Lão thái thái cũng nhặt từng cái từng cái ra ngoài cho Nguyên Thu nói, cái này là tổ truyền trong nhà, cái này lúc còn là cô nương mang, cũng có cái lập gia đình mới làm có chút là lão thái gia đưa. Lão thái thái lựa mấy trang sức lão thái gia đưa lựa ra ngoài đẩy tới trước mặt Nguyên Thu “Mấy thứ này đều cho ngươi” Nguyên Thu thấy trước mặt mình bốn năm hộp trang sức vội nói “Con không đeo nhiều như vậy được, lão thái thái giữ lại đi”
Lão thái thái cười nói “Nha đầu ngốc, mấy thứ này đều là của hồi môn cho ngươi. Ngươi gả cho nhà không thể so sánh được, nếu là trong tay không có bạc nửa bước cũng khó đi. Ta nửa đời dựa vào mấy thứ đồ cưới này mới không bị người đạp xuống, đồ cưới là quan trọng nhất, ngươi chỉ cần nghe ta” Nguyên Thu nghe đành phải nhận, dập đầu thi lễ với lão thái thái.
Lý thị thấy sắc mặt lão thái thái mệt mỏi liền đỡ nàng nằm xuống gối. lão thái thái nhắm mắt lại mở mắt nhìn Lý thị nói “Ngươi làm thêm cho tam nha đầu mấy hộp trang sức mà nàng thích đi, bảo nàng tự mình chọn mẫu, bạc ta ra” Nàng quay qua nói với Phỉ Thúy “Đem hộp làm bằng gỗ toan chi ra cho ta” Phỉ Thúy đáp vội lấy một hộp nhỏ trong rương lớn ra, lão thái thái lấy một chuỗi chìa khóa từ trên cổ xuống, cúi đầu nhìn nửa ngày mới lấy ra một cái chìa khóa mở hộp ra, từ bên trong lật nửa ngày mới cầm một xấp ngân phiếu đưa cho Lý thị nói “Đây là năm ngàn lượng bạc, ngươi cầm chuẩn bị đồ cưới cho tam nha đầu”
Lý thị vội đẩy nói “Vậy sao được? Lão thái thái nhanh lấy lại đi”
Lão thái thái nói “Thê tử lão tam cuốn hơn phân nửa tiền công, mặc dù hằng ngày thì không có gì nhưng gặp phải đại sự phải tiêu xài lớn tiền công nhất định là ứng phó không đủ. Lúc trước Sơn nhi thành thân đã tốn mấy ngàn lượng bạc, còn tiền đâu mà đặt mua đồ cưới cho tam nha đầu. Nếu ta không lấy bạc ra, không phải là ngươi lại cho nhịn đói hay sao. Nếu là cô nương khác thì cũng thôi đi, chỉ cần tiết kiệm chút đặt mua đồ cưới là được, nhưng tam nha đầu lại không giống như người khác, không thể bạc đãi được, thà ta tiêu hết tiền cũng muốn nàng vui vẻ mà gả ra ngoài”
Lý thị nghe mắt đỏ lên “Đâu có nghèo như vậy đâu? Tiền công còn nhiều, lão thái thái không cần lo mấy thứ này”
Lão thái thái nghe vậy nhắm mắt khoát tay áo nói “Đồ cưới của tam nha đầu lấy tiền riêng của ta ra thôi, ngươi xem đồ cưới của nàng còn thiếu gì, nhanh tìm người đặt mua đừng để thiếu thốn. Tháng trước lão thái quân phủ Hầu gia có giới thiệu một công tượng làm vàng bạc là một tay đánh đồ trang sức rất tốt. Ngươi cho người đi tìm hắn, cho hắn làm mấy hộp trang sức mới. Tam nha đầu thích gì cứ nói cho mẫu thân ngươi, để nàng cho người đi làm”
Nguyên Thu và Lý thị đành đồng thanh đáp một tiếng, Nguyên Thu nghe nói làm đồ trang sức chợt nhớ đến túi kim cương Sĩ Hành đưa. Lý thị thấy Nguyên Thu ở một bên sững sờ, liền đẩy nàng nói “Ngươi đang thêu giá y mỗi ngày cũng chỉ có thể ngủ hai đến ba canh giờ, nếu mệt về nghỉ ngơi đi”
Lão thái thái nghe vậy mở mắt ra nói “Tam nha đầu đi ngủ đi, nếu thân thể mệt mỏi sắc mặt cũng sẽ không tốt” Nguyên Thu vội cười đáp, lại giúp lão thái thái xoa bóp chân, thấy nàng ngủ thiếp đi mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Nguyên Thu trở về cũng không nhìn đồ trang sức vội gọi Thúy Oanh tới thu thập, mình tìm bút chì và giấy đi ra ngoài nằm trên bàn vẽ đồ trang sức.
