Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Chương 12


Buổi tối lúc ăn cơm, Lâm thị phát hiện thiếu vài người liền cảm thấy có chút kỳ quái: "Hiếu Tông cùng thê tử và Sùng Nghĩa đi đâu rồi nhỉ?"Sắc mặt Trần thị dần trở nên khó coi, bà ta cúi đầu ăn bánh ngô và không nói gì.  Giang thị liếc nhìn Ngô phu nhân, có chút khó chịu nói: "Người ta lên thành phố rồi, người đã quen sống sung túc giàu sang sao lại để ý đến gia đình nghèo khó của chúng ta ở quê phá sản chứ."  Hàn Hỉ Nhi trợn mắt nhìn Giang thị: "Tứ tẩu, bọn họ lên thị trấn học hành thi cử nào phải đi sống cuộc sống sung túc chứ!"  Giang thị vô cùng khinh thường nói: "Ngươi đi học còn cần mang theo vợ con sao? Ngươi còn mang đồ ăn từ trong nhà đi à."  Ngô thị thấy Giang thị như vậy có chút khó chịu: "Ta nói này Tứ đệ muội, Hiếu Tông nhà ta đi làm rạng danh cho Hàn gia chúng ta, khi Hiếu Tông thành công trở về, các người không phải đều được thơm lây sao?Chưa nói đến việc hai cô của chúng ta có thể tìm được một cuộc hôn nhân tốt, ngay cả Tiểu Liên của ngươi sau này xuất giá cũng được người ta xem trọng, phải không? "  Giang thị hừ lạnh một tiếng: "Ai biết Hiếu Tông tháng năm nào sẽ có thể ..."  "Ăn cũng không chặn nổi miệng của ngươi à!" Trần thị đập bát cơm trên tay xuống bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm thị, đặt đũa xuống rồi đi vào phòng sau, vừa đi vừa chửi.

Từng đứa một thật xui xẻo, thật không nhìn ra có chỗ nào tốt."  Quang Quang không nói nên lời, ủa Ngô thị và Giang thị cãi nhau, mắc mớ gì bà nội lại đi đổ lỗi cho nương của nàng, đây là loại mạch não kiểu gì thế?  Dù sao không có bà Trần nhìn chằm chằm vào bàn ăn tối, anh chị em Quang Quang mỗi người có thể ăn thêm một chiếc bánh kếp, thật tốt.  Phía đông có năm gian phòng, hai gian trên là của Đại Phòng một nhà ba người ở , ba gian dưới là của Nhị Phòng, Quang Quang và Tiểu Miên sống ở gian trong.  Trong gian chính không có giường, Hàn Đức Bình vì có quá nhiều hài tử nên đã xây hai tấm cửa cho ba cậu con trai Hiếu Chu, Hiếu Diên và Hiếu Chính ngủ, gian riêng bên ngoài dành làm phòng ngủ của hai vợ chồng.  Sau bữa tối, Lâm thị đi đun một nồi nước nóng lớn, Hiếu Chính và Hiểu Miên mang nước rửa chân cho ông bà nội, cả nhà lúc này mới rửa mặt sơ qua một chút.  Quang Quang vốn muốn đi tắm vì cả ngày leo núi đổ mồ hôi nhưng bị Lâm thị ngăn lại nói tắm tốn nhiều nước hơn, cần củi đun nước.


Nàng sợ bị người khác phát hiện, đến lúc đó kiểu gì cũng lại chạy đi khiếu nại với bà nội, vì vậy Lâm thị đã mang một xô nước vào phòng sau và đưa cho Quang Quang một cái cọ đơn giản.  Dọn dẹp xong, trời còn sớm, cả nhà còn chưa buồn ngủ liền ngồi ở gian chính nói chuyện phiếm.  Trong thời đại này, không có các sản phẩm điện tử công nghệ cao như điện thoại di động, máy tính và TV, ngoài trò chuyện, mọi người không có giải trí nào để giết thời gian.  "Tại sao vợ của Hiếu Tông lại theo hắn ta đến thị trấn?" Lâm thị bối rối.  "Chiều hôm ấy hai con có ở nhà không? Con có biết chuyện gì đang xảy ra không?"  Hiểu Chính tức giận nói: "Làm sao biết được ạ, gia đình Đại bá, Tứ thúc sau lưng nói chuyện riêng với ông bà nội, nếu không phải con cùng tiểu muội muội ở hậu viện cửa sổ nghe trộm, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

"  Lâm thị không ngạc nhiên khi cả nhà nói xấu sau lưng, nhưng cả mấy mẹ con đều không hẹn đồng loạt nhìn Hàn Đức Bình đang ngồi ở một bên.  Hàn Đức Bình bị nhìn rất khó chịu: "Nàng nhìn ta làm gì? Bọn họ có nói xấu sau lưng nàng thì có thể trừ một mình ta sao?"  Mấy mẹ con đều phá lên cười, Quang Quang cố ý lay động Hàn Đức Bình, "Cha, vậy chúng con không cãi bà nội, cũng không cãi lại đại bá thúc thúc, bọn họ đối xử với chúng con như thế nào chúng con cũng sẽ chấp nhận, thế sao cha cũng bị bọn họ bỏ rơi ạ."  Hàn Đức Bình đỏ mặt, cố ý nghiêm mặt quở trách Quang Quang, "Con nói cái gì, cha đây chỉ là không muốn biết thôi, nếu như cha muốn biết rõ ngọn ngành, tổ mẫu con có thể không cho ta biết sao?"  Không chừng, bà Trần thực sự có khả năng làm ra việc như vậy thật, nghĩ đến điều này cả gia đình lại phá lên cười.  Hiểu Miên tò mò hỏi Hiểu Chính: "Sau đó họ nói gì, tại sao Đại đường ca và đại đường tẩu lại rời đi?"  "Đại đường ca nói tháng bảy huyện thi cử, hai tháng này yên tâm học tập, bình thường sẽ không trở về nhà nên đại đường tẩu đi theo giặt giũ nấu cơm cho huynh ấy.


