"Cái gì? Ngươi muốn tới ở với Mạnh đại phu á?!" Thanh âm kinh ngạc của Viên Nhi vang ra từ trong phòng bếp,cầm cái dao nhỏ trên tay không ngừng múa may lung tung.
Kinh hãi mà nhìn con dao đang vung vẩy kia,Long Đằng Tỉnh bất động thanh sắc mà dịch chuyển ra xa vị trí của mình,tận lực tránh xa nguy hiểm,"Ân,ngày hôm qua ta đã bái ông ấy làm thầy,hơn nữa quả thật nếu có người ở bên cạnh chiếu cố,ta cũng không cần quá lo lắng về đứa trẻ trong bụng nữa,mặt khác bản thân cũng có thể học được một vài thứ hay ho,dù sao phu quân đã đi rồi,cũng không thể ở trong nhà ăn không ngồi rồi (*) được.
(Nguyên văn là:坐吃山空: miệng ăn núi nở)
"Ca phu,chuyện đó ngươi không cần phải để tâm đâu,ngươi chính là người nhà của ta cùng tướng công,hiện tại ngươi chỉ cần chuyên tâm sinh con,dưỡng thân thể cho tốt,những chuyện khác ngươi không cần phải quản đến." Viên Nhi buông dao xuống,cầm lấy tay của Long Đằng Tỉnh nói tiếp:" Nhưng chuyện bái Mạnh đại phu làm sư phụ vẫn luôn là tâm nguyện trước kia của ngươi,hiện tại có thể thực hiện được là tốt,nhưng đi sang bên đó thì có phải là quá mệt mỏi hay không,ta mỗi lần đến nhà Mạnh đại phu đều thấy hắn rất bận rộn,hơn nữa thi thoảng còn phải làm những việc nặng nhọc linh tinh,nếu không, để ta đi cùng với ngươi sang đó,ngươi đến lúc đó chỉ cần học thôi,những việc linh tinh khác để ta đến làm,như vậy ngươi cùng Mạnh đại phu có thể thoải mái hơn chút."
"Viên Nhi,cảm ơn ngươi,tuy rằng ta rất vui khi biết ngươi có thể coi ta như người nhà,nhưng nếu ngươi cứ khách khí như vậy sẽ khiến ta ngược lại cảm thấy mình là người xa lạ.Chỗ Mạnh đại phu ngươi cũng không cần phải lo lắng,ta cũng biết một chút về tình huống ở chỗ của hắn,việc cũng không có nặng nhọc như ngươi nghĩ đâu,là do ngày trước Mạnh đại phu muốn tự mình sắp xếp lại dược liệu thôi,cho nên ngươi mới nghĩ đến kia sống rất khổ,hơn nữa hiện tại ruộng vườn cũng đến thời điểm bận bịu,nếu ngươi đi theo ta đến nhà Mạnh đại phu,ruộng vườn thì để ai làm đây?" Long Đằng Tỉnh nói khiến Viên Nhi không biết trả lời như thế nào.
"Ca phu,ngươi thật tốt!" Viên Nhi gắt gao ôm chặt lấy Long Đằng Tỉnh,ca phu không chỉ không trách bọn họ,còn đối xử với họ tốt như vậy,luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà lo nghĩ,sao mình ngày trước lại hoài nghi ca phu chứ,thật sự là quá đáng mà,về sau nhất định phải đối tốt với ca phu gấp bội lần mới được.
"Viên Nhi,mau tới đây,xem ta mang về thứ tốt gì cho ngươi này!" Tráng _ người_ chưa_ thấy_ đã_nghe_ thấy_ tiếng_ Tử vừa bước vào phòng bếp liền thấy khoé mắt Viên Nhi có chút đỏ lên,nhanh chóng bỏ con mồi xuống chạy qua,đem người ôm chặt lấy," Làm sao vậy,sao lại khóc? Không thoải mái chỗ nào sao? Nếu không ngươi đi nghỉ ngơi trước đi,để ta nấu cơm cho!"
"Không được,làm gì có đạo lý để quân nhân nấu cơm chứ,truyền ra ngoài ta biết giấu mặt đi đâu đây,còn không mau lấy cơn mồi lại đây!" Viên Nhi mặt đỏ bừng mà đánh Tráng Tử một cái,làm Tráng Tử ngây ngô cười.
