Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 56

Không lâu sau khi Tiểu Trúc rời đi,đột nhiên có một người mặc hắc bào xuất hiện ở hậu viện của Cần,hắn ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát đám cây mầm của những hạt giống thần bí kia,miệng dường như phát ra tiếng cười khàn khàn,sau đó không gian lại bị bóp méo một chút,bóng người lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Chờ khi người mặc hắc bào rời đi,thân ảnh của Hồ liền xuất hiện,trong mắt hắn chứa một tia ảo não,ngón tay tóm chặt lấy cổ tay áo rộng thùng thình,mắt nhìn đám cây mầm kia rồi xoay người rời đi.

Mà lúc này đám người Tiểu Trúc đang sung sướng dùng bữa hết mình,một lão nhân run rẩy bước từng bước đến công hội thám hiểm,thi thoảng lại còn ho khan vài tiếng khiến người ta lo lắng ngay sau đó hắn sẽ ngã xuống.

"Hạo bá,sao người lại tới đây?" Một giọng nói kinh ngạc cách lão nhân không xa vang lên,một thanh niên thân thể cường tráng bước nhanh tới đỡ lấy người lão nhân.

"Ai đó?" Mắt lão nhân hình như hơi mờ,ngẩng đầu cố gắng híp mắt nhìn xem người trước mắt này là ai.

"Con là Tiểu Hứa ạ,Tiểu Khải đâu rồi,sao hắn lại người một mình đến mấy chỗ như thế này?" Trên mặt Tiểu Hứa hiện ra vẻ mặt khó hiểu,trước khi hắn rời đi có nghe nói Tiểu Khải là người hiếu thảo có tiếng,sao lại để lão phụ của mình một mình đi đến công hội thám hiểm,hơn nữa hắn nhớ rõ trước khi hắn rời đi thì lão nhân vẫn còn đi làm ruộng rất tốt,sao mới qua mấy năm lão nhân đã thành bộ dạng gần đất xa trời rồi,rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này.

"Tiểu Hứa à,Tiểu Khải...... Tiểu Khải nó đã xảy ra chuyện rồi!" Lão nhân nắm chặt lấy tay Tiểu Hứa,nước mắt liền chảy ra,trên mặt tràn đầy bi thương và đau lòng.

"Sao lại như vậy,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Hứa đỡ lấy lão nhân đến ngồi xuống chỗ bàn ghế công hội cung cấp.

"Kể ra cũng dài lắm,không lâu trước trấn nhỏ càng ngày càng nhiều dong binh đến,nhiều người mở tiệm cũng kiếm được rất nhiều tiền,đứa nhỏ Tiểu Khải kia không muốn làm việc vất vả nên đã đi theo thương nhân đến nơi khác nhập hàng,cũng mở một sạp hàng trên trấn nhỏ kiếm lời được ít tiền,ai ngờ trên đường đi lại gặp phải đạo tặc,một trong số những người đó mang thư về nói nếu không có mười lượng vàng thì đừng mong gặp lại người,cho nên ta mới lấy mấy món đồ gia truyền trong nhà tới đây bán,xem thử có thể đổi được chút tiền để chuộc lại Tiểu Khải hay không."Trên mặt lão nhân tràn đầy vẻ u sầu.

"Thật là buồn cười,Hạo bá,người nói cho con biết chỗ của bọn đạo tặc kia,người của đoàn thám hiểm chúng ta cũng có chút bản lĩnh,không thì để ta đi cứu Tiểu Khải ra khỏi đó đi!" Trên mặt Tiểu Hứa tràn đầy vẻ phẫn nộ.

"Không,không cần đâu,ta nghe nói nhóm đạo tặc này toàn là võ giả đã trên cấp năm,sao ta có thể để các ngươi đi mạo hiểm như vậy được,hơn nữa tuy nói là đồ gia truyền nhưng là để ở nhà của ta cũng chẳng làm được gì,còn không bằng giao lại cho công hội thám hiểm,ít nhất còn có thể đổi được ít tiền cứu Tiểu Khải ra,như vậy thì các ngươi cũng không cần mạo hiểm nữa." Lão nhân lắc lắc đầu thở dài,đứng dậy đi đến quầy.

Tiểu Hứa thấy lão nhân đã quyết định như vậy thì cũng không biết nói gì nữa,đành phải đỡ lão nhân đi đến quầy,lúc nãy có không ít người chú ý tới cuộc trò chuyện giữa lão nhân và Tiểu Hứa,liền đi theo phía sau lão nhân,bọn họ cũng muốn nhìn thử xem cái gọi là đồ gia truyền kia rốt cuộc là thứ như thế nào.

Tay Hạo bá run run lấy một thứ gì đó được bọc bằng miếng vải thô màu xanh lam từ trong lòng ngực ra,hắn chậm rãi đặt lên trên quầy,trong mắt tràn đầy sự không nỡ và quyết tuyệt khiến người ta liếc mắt biết lão nhân này phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể đem bảo vật gia truyền đi đổi lấy tiền chuộc hài tử.

