EDIT: JULIA
Chờ người Triệu gia đi vào bên trong, thì thấy Phương thị đang khóc nhào tới ẩu đả với đám người Trương Sâm, Ngô thị, Triệu Tương Nghi bị dọa cho sợ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng chua ngoa này của Phương thị, hơn nữa khắp phòng tràn ngập mùi máu tươi khiến sợ dạ dày nàng sôi sục lên muốn ói.
Triệu Tín Lương và triệu lão gia tử nhanh chân chạy lại kéo phương thị ra, ngăn cách bà với đám người Trương gia, Triệu lão gia tử kinh ngạc hỏi: “Cái bà này, bà đang làm cái gì vậy, sao lại đi đánh nhau với bọn họ?”
“Súc sinh, bọn họ ngay cả súc sinh cũng không bằng” Phương thị đau lòng khóc lớn, mấy người Triệu gia còn chưa biết nguyên nhân của chuyện này là gì, nhưng Phương thị từ trước đến nay đều rất ổn trọng, ít khi nào nháo lớn đến vậy, mọi người thấy thế sinh ra dự cảm bất an, đều cho rằng mấy người Trương gia này đã làm cái chuyện thất đức gì rồi bởi vậy ánh mắt mọi người nhìn đám người Trương gia cũng không thân thiện.
Triệu lão nhị thúc dục Phát Tường tẩu tử đến khám cho Triệu Nguyệt Cầm trước, bà đỡ mở mí mắt Triệu Nguyệt Cầm lên, lại vỗ vỗ mặt tái nhợt của nàng, sau đó vội vàng phân phó: “Trong nhà có đường đỏ không, nhanh đi làm chén đem đến cho nàng ấy uống, nàng ấy bị mất sức sau sinh, lại mất máu, phải nhanh lên.”
Phương thị nghe vậy vội đẩy mọi người đang chắn trước mặt ra, vọt đến trước mặt Ngô thị: “Túi đường đỏ mà lần trước ta đem đến để đâu rồi hả, mau đem ra đây nhanh lên nếu con gái ra xảy ra chuyện, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Ngô thị thấy nam nhân Triệu gia đều đã đến đây hết, mà Trương đồ tể thì còn ở nhà bằng hữu ăn tiệc phải ngày mai mới về, Trương Sâm tuy cũng là một nam nhân nhưng không có dùng được. Vì vậy tay chân luống cuống lo sợ, nhanh chân chạy ra khỏi phòng đem đường đỏ đến.”
Không ngờ, một túi đường đỏ lớn, đem đến chỉ còn lại một chút, mấy thứ này cũng tương đối là đắt, Phương thị biết theo tính cách của Triệu Nguyệt Cầm khẳng định sẽ tiết kiệm không dám uống nhiều, chắc chắn là Ngô thị đem cho hai đứa con gái mình dùng rồi, Phương thị vừa nghĩ đến điều này khó tránh khỏi bực tức, vươn tay giựt túi đường đỏ trong tay Ngô thị, sau đó đem pha thành một bát nước ấm, cẩn thận bưng đến cho Triệu Nguyệt Cầm uống
Thấy Phát Tường đang chăm sóc cho Triệu Nguyệt Cầm, Phương thị lại xoay người trừng mắt nhìn Ngô thị: “Đây là con gái ta, các ngươi không đau cho nó thì còn có ta đau cho nó, từ nay về sau chuyện của Nguyệt Cầm không cần các người giả nhân giả nghĩa quan tâm.”
“Này, bà thông gia, tại sao bà lại có thể nói như vậy.” Ngô thị áy náy nói,”Con gái ra ngoài như bát nước hất đi, mặc kệ tốt xấu gì, con bé cũng đã là người Trương gia bọn tôi nha.”