Long Đằng Tỉnh đứng ở một bên có chút hâm mộ mà nhìn hai người,lập tức xoay người đi ra phòng bếp,chỗ nhỏ như vậy chứa một đôi phu phu là đủ rồi,còn cậu,hôm nay hình như chưa có trêu chọc tiểu tử hồ thì phải,đây chính là niềm vui hằng ngày của cậu,không làm một chút thì cứ cảm thấy thiếu thiếu.
Dựa vào liên kết tinh thần,Long Đằng Tỉnh nhàn nhã mà hướng về chỗ của tiểu hồ tử đi đến,thỉnh thoảng dừng lại cước bộ cùng một vài người chào hỏi,trên cơ bản người thôn Đạo Hương đều có quan hệ thân thích,lứa Long Đằng Tỉnh tương đối thấp,cho nên cũng không để ý tuổi tác mà chỉ gọi thúc thúc,bá bá,dù sao cũng luôn là như vậy,ngẫu nhiên cũng có chút sai xót về xưng hô,người ta cũng nhẹ nhàng mà nhắc lại cho,bởi ai cũng nghe Viên Nhi nói qua Long Đằng Tỉnh vì thương tâm quá độ mà quên đi một vài phần kí ức nhỏ.
"Đứa trẻ Trúc này thật là quá đáng thương rồi,gặp phải cía chuyện như vậy,haiz! Chỉ hy vọng hắn có thể nghĩ thông suốt!"
Đại khái hai ngày ra ngoài này,ít nhiều đều nghe thấy những lời như thế này,nhưng Long Đằng Tỉnh cũng không để ý,bởi nhưng người này là thật tình quan tâm thân thể này,điều này khiến Long Đằng Tỉnh mất cha mẹ từ sớm cảm thấy rất hâm mộ,nhưng hiện tại khối thân thể này là cậu,vậy cứ coi như những người này đang quan tâm mình đi,như vậy cậu ngược lại sẽ cảm thấy vui vẻ một chút,nếu như đã đến nơi này,vậy cứ nghĩ cách làm cho cuộc sống mình trở nên thú vị hơn chút,không bao giờ... tạo áp lực cho bản thân như trước kia nữa.
Đi đến con suối nhỏ mới thấy ngày hôm qua,Long Đằng Tỉnh buồn cười nhìn cục lông trên đá, nằm phơi cái bụng trắng nõn phập phồng theo từng nhịp hô hấp.
Cơ thể của tiểu tử hồ rất giống với hồ ly ở trái đất,nhưng lông của nó màu tím nhạt rất đẹp,ánh mặt chiếu xuống sẽ tạo thành một vầng sáng màu tím.
Làn da luôn sạch sẽ và mềm mại,chỗ duy nhất mà trắng là cái bụng trắng nõn kia,bị một vòng lông màu trắng bao lấy,phập phồng lên xuống,ngẫu nhiên sẽ có cơn gió nhẹ thổi qua,chỗ lông trắng đó sẽ nhẹ nhàng lay động theo,làm người ta nhịn không được mà muốn đi tới nhẹ nhàng vuốt ve,xem có phải sẽ ấm áp thoải mái như trong tưởng tượng hay không.
Long Đằng Tỉnh nhẹ nhàng đi đến bên người tiểu tử hồ,khoé miệng hiện lên cái mỉm cười tinh quái,ngón tay trắng nõn ở trên cái bụng nhỏ như có như không mà xoa xoa.
Nhược điểm bị người khác trêu đùa là chuyện hồ ly không thể tha thứ được,khi Long Đằng Tỉnh đến bên người nó,liên kết tinh thần đã báo cho nó biết chủ nhân đã đến,chẳng cần nghĩ cũng biết là cái thằng cha đáng ghét kia,tiểu tử hồ quyết định tiếp tục giả bộ ngủ,ai ngờ người nào đó da mặt lại dày đến như vậy,cư nhiên đến trêu đùa tiểu bụng bụng của nó,thúc có thể nhẫn, hồ không thể nhẫn (?)
Tiểu tử hồ nhanh chóng nghiêng người đi,nhảy đến tảng đá bên cạnh,giương nanh múa vuốt mà trừng Long Đằng Tỉnh,"Ngươi đừng quá phận,ta cảnh cáo ngươi,đừng tưởng rằng ngươi là chủ nhân của ta,ta liền không dám làm gì ngươi."
