Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 146

Vì chuyện Băng Cầm mà Nguyên Thu không còn tâm tình trông nom hôn sự đám Băng Vân nữa, tất cả mọi chuyện giao cho quản sự phân phó nói “Mấy ngày này người ta rất mệt mỏi, bảo các nàng không cần tới thỉnh an, trực tiếp bảo mẫu thân các nàng dẫn các nàng đi là được, để ngày mai họ xuất giá ở nhà mình” Tuy là phân phó như vậy mấy nha đầu kia cũng không dám tùy tiện đi, hai ba người hẹn trước viện Nguyên Thu dập đầu vài cái mới ôm quần áo đi theo mama ra ngoài.

Mặc dù chuyện xấu của Băng Cầm náo loạn tương đối lớn nhưng rất nhanh đã bị ép xuống, Nguyên Thu lại gõ gõ mấy nha đầu trong viện lần nữa đe dọa mấy câu mới tính là xong việc.

Cách lễ năm mới còn mấy ngày, mỗi ngày Sĩ Hành đều ra cửa xã giao, vương phi dẫn theo chính nữ Mạn Đình xử lí sự vụ trong phủ, Bích Đình vì di nương mình bị đưa đi mà tâm tình không thoải mái như cũ, làm bộ làm tịch vài ngày. Vương phi vốn là đối xử với nàng xem như là hòa khí nhưng thấy nàng không cho mình mặt mũi như vậy lòng dạ lạnh đi, lại thấy Vũ Đình mặc dù là thứ nữ làm việc hành động đều tốt hơn Bích Đình rất nhiều.

Nguyên Thu thấy Băng Cầm, Băng Vân với mấy nha đầu kia đi rồi cũng cảm thấy thoải mái, vịn Chức Mộng đi dạo một vòng nhìn thấy một tẩu tử đang cuốn bánh tráng ăn. Nguyên Thu chợt nhớ đến kiếp trước mẫu thân mình làm bánh áp chảo, hành lá nhỏ thơm thơm cuốn lên vài loại ăn với tương qua vô cùng ngon miệng. Nguyên Thu nhớ một lúc lại cảm thấy vô cùng thèm ăn, đỡ Chức Mộng về viện liền kêu Bích nhi làm bánh áp chảo cho mình ăn, Trương mama ở một bên cười nói “Bánh áp chảo ngon ở hương vị, dù lão nô nấu ăn không ngon nhưng làm bánh áp chảo cũng là có một tay nghề. Nếu thế tử phi không ngại, lão nô làm bánh áp chảo cho thế tử phi” Nguyên Thu cười vui vẻ “Vậy thì tốt rồi! Nhưng ta sợ mama mệt mỏi” Trương mama cười nói “Mặc dù tay chân lão nô già đi nhưng chút chuyện này còn làm được” Nguyên Thu nghe vậy vội gọi Bích nhi đi làm trợ thủ. Trương mama đáp đi rửa tay rồi vào phòng bếp nhỏ nhào bột mì làm bánh, Bích nhi cười thấy thú vị nói với Nguyên Thu “Mấy ngày trước nô tì nêm đồ ăn, làm tương có chút nhiều, lúc này chắc đã lên vị nhất là ăn với cơm, chốc nữa vớt cho thế tử phi nếm thử nhé?”

Nguyên Thu cười nói “Ta đang cảm thấy miệng không có mùi vị gì, nếu có tương ngon cho ta nhiều một chút” Bích nhi cười nói “Sao có thể ăn nhiều được, không phải thái y nói phải ăn ít đồ nêm sao? Nô tì chỉ có thể lấy cho thế tử phi một đĩa, nếu cho nhiều thế tử về lại mắng nô tì” Nguyên Thu vừa muốn cãi lại lại nghĩ đến đứa bé trong bụng không dám để mặc mình muốn ăn gì thì ăn nữa, đành uất uất ức ức gật đầu, Bích nhi thấy thế che miệng cười hì hì lui ra.

Tay chân Trương mama lanh lẹ lại có Bích nhi ở một bên giúp đỡ, nửa canh giờ liền làm xong bánh áp chảo với mấy loại đồ ăn, Nguyên Thu rửa tay trước gắp một chút tương qua Chức Mộng vội nói “Ăn trước bánh chút rồi ăn tương qua, tránh bị ảnh hưởng giọng nói” Nguyên Thu lấy bánh Chức Mộng đang cầm cười nói “Các ngươi càng ngày càng lợi hại, ta bị các ngươi nói phiền muốn chết rồi”

Chức Mộng nghiêm trang nói “Thế tử phi hiện tại đang mang thai đương nhiên không phải chuyện đùa, những chuyện thế tử phi chưa nghĩ đến bọn nô tì không thể không phòng” Vương mama đứng sau lưng Nguyên Thu cười nói “Mấy nha đầu này của thế tử phi đều trung thành, mặc dù bình thường bướng bỉnh một chút nhưng chuyện lớn cũng không một chút hàm hồ” Nguyên Thu nghe lắc đầu cười nói “Mama đừng khen các nàng, ngươi càng khen họ càng thêm bướng” Bọn nha đầu nghe vậy đều cười toe toét.