Tay của lão nhân run run khiến người ta cảm thấy có hơi gầy yếu,làn da trên tay đều đã nhăn nheo hết,thậm chí còn có một vài đốm vàng nâu li ti,lúc này hai bàn tay đó đang run run xốc miếng vải thô lên,bên trong là một cái hộp dẹp,trên hộp toả ra mùi thơm thoang thoảng.

"Ôi trời,cư nhiên là gỗ tử đàn (1),nhìn hoa văn có lẽ là đã được ngàn năm rồi!" Một tiếng thét kinh hãi khiến sự chú ý của mọi người đều bị cái hộp kia hấp dẫn,chỉ mỗi hộp gỗ tử đàn ngàn năm này thôi cũng đáng vạn lượng vàng,thứ trong cái hộp này liệu có giá trị bao nhiêu nữa,không ít người ở đây hiện lên lòng tham lam trong mắt họ,lúc này chỉ hận không thể cướp lấy cái hộp lão nhân đặt trên quầy rồi chạy nhanh đi.

Trong mắt của Tiểu Hứa cũng loé lên sự kinh ngạc,từ trước tới giờ hắn chưa nghe lão nhân hay là Tiểu Khải - một bằng hữu thời thơ ấu của mình nói rằng trong nhà có cất giữ bảo vật như vậy,nhưng nhìn bộ dạng không nỡ kia của lão nhân thì Tiểu Hứa cũng hiểu được phần nào,đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (2) hắn vẫn hiểu rõ,lão nhân có lẽ cũng không nói chuyện này cho Tiểu Khải đi,nếu không với tính cách của Tiểu Khải không có khả năng chưa từng nói qua,nếu không phải do tình huống bây giờ có lẽ lão nhân đem bí mật này giấu kín cho tới khi mình sắp chết mới nói cho Tiểu Khải đi.

Lão nhân lắc nhẹ khoá trên hộp,loại khoá này cư nhiên không hề có ổ khoá mà làm từ một khối sắt có thể xoay,tay lão nhân xoay quả khoá một cách lưu loát,liếc mắt một cái là nhìn không ra cái bộ dạng run rẩy lúc nãy nữa rồi,lúc này tay của hắn so với đạo tặc còn lưu loát hơn,mọi người chỉ cảm thấy hoa hết mắt mũi,khoá lập tức biến thành dạng khác,lúc này lão nhân nhẹ nhàng bẻ khoá lập tức mở ra,nếu không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và đôi tay càng run lợi hại hơn của lão nhân có lẽ người ta sẽ nghĩ là động tác vừa rồi không hề có ảnh hưởng gì,chỉ sợ lúc ây sẽ có người hoài nghi lão nhân kia có phải là không hề suy yếu như biểu hiện lúc nãy của hắn hay không.

"Tiểu...... Tiểu Hứa,mở.......mở cái hộp......mở cái hộp ra đi!" Giọng nói của Hạo bá càng khàn khàn hơn,thậm chí khi nói còn không ngừng thở phì phò.

Tiểu Hứa thấy bàn tay run rẩy lợi hại của Hạo bá liền biết bây giờ ngay cả sức để mở cái hộp ra lão nhân cũng không hề có nữa rồi,hắn cũng không từ chối mà mở cái hộp,chần chừ một chút rồi lấy tấm da thú được cuộn lại trong hộp ra.

Lúc này quỹ viên (nhân viên giao dịch) cũng nhìn chằm chằm vào cuốn da thú,mà phía sau truyền tới tiếng bước chân vội vã,xem ra đã có người thông tri chuyện này cho người phụ trách của công đoàn thám hiểm,lúc này người phụ trách có chút vội vàng đẩy quỹ viên ra,bản thân thì đứng trước mặt lão nhân.

"Là da thánh hổ thú!" Người phụ trách kinh ngạc hô lên một tiếng,lập tức vội vàng đoạt lấy tấm da ma thú trên tay Tiểu Hứa.

Tiểu Hứa rõ ràng muốn tránh khỏi bàn tay kia,nhưng lại trơ mắt nhìn người phụ trách đoạt lấy tấm da thú,mở tấm da thú ra,một đường nét rõ ràng trong bản đồ kho báu xuất hiện trước mặt người phụ trách,nếu không phải thấy da thánh hổ thú có vài chỗ bị tổn hại,người phụ trách còn tưởng là một bức tranh mới vẽ.

"Lão nhân gia,bảo vật gia truyền này nhà ngươi sợ là chúng ta không mua nổi đâu!" Người phụ trách liếc mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ kho báu,sau đó đặt lại vào trong tay lão nhân.

"Sao lại như vậy,ta không cần quá nhiều tiền đâu,chỉ cần cho ta mười lượng vàng thì ta sẽ bán bảo vật này cho ngươi,van cầu ngươi,ta phải dựa vào nó để cứu hài tử đó." Trong mắt lão nhân chứa đầy nước mắt,giọng nói khàn khàn giống như là mất tiếng.

