Cố Sơn cười nói “Ta cũng không biết thi tập gì, chỉ là Sĩ Hành lật tung chỗ ta tìm mà không thấy, nghĩ ở chỗ muội nên mới sai nha hoàn đến hỏi muội”
Sĩ Hành cười nói “Chỉ là một quyển thi tập thôi, không tìm được cũng không quan trọng. Nhưng mấy ngày này không thấy muội, muội có khỏe không?”
Nguyên Thu cười nói “Đều tốt. Nhưng bận hơn thường ngày một chút, chưa tới hai tháng nữa là phải về kinh rồi, có vài thứ cần thu thập lại muốn làm một chút túi thơm, hà bao đưa cho các tỉ muội, lưu lại một chút kỉ niệm”
Sĩ Hành nghe vậy nghĩ đến hai người sắp cách hai nơi, về sau muốn biết tin tức cũng không dễ dàng trong lòng không khỏi sầu bi, luôn miệng thở dài. Nguyên Thu thấy vậy cười nói “Huynh làm sao vậy? Than thở cũng không sợ người khác nghe cười huynh”
Sĩ Hành nói “Ta có cái gì buồn cười. Nhưng muội, làm nhiều đồ như vậy lại không có đưa ta”
Nguyên Thu cười nói “Muội vừa nói, làm đưa cho các tỉ muội, chẳng lẽ huynh cũng là tỉ muội tốt hay sao?”
Cố Sơn một bên nghe không khỏi xì bật cười, Sĩ Hành liếc nhìn Cố Sơn, lại quay lại nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu thấy vẻ mặt đáng thương của Sĩ Hành liền có chút mềm lòng, chỉ đành nói với hắn “Hôm qua thêu hai bộ tốt đã đưa đi Quận Vương phủ hiếu kính lão Vương phi và Quận Vương phi rồi” Sĩ Hành vừa nghe trong bụng sáng tỏ, lúc này mới vòng đề tài hỏi chuyện nàng hồi kinh. Hai người nói một lúc cũng phải nói lên li biệt, lời nói có chút ưu sầu.
Cố Sơn thấy không khí ngày càng buồn bực, liền cười túm Sĩ Hành nói “Huynh cũng không ở Hàng Châu cả đời, lão Vương phi sẽ trở lại kinh thành. Đến lúc đó huynh đi theo trở về không phải được rồi sao”
Sĩ Hành thở dài nói “Kinh thành không thể so với Hàng Châu, dưới chân thiên tử, quy củ rất nhiều cho dù hai nhà chúng ta ở kinh thành, chắc cũng không giống như hôm nay muốn gặp là gặp được”
Cố Sơn cười nói “Tóm lại là hơn hai năm thôi, huynh cứ chờ không kịp như vậy?”
Lời vừa nói ra, Nguyên Thu và Sĩ Hành đều đỏ mặt. Nguyên Thu bị Cố Sơn trêu ghẹo có chút không tự nhiên, nàng lại thấy đã được hai khắc, liền đứng dậy kêu Chức Mộng. Chức Mộng nghe Nguyên Thu kêu vội đáp đi lên lầu “Tiểu thư có gì phân phó” Nguyên Thu nói “Đi ra hơn nửa canh giờ rồi cũng nên trở về”
Chức Mộng vội lấy áo khoát gấm phủ thêm cho Nguyên Thu, Nguyên Thu thấy Sĩ Hành lưu luyến nhìn mình đi ngang qua hắn nhẹ nhàng nói “Bảo trọng” mới dẫn Chức Mộng xuống lầu.
Sĩ Hành hoảng hốt lúc lâu mới bước nhanh đến bên cửa sổ, khe khẽ đẩy cửa sổ ra nhìn, thấy Nguyên Thu từ trong cửa đi ra. Sĩ Hành nghĩ đến sẽ không thấy được Nguyên Thu một thời gian dài một mực nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyên Thu không rời mắt. Nguyên Thu đi vài bước nhận ra được cái gì ngừng lại xoay người ngó lên trên. Hai người tầm mắt chạm nhau nhìn lúc lâu Nguyên Thu mới xoay người đi xa.