Nguyên Thu ăn bánh uống thêm nửa chén cháo thì để đũa xuống, Thúy Oanh tiến lên hầu hạ nàng súc miệng. Nguyên Thu cầm khăn lau khóe miệng đứng lên đi lại giường ngồi xuống, phất tay nói “Tranh thủ bánh còn nóng, các ngươi nhanh ăn chút rồi nghỉ, lạnh ăn không ngon”

Mọi người đáp bưng bánh ra ngoài gian phòng, thay phiên nhau ăn mới đi vào.

Đến hai mươi tháng chạp, Thái phi bảo Nam Bình Quận Vương dẫn theo gia quyến đến Liêm Vương phủ, vương phi biết thái phi thích náo nhiệt cho nên sáng sớm đã kêu chuẩn bị xe mang theo Nguyên Thu, Mạn Đình, Bích Đình, Vũ Đình đến Liêm Vương phủ.

Nguyên Thu theo vương phi vào phòng thái phi thấy trong phòng đứng đầy người thì ra là cô nương nhi tức của Liêm vương phủ đều ở đây. Nguyên Thu tới không kịp nhìn kĩ cúi đầu thỉnh an theo vương phi. Nguyên Thu vừa muốn hành lễ thì có mama bên cạnh thái phi tới giữ chặt nàng, thái phi khoát tay nói “Miễn lễ đi” Còn cho người ban thưởng ghế ngồi. Chờ vương phi ngồi xuống, Nguyên Thu mới dám ngồi xuống. Thái phi liếc nhìn bụng bự của Nguyên Thu gật đầu cười nói “Nương tử Sĩ Hành mặt hơi tròn chút nhưng bụng cũng chưa lớn khẩu vị có tốt không?” Nguyên Thu vội đứng dậy cười nói “Thưa thái phi: khẩu vị cũng rất tốt, ăn gì cũng nhiều hơn trước kia” Thái phi gật đầu “Vậy mới được. Ngươi ngồi nói chuyện đi, không cần giữ lễ tiết”

Liêm Vương phi ở bên cạnh cười nói “Đúng vậy, năm mới toàn gia thân mật ngồi chung một chỗ nói chuyện mới thú vị. Ngươi cần bồi dưỡng thân thể cho tốt so với lễ tết thái phi càng vui hơn” Thái phi tựa trên đệm gật đầu cười, Liêm vương phi lại nói “Thê tử Sĩ Hành muốn ăn cái gì chỉ cần nói cho ta, không cần biết là sơn hào hải vị hay trái cây tươi gì, chỉ cần ngươi muốn ăn cứ nói là được” Nguyên Thu cười nói “Làm đại bá mẫu phí tâm, khẩu vị của con rất tốt, không quá kiêng ăn”

Liêm Vương phi gật đầu cười lại nghiêng đầu nói chuyện với Quận Vương phi, Liêm thế tử phi Khương thị ngồi bên cạnh Nguyên Thu vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn bụng Nguyên Thu cười nói “Đệ muội thật là có phúc khí, không nói thành thân vài tháng đã mang thai, thế tử đối với muội cũng một lòng một dạ, ta nghe nói Băng Cầm, Băng Vân cũng vì ngươi mà đuổi ra ngoài? Giống như nghe nói Băng Cầm náo ra chuyện gì rất kinh khủng?”

Nguyên Thu chân mày khẽ nhăn trong lòng biết Khương thị hỏi chuyện này ra dĩ nhiên cũng muốn hỏi thăm chân tướng rõ ràng. Nhưng nàng có hỏi Nguyên Thu cũng không tiện trả lời nàng, chỉ tránh các cô nương nhỏ giọng nói “Cũng không phải vì ta mà đuổi ra ngoài, hai nha đầu này đến tuổi hôn phối liền bẩm báo thái phi để các nàng gả ra ngoài. Ai ngờ nha đầu Băng Cầm ý niệm không tốt bị người vạch trần, vương phi nhà chúng ta bình sinh ghét nhất là mấy chuyện ma quỷ này cho nên mới đánh nàng rồi đưa đến thôn trang”

Ánh mắt Khương thị phức tạp nhìn Nguyên Thu nhỏ giọng thở dài “Thái phi là người hiểu ngươi nhất, với gia chúng ta đừng nói đuổi Băng Nguyệt, Băng Vũ ra ngoài chính là thường ngày không phục vụ trước mặt thế tử thái phi cũng không ưng ý”

