Trương di nương thấy Lâm di nương đi vội vã, mang theo hộp thức ăn cố tình đi vào hướng trong vườn trong lòng âm thầm cảm thấy kì quái, đứng đó sửng sốt nửa ngày. Như Lan lại cơ trí vội nói “Hôm nay trong vườn hoa quế tỏa hương ngào ngạt, lão gia sai người thu thập thư các ra ngoài làm thư phòng, suốt ngày vào đó đọc sách mà thư phòng bên Thiền viện đã lâu chưa sử dụng. Lâm di nương đi vào vườn hơn phân nửa chắc là đi tìm lão gia”
Trương di nương nghe vậy quay đầu lại hướng Như Lan nhổ một ngụm nước bọt, há mồm mắng “Nàng ta mà di nương gì, ngay cả trà nàng ta kính phu nhân cũng chưa uống, xem ngươi thò chân ra ngoài gọi nàng ta là di nương rồi” Như Lan bị nàng mắng vội thấp đầu ngậm miệng. Trương di nương quay đầu lại nhìn thấy Lâm di nương sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, vội đi nhanh thêm hai bước, trong miệng không ngừng mắng Lâm di nương “Tiểu tiện nhân, cư nhiên chạy tới thư phòng quyến rũ lão gia, cái thứ không biết xấu hổ”
Như Mai ở một bên vội đỡ Trương di nương nói “Di nương, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng sáp lại gần lão gia sao?”
Trương di nương cười lạnh nói “Nàng nghĩ thật hay, lão gia chán ghét nhất là thời điểm đang đọc sách bị người khác quấy rầy, các ngươi không thấy bình thường ngay cả phu nhân cũng không đi thư phòng tìm lão gia, lúc này nàng đi là chuẩn bị ăn mắng a”
Như Lan ở phía sau nghe Trương di nương nói như thế do dự chốc lát nhỏ giọng nói “Di nương, nô tì có câu này không biết có nên nói hay không?”
Trương di nương nghe vậy lườm nàng một cái “Lúc nào lời nói của ngươi lại phun ra rồi nuốt vào với ta, ta mắng ngươi là vì ngươi gọi tiện nhân kia là di nương lại không mắng ngươi vì mở miệng nói chuyện. Có gì cứ nói, ít ấp a ấp úng con mẹ nó đi” ( edit chỗ này thấy Trương di nương cũng chợ búa quá).
Như Lan nghe vậy nói “Nếu là bình thường Lâm tiện nhân kia đi sẽ bị lão gia mắng trở về. Chỉ là thời gian này phu nhân mang thai, nhất định là không có thông phòng. Mà lão gia mỗi đêm trừ phòng lớn cũng không đi nơi khác tính ra hôm nay lão gia cũng đã nín lâu rồi. Nếu tiện nhân này sáp lại khó tránh khỏi lão gia sẽ ợm ờ muốn nàng”
Trương di nương nghe vậy lập tức bối rối, muốn chạy đi lên cản Lâm di nương. Như Lan, Như Mai thấy vậy vội níu nàng lại nói “Di nương của ta, lúc này cản nàng làm gì, nếu nàng quậy lên lão gia biết mặt mũi của di nương cũng thật khó xem”
Trương di nương vốn là đầu óc như gỗ, nghe nói vậy cũng không biết làm gì mới tốt, may còn có Như Mai cơ trí đi theo một đoạn cười nói “Họ Lâm này cũng hồ đồ, biết rõ lão gia ở trong vườn mà không biết thư phòng ở đâu, cũng làm cho chúng ta xoay quanh trong vườn. Trời cũng tối rồi chi bằng di nương đi mời lão gia ăn cơm nô tì lưu lại dọn dẹp nàng”
Trương di nương nghe vậy chuyển buồn làm vui “Nhờ ngươi thông minh” Nói xong chạy đi đường nhỏ, đi nửa đoạn xa xa thấy Cố Lễ từ thư phòng đi ra. Trương di nương luống cuống tay chân chỉnh y phục nghênh đón, chợt nhớ tới mình chạy gấp như vậy tóc nhất định rối loạn, vội vàng chạy lại chỗ có nước vuốt lại tóc. Nàng vừa thấp đầu chỉ thấy trên mặt nước chiếu rõ vết sẹo cực kì khó coi không khỏi lung lay thân thể vài cái. Lúc ngẩng đầu lên Cố Lễ đã đi tới chợt lách người núp sau ngọn núi giả, thấy Cố Lễ đi xa mới đưa tầm mắt nhìn theo bóng lưng Cố Lễ ngẩn người đi thẳng về viện.
Lại nói Lâm di nương là lần đầu tiên đi dạo trong vườn, cũng không quen thuộc lắm, giờ trời cũng đã tối, nàng đi hơn vòng lớn cũng không tìm được thư phòng ở đâu. Mà lòng nàng không ai biết được, lại không dám trực tiếp hỏi người khác chỉ có xung quanh đi loạn.
Trước giờ Lâm di nương ăn sung mặt sướng ra cửa là ngồi kiệu rất ít đi bộ mà hộp thức ăn trên tay lại nặng, nàng miễn cưỡng đi nửa ngày như vậy thật sự là cất bước không nổi nữa.