưởng thôn lôi ra một cái ghế,vểnh mặt vắt chân,đặt cái đĩa cầm trên tay lên bàn.

"Sao lại như vậy? Vậy Minh gia gia và Điếu Điếu đâu rồi?" Tiểu Trúc nhíu mày ngồi ở một bên hỏi,chẳng lẽ trong thôn xảy ra chuyện gì sao?

"Tiểu tử thối lại nghĩ loạn cái gì đấy,ta chỉ là cảm thấy làm trưởng thôn đủ lâu rồi thôi,tuy tiểu tử thối nhà ta vẫn còn lêu lổng bên ngoài nhưng không phải là vẫn còn các ngươi và Điếu Điếu bên cạnh ta sao,cho nên ta muốn đến đây làm hàng xóm với các ngươi,có phúc cùng hưởng,mà vừa nói Viên Nhi lại mang thai phải không,vừa lúc có thể cùng nhau chăm sóc luôn,với lại không phải ngươi muốn gieo trồng dược liệu nhân tạo gì đó à,Minh gia gia của ngươi là cao thủ làm ruộng đấy,có hắn hộ trợ thì ngươi muốn trồng cái gì cũng được." Trưởng thôn dương dương tự đắc nhướng cao mày,bộ dạng dư hữu vinh yên (2).

"Thật tốt quá,vốn là ta đang lo mình mang thai sẽ ảnh hưởng tới công việc của ca phu,bây giờ có Minh gia gia rồi thì đến lúc đó Minh gia gia sẽ ở bên cạnh chỉ đạo,nhất định có thể trồng được dược tốt." Tuy Viên Nhi đã mang thai nhưng hắn và Tráng Tử vẫn có hơi lo lắng,cho nên vốn định xin cho Viên Nhi không cần giúp nữa nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào,bây giờ trưởng thôn nói như vậy,hắn cũng yên tâm hơn rồi.

"Ha ha,các ngươi đều đã nói như vậy thì ta đây còn nói gì được nữa." Trưởng thôn nói như vậy nhưng Tiểu Trúc biết nói là cùng hưởng phúc không bằng nói là vì muốn chiếu cố mình,chỉ có thể giấu sự cảm kích ở trong lòng,hy vọng sau này sẽ có một ngày có thể hảo hảo báo đáp hai lão nhân gia.

"Nếu đã quyết định vậy rồi thì các ngươi ăn cơm trước đi,ta đi trước,Minh gia gia vẫn chờ ta về cùng ăn điểm tâm đấy,tiểu quỷ Điếu Điếu kia ngày hôm qua hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ,bây giờ đang ngủ bù,các ngươi cứ cơm nước xong đi rồi đến cũng được." Trưởng thôn nói xong liền chạy đi luôn,tốc độ kia quả thật như là chạy trối chết.

Trưởng thôn đi không bao lâu thì đám người Tiểu Trúc bắt đầu ăn bữa sáng,nhưng Tiểu Trúc vẫn luôn giữ bộ dạng trầm ngâm,cứ ăn mỗi cháo thôi mà không gắp đồ ăn,may là có Dực Minh ngồi bên cạnh thỉnh thoảng sẽ gắp những món cậu thích vào bát cậu,lúc này mới không đến mức là ăn cháo không.

Chờ khi cơm nước xong,Tiểu Trúc giữ Mạnh Ngọc lại,cũng giữ lại đám người Viên Nhi luôn,"Sư phụ,con có chuyện muốn thương lượng với người."

"Chuyện gì?Ngươi mau nói đi!" Mạnh Ngọc ngồi xuống ghế,hắn thật sự muốn nghe thử ý nghĩ của đồ đệ này.

"Con muốn chuyển nhà." Tiểu Trúc vừa nói ra lập tức khiến Mạnh Ngọc nhíu mày.

"Có thể nói lý do tại sao không?" Mạnh Ngọc không hề từ chối thẳng thừng,hắn tin Tiểu Trúc nói như vậy thì nhất định đã có ý tưởng riêng của mình rồi.

