Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 137

Nam Bình Quận Vương phi đang nằm nghiên trên tháp nhắm mắt dưỡng thần, tiểu nha đầu quỳ phía dưới nhẹ nhàng đấm chân. Băng Vân bước nhanh đến viện Vương phi chào hỏi trước với tiểu nha đầu giữ cửa. Nha đầu kia thấy Băng Vân tới tươi cười nghênh đón kêu một tiếng tỉ tỉ ngọt ngào. Băng Vân khoát tay áo chỉ chỉ trong cửa nhỏ giọng hỏi “Vương phi gọi ta tới muội thông báo thay ta” Nha đầu kia đáp lời đi vào lát sau ra ngoài kéo rèm lên khoát tay với nàng “Vương phi gọi tỉ đi vào”

Băng Vân vào hành lễ với Vương phi trước cúi đầu đứng nghiêm. Vương phi nâng mắt nhìn nàng một cái, lười đứng dậy đưa tay cầm li trà trên bàn nhấp một ngụm đổi tư thế vẫn dựa trên giường như cũ mới mở miệng hỏi “Thế tử phi thế nào rồi?”

Băng Vân trả lời “Thưa Vương phi, Thế tử phi vừa về đã đi nghỉ ngơi bây giờ vẫn còn đang ngủ” Vương phi gật đầu một cái cau mày nói “Thế tử phi rất quy củ cũng không chủ động đòi hỏi này nọ, ngươi là người lâu năm trong phủ thấy thế tử phi thiếu cái gì thì nhanh đi tìm người lấy đừng để thiếu này thiếu kia khiến thế tử phi không được tự nhiên. Bếp nhỏ trong viện đừng tắt lửa, thấy thế tử phi muốn ăn gì thì nhanh đi làm nếu ăn món gì hiếm lạ thì sai người qua nói cho ta biết ta tìm người đi lấy cho nàng cũng đừng nói không có”

Băng Vân nhất nhất đáp, vương phi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút lại mở mắt ra “Thế tử về chưa?” trong lòng Băng Vân run lên vội cúi đầu nói “Thưa vương phi, đã trở lại” Vương phi gật đầu nói “Không chừng ngày mai trong cung sẽ thưởng đồ đến đây, ngươi chuẩn bị tốt xiêm y cho thế tử và thế tử phi” Băng Vân đáp một tiếng, vương phi nói “Được rồi, ngươi đi về đi, hầu hạ cho cẩn thận”

Băng Vân nghe không khỏi sửng sốt, nhịn không được giương mắt nhìn vương phi một cái không ngờ đúng lúc cùng vương phi bốn mắt nhìn nhau, Băng Vân vội cúi người xuống, vương phi vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay như có điều suy nghĩ nhìn Băng Vân nói “Ngươi còn gì muốn nói?” Trong lòng Băng Vân hoảng hốt, chân trước mềm nhũn trên mặt cố trấn định “Thưa vương phi, thế tử phi có thai theo quy củ nên quét dọn cho thế tử một chỗ khác, nhưng thế tử cùng thế tử phi không phân phó nô tì không biết nên cho người dọn dẹp ở đâu”

Vương phi nhăn chân mày lúc lâu mới nói “Ngươi trở về gọi thế tử đến đây, ta thương lượng với hắn một chút”

Băng Vân nghe vậy thật vui vẻ hành lễ một đường chạy về viện. Lúc này Sĩ Hành đã tỉnh ngủ đang cho Nguyên Thu uống canh, Thúy Oanh thấy Băng Vân trở lại cười hỏi nàng trước “Vương phi cho người gọi tỉ qua là hỏi gì?” Băng Vân lên tinh thần nói lại tất cả lời của Vương phi lại mời Sĩ Hành đến phòng lớn. Nguyên Thu lấy tay cầm chén trong tay Sĩ Hành cười nói “Huynh đi phòng lớn xem một chút đi, vương phi chắc có gì muốn phân phó, tự muội ăn được” Sĩ Hành nói “Không cần gấp, ta nhìn muội ăn xong rồi đi” Nguyên Thu đành hai ba ngụm ăn xong canh súc miệng lại thúc giục Sĩ Hành đến phòng lớn.