"Lão nhân,ta đưa ngươi mười lượng vàng,ngươi bán nó cho ta đi!" Một giọng nói vang lên trong đám người.

"Lão nhân gia,bán cho đoàn Mãnh Hổ chúng ta đi,ta sẽ trả một trăm lượng vàng." Giọng nói này vang lên như một lời nhắc nhở,mọi người bắt đầu hét giá.

Hạo bá lắc lắc đầu,cũng không để ý đến những dong binh đang hét to gọi nhỏ,chỉ đặt bản đồ kho báu đó vào tay người phụ trách,"Đại nhân,cái bản đồ kho báu này thực ra là của một người rất có năng lực giao cho tộc ta cất giữ,đã hơn ngàn năm rồi,lúc trước tộc ta phát triển thịnh vượng,bây giờ chỉ còn mỗi mình lão già ta sống nương tựa vào hài tử mà thôi,nếu hài tử ta chết mà ta cũng không thể hoàn thành việc mà người kia đã phó thác,nếu vậy thì không bằng công khai bản đồ này ra,về phần có ai tìm được kho báu hay không thì không liên quan tới chúng ta,đại nhân,ta chỉ cầu ngươi cho ta mười lượng vàng,van cầu người."

Hạo bá nói xong câu cuối cùng nước mắt đã chảy đầy mặt,trong mắt chứa sự áy náy và bất đắc dĩ khi không thể hoàn thành việc người ta phó thác,còn có ý cầu xin sâu sắc.

Người phụ trách nghe xong lời lão nhân nói liền không hề do dự nữa,nhận lấy bảo vật,sau đó lấy từ trong quầy ra một trăm lượng vàng với một lệnh bài hình lá cây màu xanh lục đặt vào trong cái hộp đưa cho lão nhân,"Lão nhân gia,bảo vật vô giá,ngươi cứ mang cái hộp gỗ tử đàn này về đi,còn có vàng này là chút tâm ý nho nhỏ của công hội thám hiểm chúng ta,sau này nếu có việc khó xử,ngươi cứ cầm cái lệnh bài này đến đây,chỉ cần có thể giúp thì dù có bận tới đâu chúng ta cũng sẽ giúp."

Hạo bá cẩn thận ôm lấy cái hộp,liều mạng gật gật đầu,miệng lại không ngừng nói lời cảm tạ,xong liền muốn xoay người rời đi,nhưng khi quay người lại bị người xung quanh vây lại,thậm chí có không ít người tham lam nhìn chằm chằm cái hộp Hạo bá ôm trong ngực,bất kể là cái hộp gỗ tử đàn giá trị vạn lượng vàng hay là cái lệnh bài và vàng trong hộp đều khiến người ta thèm nhỏ dãi.

"Hôm nay công hội thám hiểm chúng ta sẽ bảo hộ lão nhân gia này,nếu ai có ý nghĩ chớ nên nghĩ ở trong đầu,muốn làm việc gì đó không nên làm thì cứ chờ bị công hội thám hiểm đuổi giết đi." Giọng nói của người phụ trách vang vọng khắp công hội,chỉ mỗi câu nói này cũng khiến mọi người cảnh giác hơn rấ nhiều,không ít người ngưng ngay suy nghĩ không nên lại,phải biết là giọng nói có thể truyền xa được đến như vậy thậm chí giống như vang ngay bên tai như vậy không phải võ giả bình thường có thể làm được,người phụ trách này ít nhất cũng là võ giả cấp chín,một cái công hội thám hiểm nho nhỏ như này mà người phụ trách cư nhiên là võ giả cấp chín,xem ra không thể đắc tội với công hội thám hiểm được.

Có lời nói của người phụ trách,những dong binh vây quanh lập tức tránh trái tránh phải,Tiểu Hứa hơi gật gật đầu với những dong binh trong đám người,sau đó đỡ lấy lão nhân ra ngoài cửa.

Chờ khi lão nhân đi rồi,người phụ trách giơ cao tấm bản đồ lên mở miệng nói với mọi người:"Bức vẽ này là bản đồ kho báu,liên quan tới bí mật ngàn năm về trước,đợi sau khi công hội thám hiểm khẳng định kết quả giám định tất nhiên sẽ công bố nhiệm vụ,các ngươi bây giờ nên làm cái gì thì làm đi."

Người phụ trách nói xong liền xoay người rời đi,hắn phải đem chuyện này báo cáo cho tổng công hội,để trưởng lão công hội bàn bạc,việc này có hơi kỳ lạ,tuy lời lão nhân nói rất chân thật,biểu tình trong mắt và trên mặt hình như cũng rất chân thật,nhưng trong lời nói của lão nhân lại khiến hắn cảm thấy hơi kỳ quái,tóm lại chuyện này phải tra rõ ràng mới được,hết thảy phải chờ vào quyết định của trưởng lão công hội,hắn chỉ là một người phụ trách nho nhỏ nên không dám làm chút hành động thừa thãi nào,về phần những dong binh kia,nếu thông minh nhất định sẽ không gây chuyện linh tinh.

Hết chương 56.
Bình Luận (0)
Comment