"A,vậy ngươi muốn làm gì ta đây?" Long Đằng Tỉnh cười to,răng nanh trắng muốt loé sáng dưới ánh mặt trời,nụ cười chói sáng đó khiến tiểu tử hồ tức tới mức lông cả người dựng lên.
"Ngươi,ngươi cứ chờ đấy đi!" Tiểu tử hồ nghiêm mặt xoắn xuýt mà đem khế ước giữa con người và ma thú nghĩ lại một lần,kết quả vẫn không phát hiện lỗ hổng nào để có thể thương tổn chủ nhân,vì thế đành ném lại một câu,vừa đi vừa khóc.
"Phốc! Ha ha ha ha ha!" Long Đằng Tỉnh nhịn không được mà cười đến suýt nữa thì ngã ngửa ra sau.Trời ạ,khuôn mặt rối rắm đến rơi lệ đầy mặt kia thực sự nhìn rất vui,nước mắt khiến chỗ lông mặt ẩm ướt xẹp xuống,nó lại bởi vì vướng víu mà không ngừng kéo lông trên mặt,kết quả là chờ đến khi móng vuốt buông xuống,lông trên mặt đã kết thành những túm nhỏ, ngẫu nhiên còn lộ ra da thịt màu trắng.
"Phù... Trời ạ,không cười nổi nữa,bằng không bụng sẽ kháng nghị!" Long Đằng Tỉnh cảm thấy được bụng tựa hồ có chút co rút đau đớn,nhanh chóng ngồi xuống,nhìn con suối chảy mà cố gắng hít sâu.
Có chút luyến tiếc nơi này a! Khó mà tìm được nơi có phong cảnh tốt như thế này,còn có cuộc sống nhàn nhã như thế này nữa,đổi đến môi trường mới không biết có thể thích ứng được hay không đây?!
"Ai!" Long Đằng Tỉnh lắc lắc đầu,sao lại đa sầu đa cảm thế này,nhìn núi rừng ở xa xa,nghe chim chóc hót vang,còn có dòng suối thi thoảng lại có cá nhỏ nhảy lên,Long Đằng Tỉnh giơ hai tay lên miệng hét to: " TA PHẢI ĐI RỒI,NHƯNG TA SẼ CÒN QUAY TRỞ LẠI!"
Nhưng mà trước khi đi mà không hưởng thụ một chút thì không ổn chút nào a! Long Đằng Tỉnh cười gian mà gọi tiểu tử hồ tới bên người,chủ nhân có thể tuỳ thời mà gọi ma thú của mình về,này thực sự rất tiện á.
Đột nhiên chẳng làm gì lại bị gọi về,tiểu tử hồ cứng nhắc duy trì tư thế hai chân giữ hồng quả [1] để gặm mà nhìn Long Đằng Tỉnh,nội tâm đã bi phẫn nói không nên lời,vì cái gì,vì cái gì,nó lại gặp phải cái loại chủ nhân như thế này,chủ nhân trước kia rất tốt a,thương xuyên ôn nhu mà uy nó ăn cơm,còn có thể mỗi ngày giúp nó vuốt lông,thậm chí Nam chủ nhân khi đi săn cũng thường xuyên bắt gà mà nó thích ăn nhất về,từ khi chủ nhân ra đi,chủ nhân mới này đến,hết thảy mọi thứ đều thay đổi,người này chỉ biết trêu chọc mình,bộ lông mượt mà của mình giờ cũng bạc màu hết rồi,hiện tại ngay cả muốn ăn một chút đồ ăn vặt cũng bị gọi về,chính mình sao lại bi thảm như vậy,Trúc chủ nhân,tiểu tử hồ rất nhớ ngươi a!
" Ngoan ngoan,đừng xoắn xuýt nữa,lại đây,bắt mấy con cá về làm thêm món đi,vừa rồi Tráng Tử đã bắt gà về rồi,ta làm gà nướng mật ong cho ngươi ăn nha!" Long Đằng Tỉnh cười khẽ mà vuốt ve đầu của tiểu tử hồ,một tay nhẹ nhàng gãi cằm nó,nhìn bộ dáng vừa kháng cự vừa hưởng thụ của tiểu tử hồ,cười càng thêm to,thật là,nếu không muốn mình trêu chọc thì đừng lộ ra cái vẻ mặt kỳ cục như vậy chứ,thật sự khiến cậu khó có thể nhịn được mà không trêu chọc nó.