Nguyên Thu ngủ một buổi chiều cảm thấy có tinh thần nàng đi quanh phòng một lần nhớ tới đã lâu không đánh đàn, phân phó Chức Mộng lấy đàn ra. Băng Vân thấy Nguyên Thu muốn đánh đàn lấy hương cầu từ trong ngăn kéo ra Nguyên Thu thấy thế vội nói “Tuy nói không có mùi hương đánh đàn không hay nhưng ta đang có thai không ngửi được hương vị. Về sau xiêm y của ta cũng không dùng hương nhang, sau này trong nhà cũng không thắp” Băng Vân dừng tay, cười mỉa siết hương cầu trong tay.

Nguyên Thu ngồi trước cửa sổ chỉnh dây đàn, âm thanh từ đầu ngón tay nàng chậm rãi tản ra.

Mạn Đình đi về với Vương phi sau khi vào phủ hỏi thăm tình hình của Nguyên Thu dậy chưa liền cùng Vũ Đình, Bích Đình đi thăm Nguyên Thu. Ba người chưa vào cửa nghe trong sân truyền đến tiếng đàn du dương, Mạn Đình dừng chân lại đứng dưới tàn cây lẳng lặng lắng nghe, Vũ Đình, Bích Đình thấy thế cũng dừng chân lại lắng nghe.

Nguyên Thu đàn xong một khúc vịn Chức Mộng từ từ đứng lên tiểu nha đầu giữ cửa nói “Huyện chủ và hai vị cô nương đến” Nguyên Thu cười nói “Mau mời vào, trời lạnh đấy”

Mạn Đình đi trước vỗ tay cười nói “Tẩu đàn thật hay” Nguyên Thu đỏ mặt nói “Chỉ là đàn giải buồn thôi” Bích Đình cười nói “Tẩu đừng khiêm nhường, đại tỉ đứng bên ngoài cũng đã nghe, ta đứng bên cạnh nghe hồi lâu chân cũng lạnh tê rần, lò sưởi cũng tắt lửa”

Nguyên Thu nghe nói vội mời ba người đi vào bên trong ngồi, sai Chức Mộng lấy lò sưởi cho ba cô nương sưởi ấm. Mạn Đình lớn tuổi nhất trong ba tỉ muội năm nay mười ba tuổi, Bích Đình nhỏ hơn một tuổi do Mã phu nhân thiếp thất của Quận vương sinh, Vũ Đình mười tuổi do Trương phu nhân sinh. Năm đó Nguyên Thu ở Hàng Châu cũng đã gặp mặt ba tỉ muội vài lần nhưng không quá quen thuộc. Mạn Đình vẫn tò mò tình hình khi Sĩ Hành và Cố Sơn lúc còn đi học, quây quanh Nguyên Thu nói không ngừng. Nguyên Thu liền chọn vài chuyện thú vị khác kể cho Mạn Đình nghe.

Bích Đình nghe một lúc liền bĩu môi nói “Ta nghe nói trước kia tẩu cũng rất bướng bỉnh thường cùng ca ca ra ngoài chơi” Nguyên Thu nghe mấy lời này có chút châm chọc lòng trầm xuống miệng cười nói “Lúc bảy tám tuổi có ra Tây Hồ chơi một lần”

Mạn Đình nghe ôm lò sưởi cười nói “Ta biết lần đó, lúc đó ta còn nhỏ chỉ nhớ ca ca đi chơi đến tối mới về cơm tối cũng không ăn chỉ nói chuyện với thái phi một lát. Ta ngồi bên cạnh nghe vừa du hồ vừa câu cá thật rất hâm mộ vẫn muốn được ra ngoài đi chơi một lần như vậy, chỉ tiếc muốn nhiều năm ca ca cũng không dẫn ta đi”

Bích Đình tiếp lời “Từ nhỏ ta đã muốn ca ca dẫn đi chơi chỉ tiếc trước kia ca ca chỉ nghĩ Nguyên Thu muội muội làm gì nhớ chúng ta? Hiện tại trong lòng huynh ấy cũng chỉ có Nguyên Thu muội muội” Mạn Đình nghe lời này không khỏi nhíu mày nói “Sao lại không có quy củ như vậy, tục danh của tẩu tử có thể để chúng ta gọi?”