Nguyên Thu lại cười nói “Đó là do Băng Nguyệt, Băng Vũ đàng hoàng thái phi có thể tin được. Hai nha đầu này nhà chúng ta náo không ra cái gì bằng không cũng sẽ không đuổi ra ngoài dù sao cũng là người thái phi ưu ái”

Khương thị thấy hỏi không ra cái gì đành dời câu chuyện đến Nguyên Thu mang thai. Khương thị gả vào Vương phủ đã ba năm mới có một đứa con gái, sau này cũng không mang thai nữa. Nàng thấy Nguyên Thu mang thai đương nhiên là tâm tình phức tạp lôi Nguyên Thu nhỏ giọng nói chuyện “Có bắt mạch được nam hay nữ chưa?” Nguyên Thu trả lời “Cái này làm sao bắt mạch mà biết được? Mà bụng muội chỉ mới năm tháng đứa bé còn chưa có thành hình. Nhưng thật ra nam hay nữ cũng không có gì, chỉ cần thân thể đứa bé an khang tráng kiện là tốt rồi. Gia chúng ta nói rất thích con gái ”

Khương thị cười lạnh nói “Nói thì nói như vậy, nếu là ngươi sinh nữ nhi mới biết muôn vàn tư vị này” Nguyên Thu biết tâm bệnh của Khương thị cũng không nói thêm nữa chỉ lung tung đáp lời. Hai người nói chuyện một chút thấy Bích Đình tới nói với Khương thị “Đại tẩu mạnh khỏe, hôm đó muội còn muốn đến nhà mời Uyển tỉ tỉ đến nhà tổ chức buổi tiệc nhỏ  cũng không biết nàng vội việc gì?”

Khương thị vội cười nói “Nàng ở nhà rất rãnh rỗi, nhà chúng ta ít tỉ muội bây giờ trong nhà chỉ còn một mình nàng là cô nương, nàng đang cảm thấy buồn bực đấy. Muội có rãnh thì chỉ cần gọi nàng đi chơi là được”

Bích Đình vỗ tay cười nói “Muội ở nhà không việc gì cũng buồn bực, hai ngày nữa muội sẽ mời Uyển tỉ tỉ đến nhà chơi” Còn chưa đợi Khương thị lên tiếng, Nam Bình Quận Vương phi liền mở miệng nói “Hồ đồ, ngày tết chẳng lẽ người ta không ở nhà mừng năm mới? Ngươi gởi thiệp người ta cũng không tốt bác mặt mũi ngươi. Nhưng mấy ngày này làm sao dễ dàng ra ngoài? Khương gia cũng là đại gia đình có thân thích trong nhà chỉ còn nàng là cô nương, năm mới nàng còn bận rộn đấy. Tiệc gì của ngươi có muốn cũng phải ra khỏi tháng này lại nói, làm gì gấp gáp như vậy?”

Bích Đình nghe vậy mặt liền cương lại chỉ cúi đầu không nói. Khương thị vội hòa giải nói “Thẩm thẩm quá lo lắng, gia đình con mặc dù nhiều người nhưng mấy tẩu tử đều có thể làm hết, còn có thể giúp mẫu thân con rất nhiều. Việc trong nha cũng không cần Uyển nhi quan tâm, nếu Bích Đình muội muội rãnh rỗi chỉ cần cho người đưa thiếp mời cho nàng là được, đều là thân thích cũng không cần có quá nhiều cố kị”

Nam Bình Quận Vương phi cười nói “Tuy nói như thế nhưng lễ không thể bỏ. Nhà chúng ta như vậy quan trọng nhất là quy củ, ngươi nói đúng không, cháu dâu?”

Khương thị đành gật đầu cười, Bích Đình bị bẽ mặt âm thầm trở lại bên cạnh Mạn Đình mà không nói nữa. Cô nương trong Liêm Vương phủ dẫn theo ba người Mạn Đình vào phòng nói chuyện. Nguyên Thu thấy các cô nương đi lôi kéo Khương thị nói “Vừa rồi muội muốn hỏi nhưng các cô nương đang còn ở đây nên không tiện nói chuyện. Muội muội tẩu bao nhiêu tuổi đã gả cho người chưa?”

Khương thị cười nói “Sao? Muội muốn làm mai cho muội muội ta? Tháng năm sang năm nàng cập kê, nếu là có người trong sạch thì nói với ta xem” Nguyên Thu bĩu môi nói “Giống như tẩu có thể làm chủ vậy? Tẩu cũng đã gả ra ngoài làm sao có thể trong coi hôn sự của muội tử?”