"Ta nói cho ngươi biết,ta tuyệt đối không phải vì muốn ăn gà mà giúp ngươi bắt cá đâu,ta chỉ là vì suy nghĩ cho tiểu chủ nhân trong bụng ngươi mới giúp ngươi thôi,đừng tưởng rằng ngươi tuỳ tiện ra lệnh là ta sẽ nghe theo,hiểu không hả?!" Tiểu tử hồ không được tự nhiên mà nhìn cái bụng cong cong của Long Đằng Tỉnh,nhưng vừa mới thấy khuôn mặt tươi cười của hắn,không nhịn được mà liếc mắt cảnh cáo.
"Vâng vâng vâng,ta biết hết thảy đều là vì tiểu chủ nhân của ngươi." Long Đằng Tỉnh phối hợp mà giơ hai tay lên cam đoan,trên mặt cũng có vẻ nghiêm túc,chính là trong bụng cười đến điên rồi."Được rồi! Thấy ngươi hầu hạ ta cũng rất thoải mái nên ta sẽ bắt vài con cho ngươi!" Tiểu tử hồ trở mình một cái,nghênh ngang mà chạy xuống dòng suối,nhìn thấy mấy con cá nhỏ đang bơi trong khe nước,vươn đầu lưỡi liếm liếm khoé miệng,không biết tay nghề nấu cá của chủ nhân mới thế nào,nghĩ đến mấy miếng gà ngày hôm trước,nước miếng không tự chủ được mà chảy xuống.
Hung hăng đem nước miếng nuốt vào,không thấy tiểu tử hồ có động tác gì,từ hư không xuất hiện vài đạo tia chớp đánh xuống khe nước,nhóm cá nhỏ trong nước không kịp phản ứng,từng con một ngửa bụng trồi lên mặt nước.
Tiểu tử hồ vẫy vẫy chân trước,rong rêu trong nước đột nhiên sinh trưởng nhanh chóng,đem buộc từng con cá đang phơi bụng vào rồi nhấc lên mặt nước,nhìn thấy thành quả của chính mình,tiểu tử hồ đắc ý mà chạy đến Long Đằng Tỉnh khoe mẽ: " Thế nào,ma pháp của ta rất tuyệt đi,ta chính là một trong số ít ma thú thông thạo hai loại ma pháp,hơn nữa ma thú cấp hai khác không thể thông minh như ta được,ngươi có đươc ma sủng như ta quả thực là phúc khí tu mấy đời."Lời nói của tiểu từ hồ không chỉ không khiến Long Đằng Tỉnh vui vẻ,ngược lại khiến vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc,ôm lấy tiểu tử hồ đang tự luyến lên,vẻ mặt nghiêm túc dặn dò:" Nghe này,về sau trừ khi gặp phải tình huống nguy hiểm tới tính mạng của ngươi,nếu không tuyệt đối không được sử dụng hai loại ma pháp cùng lúc,hiểu chưa?"
Bộ dạng nghiêm túc của Long Đằng Tỉnh khiến tiểu tử hồ sửng sốt,lập tức ở trong lòng cậu không ngừng giãy dụa:"Buông ra buông ra,không cần ngươi nói ta cũng biết,Trúc chủ nhân cùng Nam chủ nhân đều có nói qua với ta,hiện tại không phải chỉ có ngươi cùng ta ở đây thôi cho nên ta mới dùng,bằng không ta tuyệt đối không dùng đâu!"
"Biết rồi thì tốt,vậy ta bắt đầu thu thập chiến tích của tiểu tử hồ thôi,hôm nay có thể nấu vài món cá ngon cho ngươi ăn,nhất định ngươi sẽ thích!" Long Đằng Tỉnh khôi phục lại bộ mặt tươi cười,đem lông trên đầu của tiểu hồ tử xoa loạn,sau đó mới xắn ống quần lên,cởi giày đi đến chỗ khe nước lấy toàn bộ cá bắt được lên.
Hết chương 6.