Tử Yên vừa bước vào thấy Nguyên Thu viết viết vẽ vẽ, lặng lẽ đi tới phía sau nàng nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng. Nguyên Thu giật mình quay đầu thấy Tử Yên cười mắng “Tỉ làm xiếc khỉ à, cũng không xem người khác đang bận cứ vậy hù dọa người sao. Nếu muội vẽ sai để xem có thu thập tỉ không”
Tử Yên cười nói “Muội đang vẽ gì vậy, đưa tỉ xem một chút” Nói xong cầm lấy giấy trên bàn lên. Nguyên Thu nghĩ đến đây là đồ trang sức dùng làm đồ cưới của mình không khỏi đỏ mặt duỗi tay muốn đoạt lại. Tử Yên xem trên bản vẽ các loại trâm, lược không khỏi cười nói “Tỉ còn tưởng là gì thì ra là đồ cưới”
Nguyên Thu đỏ mặt trừng nàng “Mấy năm không gặp, tỉ càng ngày càng tệ. Tỉ không ở trong nhà tìm ca muội nói chuyện tới tìm muội làm gì”
Tử Yên nghe đỏ mặt vặn lại nàng “Cô nương gia nói mò cái gì. Mẫu thân nói muội không biết trang phục bảo tỉ đến dạy muội. Lúc tỉ thành thân, vừa lúc trong nhà có tìm được một chút phấn tốt, tỉ đem đến đây rất nhiều. Hôm nay đem đến cho muội một hai loại dùng thử”
Nguyên Thu nghe vội che mặt nói “Tỉ còn không biết muội sao? Cho tới giờ muội đều không cần phấn từ bên ngoài, cũng không biết có sạch sẽ hay không”
Tử Yên cười nói “Chẳng lẽ thiên hạ này chỉ có một mình muội là làm phấn sạch người khác làm đều bẩn hết sao? Cũng không thấy ai bắt bẻ khó khăn như muội. Phấn của tỉ là một người nổi danh hương phấn làm, chỉ nghe nói nàng mỗi tháng chỉ làm một hộp phấn, chỉ dùng hoa đang nở kết hợp với sương lạnh, nước mưa điều chế mà thành. Nhà tỉ mất rất nhiều công sức mới mua được từ chỗ nàng ta năm loại, muội nói có khó khăn không?”
Nguyên Thu cười nói “Có cái gì mà khó, cũng chỉ là mánh lưới thôi, dọa bọn người ngu ngốc như tỉ ra giá tiền cao mua phấn duy nhất. Nàng một năm làm 12 hộp phấn cũng kiếm nhiều hơn người ta một năm làm 120 hộp lại được nhẹ nhõm. Còn buồn cười các người mua được giá cao như vậy còn “Khó cầu””
Tử Yên nghe không khỏi cười nói “Cái nha đầu này càng ngày càng tinh quái, một đồ vật cũng cho muội nói nhiều như vậy. Có công phu kia còn không nhanh rửa mặt cho tỉ dạy muội thoa phấn cho nghiêm chỉnh”
Nguyên Thu cười nói “Muội sao lại không biết thoa phấn rồi hả? Còn phải nhờ tỉ tới dạy. Muội chỉ là xem trời nóng, lười bôi mấy thứ đó lên mặt thôi”
Tử Yên nói “Trời lạnh cũng không thấy muội thoa. Muội quên lúc ấy tỉ ở nhà muội một thời gian à, mỗi ngày muội rửa mặt chỉ dùng lọ hoa chưng nước gì kia rửa mặt cũng không thấy muội thoa phấn” Nói xong kêu Thúy Oanh “Bưng chậu nước đến cho cô nương các ngươi rửa mặt”
Nguyên Thu thấy thế đành gọi Thúy Oanh đi lấy nước, miệng cười nói “Người thành thân rồi quả nhiên không giống nhau, chuyên quản nhàn sự của người khác” Tử Yên nghe nhịn cười tiến lên véo nàng, Nguyên Thu thấy vậy đành cầu xin tha thứ “Tẩu tử tốt, tha cho muội đi, một lúc nữa không nhọc người mệt mỏi tự ta sẽ vẽ thật đẹp cho phu nhân nhìn cho người báo cáo công tác thật tốt”
Tử Yên lúc này mới hài lòng cười nói “Vậy còn tạm được”