"Gần đây bởi vì dong binh ngày càng nhiều nên nhiều lúc sư phụ rất bận rộn,hơn nữa quán thuốc còn quá nhỏ,nhiều lúc dựng phu và dong binh phải chen chúc một chỗ,trước chưa nói tới việc chuyên môn của sư phụ là sản khoa,chỉ cần thấy lượng dong binh bị thương gia tăng không ngừng đã khiến những dựng phu thà đến khám muộn vài ngày chứ không chịu chen chúc một chỗ với bọn họ,Ngô Phong cũng đã về rồi,hiện tại Dực Minh lại giúp con làm ruộng,có rất nhiều chuyện đều không thể giúp được."

"Ý của con là muốn sư phụ nhận thêm học đồ,đương nhiên học đồ mà con nói không phải là những đệ tử nhập môn đã bái lậy tổ sư như con và Dực Minh,con là muốn tìm một vài hài tử hơn mười tuổi,tốt nhất là gia cảnh bần hàn,thứ nhất là có thể trợ giúp cho gia đình bọn chúng,thứ hai là để bọn chúng có thể học được một vài điều hay ho.Nếu tìm được đứa có phẩm chất tốt,sư phụ lại có thể thu làm đồ đệ luôn,dù sao thì hứng thú của ta cũng không đặt vào việc trị liệu,Dực Minh tuy học rất nhanh nhưng tạm thời không thể san sẻ bớt bệnh nhân cho sư phụ được."

"Chủ ý này của ngươi tốt thì có tốt đấy nhưng để dạy bọn chúng cách phân biệt dược liệu cũng phải cần có thời gian,ta chỉ sợ không có thời gian mà thôi." Mạnh Ngọc lắc lắc đầu,tuy rằng chủ ý này không tồi nhưng ngay cả việc phân biệt dược liệu cũng không phải học một sớm một chiều là nhớ kỹ được."

"Cho nên con mới muốn chuyển nhà,sau đó tu sửa lại nơi này một chút,trước sẽ mở rộng quán thuốc,sau đó xây thêm ba phòng khám,một phòng để sư phụ tự mình chuẩn bệnh,chuyên khám cho dựng phu,hai phòng khác sẽ mời hai đại phu khác tới,một phòng chuyên giảm đau trị thương,một phòng để khám các loại cảm mạo và các loại bệnh về đường ruột.Ngoài ra sư phụ có thể làm một ít miếng dán trị thương,nếu không phải bị trọng thương thì cứ mua miếng dán trị thương ở quầy thuốc là được rồi,còn nếu bị thương nghiêm trọng thì lại để cho đại phu khám,như vậy có thể giảm được một lượng lớn công việc của sư phụ,cũng có thể tận dụng hết mọi khả năng để trị liệu cho bệnh nhân.Còn học đồ thì trước tiên phải đến chỗ con và Dực Minh để bọn con dạy cách phân biệt dược liệu,tiện thể cũng gia tăng hỗ trỡ của ruộng dược bên này,vừa có thể gia tăng kiến thức lý thuyết của bọn chúng vừa có thể cho bọn chúng thức hành trực tiếp,một mũi tên mà trúng được rất nhiều đích đó ạ."

"Phương pháp này thực sự không tồi,ta có quen mấy bằng hữu trong giới y thuật,bọn họ đều là cao thủ,một người chuyên môn trị liệu ngoại thương,người còn lại chuyên cả nội ngoại,nhưng không biết bây giờ bọn họ ở đâu,ta trước tìm người liên lạc với bọn họ." Mạnh Ngọc vuốt vuốt râu dài,cũng lâu rồi không gặp hai người kia,nếu có thể liên lạc được thì hắn không sợ là hai người lại không muốn.

"Vậy là tốt rồi,kỳ thật điều con lo lắng nhất trong chủ ý này chính là đại phu,nếu là bằng hữu của sư phụ vậy thì nhất định là không có vấn đề gì." Tiểu Trúc giải quyết được nan đề lớn nhất liền tiếp tục nói:" Khu ruộng gieo trồng dược ở hậu viện vẫn sẽ giữ lại,nhưng con định thay đổi phòng một lần nữa,vốn chúng ta có 6 phòng,Dực Minh một phòng,sư phụ một phòng,Viên Nhi và Tráng Tử một phòng,con một phòng,còn lại là phòng hài tử và quán thuốc,trong đó quán thuốc vẫn được giữ nguyên nhưng con nghĩ nên đổi từ năm phòng thành ba phòng,mỗi phòng đặt bốn cái giường với bốn bộ bàn ghế và tủ đồ,mỗi phòng sẽ có một phòng tắm riêng,vừa có thể rửa mặt bên trong vừa có thể tắm hoặc đi cầu tiêu các thứ."