“Người Trương gia? Bây giờ, ngươi dám ở trước mặt bọn ta nói con bé là người Trương gia ngươi? Lúc bọn ta không có ở đây, ngươi có xem nó là người của Trương gia không, ngươi nói là xem con dâu như một nửa con gái mình sinh ra, ngươi dám nói từ khi nó gả qua đây ngươi không tìm cách giày vò nó đi, ta đây liền thay nó cảm tạ ngươi à.” Lúc này Phương thị vạn phần kích động, Triệu Tương Nghi đứng ở một bên tay bị Triệu Tín Lương nắm, trơ mắt nhìn Phương thị tức đến muốn sùi cả bọt mép ra, lại nhìn sang tiểu cô sắc mặt trắng bệt nằm trên giường, quá trình sinh con lại cực kỳ đau đớn đến thế sao?
“Đừng ồn nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Triệu lão gia tử đột nhiên quát lên, Triệu Tương Nghi thấy cả căn phòng như đang lung lay, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, một bầu không khí quỷ dị xuất hiện.
“Mọi người đừng có gây ồn, nàng ấy vừa mới sinh con xong, thân thể rất suy yếu, mọi người nên ra ngoài trước đi, ở đây đã có ta, cũng may nàng ấy không có xuất huyết nhiều, ta bảo đảm sẽ không có việc gì đâu.” Phát Tường tẩu tử cau mày nói với mọi người vài câu, sau đó bắt đầu giúp Triệu Nguyệt Cầm thuận khí.
Nghe Phát Tường tẩu tử nói thế, mọi người đều đi ra khỏi phòng, phương thị cẩn thận đóng cửa lại, sau đó ở viện của Trương gia, bụm mặt khóc.
Triệu lão gia tử thấy thế rất đau lòng, bước đến vỗ lưng bà: “Nữ nhân sinh con chính là dạo vòng Quỷ Môn quan, bà cũng đã từng trải qua rồi mà.”
Phương thị vừa khóc vừa lắc đầu: “Không phải như thế…” Nói xong lại nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ dựa đầu trên vai Triệu lão gia tử mà tiếp tục khóc, nước mắt chảy ướt áo Triệu lão gia tử.
Triệu Tương Nghi nhìn bờ vai run rẩy vì khóc của Phương thị, trong lòng cũng rất lo lắng, bây giờ đã là đêm, nàng cảm giác được gió lạnh mùa đông đột nhiên thổi tới có bao nhiêu là lạnh. Vì thế mà rùng mình một cái.
(Bạn đang đọc truyện Cuốc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Triệu Tín Lương vội vàng đem nàng ôm chặt lại: “Tương Nghi lạnh sao?”
Triệu Tương Nghi lắc đầu, lúc này chuyện của tiểu cô là quan trọng nhất. Nàng lo lắng hỏi: “Tiểu cô sẽ không sao phải không cha?” Nếu là ở hiện đại, mặc dù là khó sinh, thai vị có vấn đề thì cũng đều có thể giải quyết một cách dễ dàng. Nhưng ở đây là cổ đại, nàng thật sự sợ, tiểu cô lần đầu tiên sinh con thân thể đã suy yếu như vậy rồi.
Triệu Tín Lương nãy giờ chỉ nghe thấy Phương thị khóc, cũng biết có chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua Phát Tường tẩu tử vừa nãy có nói là không sao, cho nên hắn mới ít nhiều an tâm được một chút, mỉm cười xoa đầu Triệu Tương Nghi: “Sẽ không sao đâu, có Phát Tường tẩu tử ở đây mà.”
Triệu lão nhị thấy tâm tình Phương thị đã bình ổn lại rồi, liền hỏi: “Mẹ, có phải bọn người Trương gia đó đã làm chuyện gì để Nguyệt Cầm ủy khuất mà sinh non?”
Tâm tình khó khăn lắm mới ổn định lại được nhất thời lại phập phồng, không dựa đầu vào vai triệu lão gia tử nữa, nhón tay chỉ đám người Trương Sâm, Ngô thị: “Nếu bọn súc sinh này không vô tâm thì Nguyệt Cầm cũng đâu có như vậy, chính đám người lòng dạ hiểm độc nhẫn tâm này thấy Nguyệt Cầm đang lúc sinh kỳ [sắp tới ngày sinh], còn hồ đồ cho rằng con bé sẽ không có sinh sớm, một nhà bọ họ liền kéo nhau đến thôn bên cạnh ăn tiệc đến tối về thì nhìn thấy, mới biết được Nguyệt Cầm hôm nay sinh con, hơn nữa không có một người nào trong nhà để giúp đỡ, kêu trời trời cũng không biết, cuối cùng con bé đáng thương này tự mình đem con sinh ra, đây là lần đầu nó mang thai, nó có hiểu cái gì đâu…”
Nghe Phương thị nói, Triệu Tương Nghi và người Triệu gia đều lờ mờ hiểu.