Khương thị nhíu mày “Cái này có gì không thể? Uyển nhi từ nhỏ theo ta, hôn sự của nàng ta cũng có thể nói vài câu. Nếu đệ muội có mối nào tốt cứ nói với ta, chỉ cần nhân phẩm tốt không sợ làm thiếp” Nguyên Thu vốn chỉ là muốn treo chọc Khương thị nhưng không nghĩ nàng thẳng thắng như thế lập tức nghẹn họng nhìn trân trối “Trừ hoàng thân quốc thích ai dám thư nữ nhi nhà tẩu làm thiếp? Tẩu cũng không sợ đau đầu lưỡi sao?”

Khương thị vừa nói xong đã phát hiện mình nói sai trong lòng ảo não không thôi, đang suy nghĩ trả lời thế nào, thái phi trên chủ vị đã híp mắt cười nói “Ta thấy Uyển nhi rất tốt, ngươi làm tỉ tỉ cũng không thương nàng sao lại cho nàng làm thiếp hả?” Khương thị cười không tiếp lời, Nam Bình Quận Vương phi cười nói “Cháu dâu cũng chỉ là thuận miệng mà nói, thái phi lại cho là thật có thể thấy thái phi thật tâm thương Uyển nhi. Nếu vậy ta cũng quản nhàn sự này thôi, đợi lần sau gặp Khương phu nhân ta thay Uyển nhi tìm mối hôn sự tốt” Thái phi chỉ nàng nói “Suốt ngày ngươi ở trong nhà buồn bực làm gì biết người nào? Là đứa trẻ nhà ai ngươi nói ta nghe một chút”

Nam Bình Quận Vương phi cười nói “Thái phi đừng nóng vội, chờ con hỏi thăm nhà kia xong lại nói cho thái phi được không tránh cho một cuộc không vui” Khương thị thấy mẹ chồng nàng dâu vừa xướng vừa họa liền đẩy Uyển nhi ra ngoài trong lòng hiểu rõ đây là nói cho mình nghe. Nàng muốn hòa hoãn vài câu chỉ thấy Liêm Vương phi nhìn mình trong mắt xoẹt qua một đạo tàn khốc dọa Khương thị không dám nhiều lời. Khương thị cũng xem như là người cơ trí, cuối cùng không dám đắc tội bà bà và thái phi huống chi thấy Sĩ Hành cưng chìu Nguyên Thu như thế, chỉ sợ nàng có tìm cách gả Uyển nhi qua cũng không phân được phần cưng chìu này, đến lúc đó lại mười phần khó xử. Chẳng bằng mình dụ dỗ thái phi, Liêm Vương phi mới tốt hơn. Khương thị nghĩ rõ liền phụ họa nói “Không trách được đều nói người tuổi trẻ đều nghĩ những chuyện mà không phí sức, dù sao cũng chưa trải qua những thứ này. Con vừa gả đến ba năm làm sao hiểu mấy thứ này, nếu thẩm thẩm thấy con nhà ai tốt giúp muội muội con lưu ý một chút” Thái phi nghe vậy mới hài lòng.

Vì Nguyên Thu có thai thái phi sợ nàng chịu không nổi liền gọi nàng đi vào viện mình cách vách nằm nghỉ. Liêm Vương phi cười nói “Con đã sớm thu thập gian phòng cho đệ muội và cháu dâu để họ nghỉ ngơi ở đấy đi. Ở bên nhà con có hai tiểu viện cách phòng lớn cũng gần còn an tĩnh nữa”

Thái phi khoát tay nói “Để Quận Vương phi ở đấy đi, Nguyên Thu ở phòng ta là được. Trời đang lạnh đất lại trơn để nàng đi tới đi lui ta không yên tâm. Ở đây âm gian của ta mà ngủ ta chăm sóc nàng không cần các ngươi quan tâm. Đến buổi tối trễ chút để Quận Vương gia và Sĩ Hành ra thư phòng nghỉ ngơi về nhà cũng không làm gì dù sao đi lại cũng gần khoảng nén nhang là đến nhà rồi” Liêm Vương phi kéo tay Nam Bình Quận Vương phi cười nói “Trong mắt thái phi chỉ có tôn tử tức phụ ngay cả Vương gia nhà muội với thế tử cũng bị loại ra rồi. Hai người già chúng ta không vừa mắt người ta nhanh đi thôi tránh để thái phi chê chúng ta chướng mắt”

Nam Bình Quận Vương phi chỉ vào Liêm Vương phi nói với thái phi “Thái phi mau nhìn, đường đường là vương phi lại ghen với cháu dâu” Thái phi ngoắc gọi Nguyên Thu đến trước mặt ôm vào ngực nói với Liêm Vương phi “Ngươi mà mang thai ta cũng thương ngươi như vậy” Nói chưa xong mọi người đã cười nghiên ngã, nháo Liêm Vương phi mặt đỏ bừng.
Bình Luận (0)
Comment