"  "A? Nhà của Ngô cửu có thể cho cả mấy người cùng ở lại không?" Theo như Lâm thị được biết, nhà họ Ngô mặc dù sống ở thị trấn, nhưng đó chỉ là một khu nhà nhỏ bốn gian, hơn nữa nhà họ Ngô còn có đông người.Gần đây còn nghe nói nhà họ Ngô có một cô con gái sắp đi lấy chồng, con cả Tiểu Đường đã sống ở nhà họ một thời gian rồi chưa về.  Bây giờ Hiếu Tông lại mang theo vợ con đến, điều này không tốt lắm, Lâm thị nghĩ trong lòng.  Quang Quang cười nói: "Cha mẹ không biết sao, Hiếu Tông ca cùng vợ con đều không ở tại nhà Ngô gia cửu cửu đâu, bọn họ thuê một gian nhà ở trong trấn, sẽ ở nơi đó đến hết kỳ thi của Hiếu Tông ca."  Hàn Đức Bình ngạc nhiên nói: "Sao hắn còn thuê nhà? Ở nhà không được à? Nhà ở thị trấn không rẻ."  Lâm thị trợn mắt nhìn Hàn Đức Bình, "Chàng cho rằng ai cũng lương thiện như chàng sao, có thể chịu đựng gian khổ, chuyện gì cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình sao.


Hiếu Tông giống như đứa trẻ có thể đi tới đi lui vài lần trong một ngày à?"  Hàn Đức Bình bị Lâm thị bắt chẹt cũng không khó chịu, ngược lại nghiêm túc hỏi Quang Quang: "Vậy bọn họ có nói thuê nhà bao nhiêu tiền không?"  Quảng Quang vung một cái tay, "Năm lượng một tháng, đại bá đã thỏa thuận với người ta thuê hai tháng, đại bá vừa mới trở về chính là đi tìm ông bà nội chúng ta lấy tiền."  Cả Hàn Đức Bình và Lâm thị đều há hốc mồm, "Cái quái gì cơ? Năm lượng một tháng? Bà nội có thể đồng ý hay sao?"Quang Quang và Hiếu Chính liếc nhìn nhau, sau đó Quang Quang tiếp tục: "Đúng vậy á, ông bà nội đã cho họ tiền rồi, Hiếu Tông ca vẫn còn muốn có tiền để mua cái gì mà bài văn do quan huyện từng làm trước đó, hai lạng bạc một cái, bà nội cũng đã đưa tiền rồi."  Bấy giờ Hàn Đức Bình và Lâm thị đều im lặng, từ khi sinh ra đến nay hai người chưa từng thấy nhiều tiền như vậy,những mười mấy lạng bạc.  Họ có rất ít tiếp xúc với tiền bạc, họ chưa bao giờ đi làm và nhận lương, quyền lực tài chính của gia đình đều nằm trong tay bà Trần.  Trần thị lúc bình thường tuyệt đối không có khả năng cho hai người bọn họ tiền tiêu vặt, hai người đều chỉ biết chăm chỉ làm ruộng và làm việc, tiền có rơi xuống cũng sẽ không rơi vào tay bọn họ, đối với Hàn Đức Bình thật thà và Lâm thị mà nói, con số này đã là thiên văn sổ tự.  Thật lâu sau, Lâm thị mới phun ra một câu: "Hiếu Tông học hành cũng quá mất nhiều tiền.

Nhà chúng ta phải trồng một năm giống để bán mới đủ số tiền này, đủ để mua hai mẫu đất.


Hắn ta đi đến thị trấn mua một bài thi cũng là mất đi hai mẫu đất này rồi."  Hàn Đức Bình khó khăn bảo vệ cháu trai lớn: "Đọc viết không phải mất tiền sao?"Dù anh cũng cảm thấy rất đau lòng!  Quang Quang thật muốn bổ đầu Hàn Đức Bình ra xem bên trong có gì?  "Cha, đây chính là Đại bá và Hiếu Tông ca đã đến xin tiền bà nội.

Cha hãy nghĩ thử mà xem, đổi lại là cha và nương hai người thì sẽ ra sao? Ví dụ như lần trước khi con bị ốm, nương đã xin bà nội mấy văn tiền để mời đại phu đến khám, ấy vậy mà bà nội không chỉ không cho còn mắng nương rất nặng nề."  Hàn Đức Bình cúi đầu thấp giọng bảo vệ: "Nội của con thực ra cũng có tấm lòng tốt, chẳng qua bà ấy quá tiết kiệm, ham tiền..."  Bây giờ không chỉ Quang Quang tức giận mà ngay cả Lâm thị và Tiểu Miên, Hiếu Chính cũng không thể chịu được nữa, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Đức Bình.  "Dù sao đó cũng là mẹ ruột của ta, ta còn có thể làm gì đây?" Hàn Đức Bình bị vợ con nhìn chằm chằm mất tự tin, thanh âm càng lúc càng nhỏ..

Bình Luận (0)
Comment