Triệu Tương Nghi nghĩ rằng tim mình như muốn ngừng đập lại, mắt nóng lên, như có một dòng nước ấm chảy ra.
Cái gì gọi là sắp sinh trong nhà chỉ có một mình…Cái này gọi là tự sinh….
Chỉ nghĩ đến điều này thôi, Triệu Tương Nghi cả người kịch liệt run rẩy.
“Các ngươi làm sao có thể đối xử với con gái của ta như vậy, con bé có điểm nào không tốt sao.”Triệu lão gia tử còn chưa nói xong, Phương thị đã ngừng khóc cúi người nhặt một hòn đá lên hướng đám người Trương gia ném tới, Triệu lão nhị nhanh mắt, vội cản lại, lúc này cục diện mới được khống chế.
Đám người Ngô thị, Trương Sâm sợ hãi, một cái rắm cũng không dám phóng, nhưng tiểu muội của Trương Sâm miệng lưỡi bén nhọn trả lời một câu: “Không phải mẹ con đều bình an sao, người nào sinh con đều không phải như vậy? Hơn nữa, lại không có sinh con trai…”
Ba
Phương thị đột nhiên xông đến tát vào mặt nữ oa mới mười tuổi kia.
“Ngươi đang nói tiếng người sao? Quả nhiên dạng súc sinh gì mới có thể nuôi dạy một nữ súc sinh đó.” Phương thị đánh xong đứa em gái chồng kia, đem cho vị em gái này làm cho kinh sợ đứng không vững nữa mà lão đảo ngã xuống đất khóc rống.
Ngô thị thấy thế cũng rất tức giận, chỉ vào mặt Phương thị mắng: “Sao bà có thể tùy tiện đánh người à, con bé chỉ mới có mười tuổi, bà hơn nó cả chục tuổi vậy mà lại đi ăn hiếp nó, không phải trong thôn đều nói bà thương hài tử sao.”
“Ngươi bị điếc hay sao mà không nghe nó nói cái gì hả.” Phương thị lúc này tinh thần đều căng lên, thái độ gần như rất điên cuồng, Triệu Tương Nghi thấy thế đau lòng,nhanh lau nước mắt trên mặt, từ trong lòng Triệu Tín Lương nhảy xuống, rồi chạy đến trước mặt phương thị, kéo tay của bà, lắc lắc:
“Bà nội, chúng ta đưa tiểu cô về nhà đi, đừng để tiểu cô ở đây nữa….”
Tay của Phương thị được bàn tay nhỏ mềm mại của Triệu Tương Nghi nắm lấy, lòng cũng mềm nhũn ra, như dây đàn đang căng đột nhiên đứt, Phương thị ngẩng đầu một tay che mặt khóc, chờ bà ổn định xong tâm tình, mới khom người xuống xoa đầu Triệu Tương Nghi, cũng tận lực bảo trì bình tĩnh, không để cho tay mình run: “Tương Nghi nói đúng... Chúng ta đi, chúng ta mang theo tiểu cô cô đi về nhà, không thể để nàng ở một mình tại nơi quỷ quái này mà chịu tội được.”
“Không được, không thể được"” Ngô thị đẩy Trương Sâm ra trước mặt làm lá chắn cho mình, vừa trốn ở phía sau lưng con trai nói ra lời cự tuyệt: “Nguyệt Cầm hiện tại tốt xấu gì cũng là người của Trương gia bọn ta, làm sao có thể suốt đời ở nhà mẹ đẻ được? Các ngươi muốn đưa con bé về nhà thì phải để nó hết tháng ở cữ mới được, còn hiện tại ta tuyệt không cho phép các ngươi đem nó đi, nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì nhà của ta sẽ bị người trong thôn cười chê mất
Nói nhà ta đối xử tệ với con dâu, mới sinh con xong đã bị người nhà mẹ đẻ đưa đi rồi, các ngươi là nhà mẹ đẻ đừng ỷ có nhiều người thì muốn làm gì thì làm nha.”