Vốn dĩ Tiểu Trúc nghĩ đến việc trang hoàng lại phòng mình trước một chút nhưng sau đó vì vội vã làm ruộng,vì vậy ý muốn đó đã bị để sau để sau,dù sao cũng đã hơn một năm rồi,không còn là nóng vội nhất thời nữa,bây giờ nếu đã quyết định thay đổi lại hết thì phải làm nó sao cho tốt nhất có thể mới được.

"Nói như vậy thì cuộc sống của học đồ sẽ tốt hơn chúng ta rất nhiều." Viên Nhi vừa nghe thấy ý tưởng của Tiểu Trúc liền cảm thấy nhất định sẽ rất tiện,lúc không mang thai còn được,ban đêm đều có thể đi nhà xí thoải mái,nhưng sau khi mang thai,mỗi ngày đều ưỡn cái bụng đi nhà xí khiến Tráng Tử rất không yên tâm, nếu tiểu trong phòng thì trong phòng lúc nào cũng có mùi nước tiểu,nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi,đành phải để Tráng Tử đỡ mình đi nhà xí mỗi ngày,đợi khi mình đi xong thì lại cũng nhau về lại phòng.

"Nếu học đồ có thì tất nhiên chúng ta cũng sẽ có rồi,ta nghĩ là sẽ chuyển đến nhà Cần đại ca từng ở,từ khi Cần đại ca chuyển đi thì nhà huynh ấy đều để ta chiếu cố,ta cũng chưa đi nhìn qua,bây giờ chúng ta đi nhìn thử,sau đó để ý xem xung quanh đây có ai bán nhà hay không,đợi chúng ta mua được thì sẽ tìm người đến tu sửa hoặc là đập bỏ hoàn toàn luôn." Tiểu Trúc cười cười,kỳ thật việc này không chỉ liên quan tới sư phụ,cậu cũng hy vọng khi hài tử có thể đi,có thể chạy thì sẽ cho chúng nó những điều tốt đẹp nhất.

"Ngươi đã đưa ra chủ ý này thì cứ để ngươi an bài đi,nhưng cứ làm phòng học đồ trước đi,còn quán thuốc thì cứ để lại cuối cùng,dù sao bây giờ ta cũng không thể thoát thân khỏi đó được ngay đâu." Mạnh Ngọc nói xong liền đi ra ngoài,bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa,đã đến lúc mở cửa quán rồi,hôm nay có rất nhiều việc để bận đây.

"Ta đây đi xem thử bọn Tiểu Nam đã tỉnh hay chưa,tướng công,ngươi đi giúp ca phu xem ruộng đi." Viên Nhi nói xong liền kéo Tráng Tử ra ngoài,trong phòng chỉ còn lại hai nam nam thanh niên mắt to trừng mắt nhỏ.

"Vậy,ta sẽ vẽ một bản phác thảo trước,ngươi đi giúp sư phụ đi." Tiểu Trúc vén lại mấy sợi tóc rối,lấy một tờ giấy trên bàn học chuẩn bị vẽ.

"Ừm,ta đi đây." Dực Minh nói xong liền xoay người bước đi."

"...... Đúng là cái tên không hiểu phong tình gì cả!" Tiểu Trúc dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên giấy,miệng thì thì thào nói một mình,ngay sau đó lại cười ra tiếng,mình bị làm sao thế này,Dực Minh như vậy mới là Dực Minh mà mình biết chứ,được rồi,làm việc thôi,cậu cần phải hảo hảo nghiên cứu cái bản phác thảo của khu nhà mình mới được,dù sao thì cậu cũng chưa từng vẽ cái này bao giờ.

Hết chương 51.

(1) 山水养人/Sơn thuỷ dưỡng nhân: Sông núi nuôi dưỡng con người (tạm dịch)

(2) 与有荣焉/ Dư hữu vinh yên: là một thành ngữ, nghĩa là cũng cảm thấy may mắn và vinh hạnh.
Bình Luận (0)
Comment