Cố Liêm uống say trở về viện, Ngô thị hầu hạ hắn tắm rửa lại thay quần áo sạch sẽ cho Cố Liêm mới để hắn nằm xuống. Ngô thị vốn định đem chuyện của Nguyên Thu cho Cố Liêm nghe mà Cố Liêm lại uống say như heo chết Ngô thị đành ra ngoài sai người mang canh giải rượu bóp lấy mũi Cố Liêm rót xuống hết mới dừng tay.
Cố Liêm ngủ thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại thấy miệng đắng lưỡi khô kêu người châm trà, đúng lúc Ngô thị chưa ngủ liền khoát áo đứng dậy rót cho hắn một ly hầu hạ hắn uống. Ngô thị thấy Cố Liêm đã tỉnh rượu không cho hắn ngủ tiếp nằm dài trên giường đẩy hắn nói “Ngươi có biết nha đầu Nguyên Thu kia đã đính thân rồi không?”
Cố Liêm vừa mơ màng muốn ngủ nghe Ngô thị nói chợt cả kinh “Nha đầu kia định thân lúc nào? Lúc ta thu bạc của Trương phủ đã cho ngươi hỏi qua lão phu nhân, ngươi nói Nguyên Thu chưa định thân mới thu Trương phủ bạc, còn bốc phét nhất định cửa hôn sự này sẽ thành, hôm nay ngươi bảo ta nói thế nào với Trương gia?”
Ngô thị nghe trợn mắt nói “Ngươi trách ta làm gì? Chuyện Nguyên Thu định thân ngay cả lão thái thái cũng không biết, nếu hôm nay đại tẩu không nói mọi người cũng chẳng ai biết”
Cố Liêm suy nghĩ một chút lại nằm xuống, nhắm mắt nói “Không việc gì, mặc kệ nàng định nhà ai chỉ cần lão thái thái lên tiếng chẳng sợ việc này không thành. Trương thiếu gia là thân thích Hầu gia, lão thái thái vẫn muốn trèo lên cửa hôn sự này nhất định không để Nguyên Thu gả loạn ra ngoài”
Ngô thị thấy Cố Liêm lại muốn ngủ lúc này đạp hắn một cước “Ngươi còn không biết nặng nhẹ? Nguyên Thu cho phép chính là Nam Bình Quận Vương thế tử, đây là đường nhi của đương kim thánh thượng. Đừng nói thân thích Hầu phủ ngay cả thiếu gia ruột thịt của Hầu phủ cũng không dám cướp cô dâu với Quận Vương phủ”
Cố Liêm nghe nhất thời buồn ngủ bay mất vội trở mình hỏi Ngô thị “Ngươi nói nha đầu Nguyên Thu kia thành thế tử phi rồi à?”
Ngô thị nói “Không phải vậy sao, lúc này một ngàn lượng bạc tới tay phải nhả ra, chỉ sợ ngay cả quyền quản gia của ta đều phải khạc ra cho đại tẩu”
Cố Liêm vội lắc đầu nói “Nay cũng không được, mấy năm gần đây chỉ sợ tiền công hơn phân nửa đã vào túi chúng ta, đừng nói gì đến tiền lão thái thái cầm đưa cho chúng ta mua mấy tòa nhà kia. Nếu là bị đại phòng tra ra được sợ phải là bị tịch thu lại”
Ngô thị nghe lông mày giương lên nói “Tại sao tịch thu tiền riêng của ta, ngay cả phòng ốc cũng là lão thái thái cam nguyện cầm tiền công ra mua cho chúng ta. Ta khổ cực quản gia vài năm không có công lao cũng có khổ lao chứ! Nếu tịch thu ta nhất định không đồng ý”
Cố Liêm nhắm mắt lại suy nghĩ rồi nói với Ngô thị “Đại phòng vừa hồi kinh, nếu nàng muốn quản gia ít nhất cũng phải có nửa năm. Lúc đầu cho rằng lão thái thái chán ghét đại tẩu nhất định sẽ không cho nàng quản gia cho nên chúng ta không sớm làm tính toán. Hôm nay Nguyên Thu có thân phận này lão thái thái muốn chèn ép đại tẩu cũng phải suy nghĩ vài lần”
Ngô thị cười lạnh phủi Cố Liêm một cái “Ngươi suốt ngày nói lão thái thái thương ngươi nhiều như thế nào, người ta là cháu gái không lớn lên bên cạnh vừa trở về liền đem nhi tử như ngươi so không bằng”
Cố Liêm nhìn chằm chằm Ngô thị nói “Không phải ngươi vừa nói sao, Nguyên Thu có thân phận kia? Lão thái thái là hạng người gì không phải ngươi đã biết, tội gì tới cạnh khóe ta?”