“Đi, đừng có nghe con đàn bà này đánh rắm, thối lắm, chúng ta mau đưa Nguyệt Cầm về nhà.” Triệu lão gia tử làm như không nghe thấy Ngô thị nói, sau đó dẫn đầu đi trước.
Triệu Tín Lương nghe xong, tiếp lời Triệu lão gia tử: “Đúng, bọn họ dám ra loại chuyện gì vậy, chắc gì Nguyệt Cầm có thể ở đây ở cử an toàn được, không bị bọn họ lăn qua lăn lại đến chết mà hiện tại con bé cũng mất nữa cái mạng rồi, chúng ta phải đem con bé về chăm sóc mới được.”
Nói xong, nam nhân triệu gia đều đi vào phòng, Triệu Nguyệt Cầm yếu ớt tỉnh lại.
Triệu lão gia tử thấy Triệu Nguyệt Cầm vừa tỉnh lại mà mắt đã ướt, nhất thời không chịu được, quay mặt sang một bên chảy nước mắt, Triệu Tín Lương vội an ủi Triệu Nguyệt Cầm vài câu: “Nguyệt Cầm a, không sao, mọi người đến thăm muội đây, lát nữa mọi người sẽ đưa muội về nhà, muội muốn ở lại nơi này nhưng đại ca cũng không cho muội lại đâu, biết không?”
“Đúng vậy, Nguyệt Cầm, bây giờ đừng có nói chuyện, muội còn yếu lắm, lát nữa về nhà huynh sẽ nhờ mẹ và nhị tẩu của muội đến giúp muội điều dưỡng thân thể, chờ đến khi thân thể khỏe, có khí lực, đến lúc đó muội muốn nói gì mọi người sẽ lắng nghe muội.”
Triệu lão nhị cũng an ủi một tiếng, nói xong yết hầu như nghẹn lại, khó chịu vô cùng.
Phát Tường tẩu tử mặc dù biết nữ nhân vừa mới sinh xong không thích hợp di chuyển, nhưng nhìn tình hình hai nhà hiện giờ, cũng khó tránh việc này. Vì vậy bảo mọi người đi ra ngoài trước, chờ bà giúp Triệu Nguyệt Cầm lau rửa sơ qua một lần, mới để cho mọi người đưa nàng trở về nhà.
Bên ngoài phòng, Ngô thị còn đang cùng Triệu gia tranh cãi, Triệu lão gia tử rất tức giận, vài lần thiếu chút nữa đã đánh nhau với đám người Trương gia, nhưng bị người nhà ngăn lại, sợ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ là đám người Ngô thị vẫn vị Triệu lão gia tử đánh trúng vài cái.
Trong lúc đó, Trương Sâm từ đầu đến cuối đều sợ, luôn mồm thừa nhận sai lầm của mình, nhưng mấy lời nôn mửa đó khiến cho nhà Triệu Tương Nghi nghe xong, cũng không có tha thứ cho hắn một lần.
Chờ Phát Tường tẩu tử nói mọi người có thể vào, Triệu gia đem băng ca làm từ hai cây trúc để treo quần áo và quần áo cũ đã mang đến Trương gia làm thành, mang vào phòng.
Mọi người cẩn thận đỡ Triệu Nguyệt Cầm nằm trên băng ca, lại đắp lên người nàng thật nhiều tầng chăn vải bông, làm xong hết thảy, mọi người liền đưa nàng ra ngoài.
“Hài tử... Hài tử của ta...” Trước khi đi, Triệu Nguyệt Cầm hơi thở mong manh, cực kỳ suy yếu nói một câu.
Lúc này, đại gia mới nhớ tới Triệu Nguyệt Cầm vừa sinh một nữa oa.