Nguyên Thu thấy Bích Đình quẹt miệng liền cười hòa giải “Chỉ tiếc trong kinh thành không có hồ lớn như vậy” Vũ Đình cười “Ngay cả có hồ lớn như vậy chúng ta cũng không thể đi, cũng chỉ có thể ở trong vườn làm thuyền thôi” Một câu nói làm mọi người đều cười, vẻ mặt Mạn Đình cũng buông lỏng xuống.

Bốn người nói chuyện một chút, chợt thấy bên ngoài điểm đèn, vương phi cho người đến gọi bốn người qua ăn cơm, bọn người Nguyên Thu mới cuống quít mặt áo da, khoắc áo lông đi đến phòng lớn.

Bình thường Nguyên Thu đều đứng giúp vương phi và các cô nương gắp thức ăn, hôm nay vương phi cho nàng ngồi bên cạnh mình, Bích Đình cười nói “Đây là mẫu bằng tử quý” Vương phi giương mắt nhìn Bích Đình nói “Ngươi nói bậy gì thế?” Bích Đình cúi xuống không nói nữa.

Mấy người ăn tối không nói một lời chờ người dâng trà mới ngươi một câu ta một câu nói chuyện. Mạn Đình nói thấy mấy nữ hài tử, nhà này cô nương thi từ hay, nhà kia cô nương may vá đẹp. Bích Đình đột nhiên chen lời nói “Hôm nay nhìn trời âm u chắc sẽ có tuyết rơi, chi bằng ngày mai mời mấy tỉ muội vương phủ bên kia đến đây, đem theo Như Uyển biểu tỉ cùng qua chúng ta tổ chức thi từ chẳng phải náo nhiệt?”

Vũ Đình nghe vậy kinh ngạc nói “Không phải nhị tỉ xưa nay không thích thi từ sao?” Bích Đình nói “Chỉ là làm ngụy trang xem thú vị chút thôi. Mùa đông cũng chỉ có cái này chơi một chút. Tẩu cũng làm thơ chơi với chúng ta cho thú vị đi”

Mạn Đình nghe cũng phát ra hăng hái muốn đi viết thiếp, vương phi thấy thế vội ngăn lại nói “Ngày mai có thể trong cung phái người đến, còn phải dẫn tẩu ngươi vào cung thỉnh an, vài ngày sau lại nói” Mạn Đình nghe liền bỏ tay ra cười nói “Con lại quên mất cái này, mấy ngày nữa lại mời” Bích Đình cười nói “Mấy ngày nữa muội nhắc tỉ” Nguyên Thu hé miệng cười nói “Khó có được mấy vị muội muội hứng thú như thế, hôm khác phải náo nhiệt một chút mới được” Vương phi nói “Ngươi chỉ đi theo xem thôi, hôm nay ngươi có thai cũng không thể kham nổi các nàng” Nguyên Thu đứng dậy đáp một tiếng mới ngồi xuống.

Mấy người Nguyên Thu nói chuyện một chút với Vương phi rồi đứng dậy, Nguyên Thu trở về phòng thì Sĩ Hành đã rửa mặt xong đang nằm nghiên một bên đọc sách thấy Nguyên Thu về liền để sách một bên kéo Nguyên Thu đến nói chuyện với nàng.

Bởi vì buổi chiều Nguyên Thu đã ngủ nhiều giờ cũng không thấy buồn ngủ phu thê hai người nói chuyện từ giới tính bảo bảo trong bụng đến đặt tên cho con tranh luận không ngớt. Băng Vân đứng ở một bên thấy sắp đến giờ hợi rồi Sĩ Hành còn chưa có ý đứng dậy liền nhìn một cái tiến lên hỏi “Hôm nay thế tử nghỉ ngơi ở đâu? Nô tì cho người đi trải chăn sớm chuẩn bị cho chăn ấm tránh để lát ngủ thì quá lạnh”

Nguyên Thu chưa bao giờ nghỉ muốn chia phòng ngủ nghe mấy lời này không khỏi sửng sốt quay đầu nhìn Sĩ Hành. Sĩ Hành đang nói chuyện vui vẻ, bị Băng Vân chen vào một câu có chút không thích mà mấy lời này lại làm cho Nguyên Thu thay đổi vẻ mặt, trong chốc lát không khí ấm áp không còn lại chút gì. Sĩ Hành không khỏi lạnh mặt quay đầu quát “Ngươi thật không có quy củ?” Băng Vân vội quỳ xuống “Thời gian không còn sớm, nô tì sợ lát nữa chăn lạnh thế tử nghỉ ngơi không tốt”