Ngô thị bĩu môi vung chăn nằm xuống, Cố Liêm thấy Ngô thị không nói nữa cũng nhắm mắt đi ngủ. Ngô thị lăn qua lộn lại không ngủ được, mặc dù ngoài miệng Cố Liêm nói rõ ràng nhưng trong lòng vẫn là tâm phiền ý loạn. Hai vợ chồng bị giày vò đến canh ba, Ngô thị mới nghĩ ra được một cách, nàng thấy Cố Liêm vẫn chưa ngủ, liền đẩy hắn nói “Bằng không chúng ta ở riêng đi”
Cố Liêm nghe dựng thẳng lông mày mắng “Ngươi không phải đang nói bậy, lão thái thái vẫn còn ở đó, phân cái gì mà phân”
Ngô thị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nói “Lão gia của ta, chính là muốn thừa dịp lão thái thái còn đó. Trong nhà tổng cộng có bao nhiêu tiền tài không phải ngươi không biết, cũng chỉ là ỷ vào lúc lão thái thái còn sống lấy một ít để dành thôi, nhưng mấy thứ này toàn là tiền riêng của lão thái thái trong nhà thì có bao nhiêu tiền. Phòng ốc, thôn trang cũng rõ ràng đương nhiên mấy cái này không động được. Năm đó lão thái thái gả đến đây có mấy thôn trang làm của hồi môn, đừng nói phòng lão thái thái lén lút lấy tiền mua cho ngươi. Thật ra thì trong nhà chỉ có lão thái thái là có tiền nhất thôi, tiền công đã móc hơn phân nửa, còn lại mấy thứ kia chỉ sợ làm của hồi môn cho Nguyên Thu cũng không đủ. Ta suy nghĩ để cho lão thái thái chủ trì lấy tiền công đưa ra ở riêng, không cho đại tẩu có cơ hội kiểm tra, tất nhiên tiền riêng chúng ta bưng bít sẽ rất tốt. Hơn nữa chúng ta muốn lão thái thái theo chúng ta sống, nói bất hiếu chứ người có thể sống mấy năm nữa, phần tiền này tương lai còn không phải vào tay chúng ta. Ngươi nói ta tính toán thế nào?
Cố Liêm suy nghĩ một lúc nói “Tốt thì tốt, chỉ là lão thái thái chưa chắc chịu theo. Còn nữa, bổng lộc của ta có thể bao nhiêu, nếu là ở riêng có thể chống đỡ được sao? Huống gì tương lai Nguyên Thu gả cho thế tử vậy chúng ta có núi dựa, tội gì đẩy núi dựa này ra ngoài?”
Ngô thị cười lạnh “Ngươi thật ngốc, ngươi cho rằng đại ca sẽ đưa tiền cho ngươi đi nuôi gia đình, nếu đại ca đồng ý đại tẩu chưa chắc đã đồng ý. Ngươi xem ba năm nay họ đưa bạc về còn chưa bằng một phần trước kia, chỉ có lão thái thái mới tin là hắn lấy ra chuẩn bị theo ta thấy nhất định là đại tẩu dấu đi. Còn nữa, chúng ta phân nhà ngươi cũng là thúc thúc của Nguyên Thu, nếu có chuyện tốt, Nguyên Thu sẽ bỏ qua ngươi mà dìu dắt người khác sao? Theo ta nói, thay vì bị đại tẩu tra ra mấy vụ mờ ám làm cho tất cả mọi người khó coi chi bằng sớm ở riêng. Chờ Sơn nhi, Minh nhi thành thân, cả nhà như vậy làm chung ở chung một chỗ đến lúc đó còn không ở riêng. Khi đó ở riêng chỉ sợ chúng ta cái gì cũng không còn”
Cố Liêm nghe đành gật đầu trầm ngâm chốc lát mới nói “Đại ca vừa về, trước xem tình hình rồi lại nói, lão thái thái bên kia ngươi cũng nên thường xuyên khuyên nhủ. Nguyên Thu ngươi cũng nên lấy lòng, đặc biệt đối với nàng nửa đời sau của ta trông cậy vào nàng đấy. Còn nữa, ngày mai đừng quên đưa ta một ngàn lượng, ta muốn trả ngân phiếu lại”
Ngô thị nghe vội hỏi “Muốn lấy nhiều bạc như vậy làm gì?”