Cố Sơn nhìn Sĩ Hành cho đến lúc Nguyên Thu đi mới thở phào nhẹ nhõm oán giận Sĩ Hành “Huynh lớn như vậy còn tùy tiện mở cửa sổ không sợ người khác thấy? Bây giờ còn chưa tới mùa xuân may là trong vườn không có người nào nhưng nếu trời nắng còn không biết bao nhiêu đôi mắt có thể nhìn thấy. Nếu người khác nhìn thấy, lại nói này nói kia. Đến lúc đó ngay cả ta cũng không thoát khỏi liên quan”
Sĩ Hành nói “Nhà các ngươi hôm nay trên dưới bận rối rít làm gì có thời gian đi dạo vườn, ta đứng trên lầu, chỗ nào có người hay không ta còn nhìn không thấy? Ngươi cũng quá cẩn thận”
Cố Sơn nghe cũng cười vỗ bả vai hắn “Được rồi, huynh cũng nhanh đi về đi. Qua hai ngày nữa là định thân rồi, huynh cũng thu bớt lại chút, đừng chạy đến nhà ta nữa”
Sĩ Hành nghe cười không nói lời nào, xoay người rút hai bản tập thi trên giá sách ra ngoài, mới gọi Cố Sơn rời đi Thúy các.
Đến ngày đã định theo quy cũ hai bên trao đổi canh thiếp đặt quỷ bói hung cát, ba ngày sau mới chính thức định thân. Lúc này, Nguyên Thu xem như chính thức hứa cho Sĩ Hành.
Nửa tháng sau, Cố Lễ hết nhiệm kì, Lý thị thu thập gia sản chuẩn bị về kinh, Cố phủ ở Hàng Châu có mấy thôn trang, có ý muốn để mấy thôn trang này cho Nguyên Thu làm của hồi môn, nên đưa các nha hoàn tôi tớ từ trong phủ phân đến các thôn trang trông coi phòng ốc. Lý thị lại gọi các quản sự thôn trang đến dặn dò một lần, bảo bọn họ trông coi người làm không được gây chuyện.
Năm đó Vương di nương vì vụ Lâm di nương rơi xuống nước bị đưa đến thôn trang làm việc, đến nay đã qua ba bốn năm. Lý thị sắp hồi kinh liền giữ quản sự chỗ Vương di nương đang ở hỏi hắn “Mấy năm trước Vương di nương đến thôn trang đến bây giờ như thế nào?”
Quản sự này vội trả lời “Lúc mới đến nháo muốn gặp lão gia, bị đánh vài lần mới đàng hoàng, theo phu nhân phân phó mỗi ngày chọn việc nặng cho nàng làm, qua một hai năm mới an phận, chịu làm việc đàng hoàng. Quang cảnh ba bốn năm nay nàng đã già rất nhiều sợ đứng trước mặt mẫu thân nàng cũng không nhìn ra được”
Lý thị nghe vậy thở dài, phân phó quản sự nói “Nếu nàng đàng hoàng thì cho làm ít việc lại thôi, nhưng phải trông kĩ nàng đừng cho nàng và người ngoài tiếp xúc, nói loạn thì cắt lưỡi”
Quản sự cười nói “Phu nhân yên tâm, những chuyện này nô tài biết” Lý thị dặn dò vài lần mới cho hắn ra ngoài.
Lý thị an bài thỏa đáng chuyện Hàng Châu bên này, mới cho người dọn đồ đạc trông người đem đồ đạc trong phòng kho tranh chữ cổ thu thập tốt vì mấy thứ này đều là đồ cưới cho Nguyên Thu. Nên khi sắp xếp phải cực kì cẩn thận. Bận rộn hơn một tháng, mới dọn dẹp xong. Cố Lễ cho người làm xe ngựa rộng rãi trải bên trong thật nhiều da lông làm đệm giường. Kêu Lý thị và Nguyên Thu ôm Tuyền ca, Nữu Nữu ngồi lên, Thái Tuyết, Chức Mộng cùng lên hầu hạ. Cố Lễ, Cố Sơn ngồi một chiếc xe ngựa khác. Trương di nương, Lâm di nương cùng một xe. Nha hoàn người làm ngồi một chiếc xe khác. Đoàn người trùng trùng điệp đi từ hướng Hàng Châu đến kinh thành.