Sĩ Hành nói “Ta đã nói với Vương phi ta vẫn ngủ ở đây” Nguyên Thu thở phào một cái tựa vào trên vai Sĩ Hành nói “Vừa rồi làm muội sợ muốn chết, còn nghỉ rằng huynh thật muốn đi viện khác” Sĩ Hành cười sờ mặt Nguyên Thu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói “Nếu như ta thật dọn ra muội chắc sẽ không ngủ ngon” Nguyên Thu nhẹ nhàng nắm tay Sĩ Hành hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Đợi Sĩ Hành, Nguyên Thu hai người đã ngủ Thúy Oanh dẫn theo ba nha đầu ra bên ngoài gác đêm mấy người khác đều đi về nghỉ ngơi. Băng Vân về ngồi trước kính, kinh ngạc nhìn xem xiêm áo mới tinh của mình, trang dung tinh xảo. Tất cả nàng chuẩn bị tỉ mỉ giống như châm chọc cười nhạo nàng tự mình đa tình. Băng Vân nhìn mình trong gương đôi mắt từ từ hồng lên mắt nước xông ra làm tầm mắt mơ hồ, Băng Vân vung tay lên làm gương ngã đổ trên đất gục mặt xuống bàn gào khóc.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Băng Cầm bưng một chậu nước nóng đi vào, lấy khăn lông của Băng Vân bỏ vào nước nóng ngâm một lúc mới cầm lên vắt khô. Băng Cầm đi đến bên cạnh Băng Vân cầm khăn lông đưa cho nàng nói “Tỉ đừng khóc nữa sẽ hư mắt”

Băng Vân ôm lấy eo của Băng Cầm chôn mặt vào ngực nàng khóc không ngừng “Rốt cuộc ta có gì không tốt? Tại sao thế tử lại đối xử với ta như vậy?” Băng Cầm vỗ bả vai của nàng nói “Tỉ yên tâm, từ nhỏ tỉ đã hầu hạ thế tử, thế tử là không thể bỏ tỉ. Thế tử vừa thành thân, lại biết được thế tử phi mang thai khó tránh khỏi vui mừng, nhất thời không lưu ý tỉ là chuyện bình thường”

Băng Vân từ từ ngồi thẳng từ ngực Băng Cầm cầm khăn lông lau khóe mắt uất ức nghẹn ngào nói “Trong lòng thế tử chỉ có một người là thế tử phi nơi nào có chỗ cho chúng ta. Nói cho cùng thì ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh thế tử phục vụ cả đời thôi lại không muốn tranh giành cái gì tại sao thế tử phi lại không tha cho ta?”

Băng Cầm nói “Tỉ không cần lo lắng, lúc trước thế tử không thu thông phòng là do không hiểu rõ chuyện nam nữ. Giờ hắn đã thành thân đã biết tư vị đó, thế tử phi có mang lại không có biện pháp sinh hoạt vợ chồng, thế tử nhịn ba ngày năm ngày còn được chẳng lẽ còn nhịn đến mười tháng hay sao? Tỉ là người bên cạnh thế tử, nếu muốn thu phòng, nạp thiếp tất nhiên tỉ tỉ là người đầu tiên rồi”

Băng Vân chuyển buồn làm vui nói “Ngươi nói có lí, nhưng thái phi đã nói, cưới thiếp thu thông phòng cũng phải do thế tử làm chủ, thế tử lại bị thế tử phi nắm trong tay, ta sợ thế tử không dám nói chuyện muốn thu ta làm thông phòng hay làm thiếp”

Băng Cầm nói “Việc là do người làm, đương nhiên là muốn dùng đầu óc một chút” Băng Vân kéo tay Băng Cầm cười nói “Muội muội tốt, từ nhỏ ngươi đã thông minh hơn ta, mau ra chủ ý cho tỉ tỉ, nếu tương lai ta làm phu nhân cũng không bạc đãi ngươi”

Băng Cầm gật đầu cười nói “Tỉ cứ yên tâm”
Bình Luận (0)
Comment