Edit: Thiên Âm
“Ca ca nói rất đúng, con đồng ý lời ca ca nói” Cách nghĩ của Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm quả nhiên là giống nhau, mấy hôm trước Vạn Phúc Lâu truyền tin tới sẽ chuyển nơi làm ăn, Triệu Tương Nghi nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ đến điều này. Nàng vốn khuyên người nhà đi theo con đường kinh thương này, vì thời đại này rất tiến bộ, vì ở đây thương nhân không chỉ không có bị xem là tiện tịch mà địa vị ngược lại cao hơn nông hộ gấp mấy lần, huống hồ con đường kinh thương này kiếm tiền là nhanh nhất, nếu nhà nàng muốn giàu lên nhanh chóng, cũng chỉ có thể đi bằng con đường kinh thương mà thôi.
Triệu Tín Lương suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng nói: “Kỳ thực cha cũng đã nghĩ tới, chẳng qua cha muốn nói với hai đứa một lời nói thật.” Nở nụ cười hàm hậu rồi nói tiếp: “Mấy năm trước, khi còn trong cảnh nghèo khó, cha cũng đã suy nghĩ như vậy, khi đó cha mong muốn ra ngoài xông xáo một lần, nếu phải dựa vào ruộng đất tổ tiên để lại nuôi sống cả nhà, như vậy cũng đừng mong đến việc kiếm thêm tiền, cùng lắm chỉ đủ ăn đủ mặc. Chỉ là khi đó có tâm nhưng hoàn cảnh lại không cho phép, sự thật là khi đó cha vẫn mơ mộng hão huyền, không dám bỏ lại cả nhà, một mình ra ngoài làm ăn, sợ mọi người trong nhà lại lo lắng thêm. Nhưng bây giờ, nhà chúng ta không giống như ngày trước, nếu thật muốn mở một tửu lâu trên trấn, cũng không phải là không được, chỉ là phải chịu khổ ngay từ đầu một chút, nhà chúng ta có thể vượt qua cái khó khăn ấy, kiên trì tới cùng, chắc chắn ngày sau sẽ thành công. “
“Cha nói rất đúng.” Triệu Tương Nghi cười rất vui vẻ, xem ra phụ thân có tài làm ăn bẩm sinh đây, chỉ là suốt ngày làm việc dưới đồng thật uổng phí tài năng nha.
“Mấy ngày trước, lúc còn ở trên trấn, con có nghe ngóng.” Giọng nói của Triệu Hoằng Lâm lại cất lên lần nữa, đại sảnh lập tức yên tĩnh lại. “Mạc lão bản giống như có ý tứ này.”
“Thật ra…nếu theo lời chúng ta nói mà thi hành thì rất khó.” Đang nói, Triệu Hoằng Lâm liền nhíu mày lại, “Mạc lão bản đã có ý định này lâu lắm rồi…Tuy nói rằng ông ấy sẽ đến huyện Giang Ninh mở tửu lâu mới, nhưng không nghĩa là Vạn Phúc Lâu ở trấn Thanh Hà này sẽ không mở cửa làm ăn. Theo ý ông ấy là ở huyện Giang Ninh mở một cái tửu lâu, còn Vạn Phúc Lâu ở trấn Thanh Hà này vẫn giữ lại mà buôn bán tiếp…”
“Nói cách khác, nếu như nhà chúng ta muốn mở một tửu lâu mới ở trấn trên, có thể đoạt sinh ý của Vạn Phúc Lâu?” Nghĩ một chút, Triệu Tương Nghi yếu ớt mở miệng nói.
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, như đã suy tính từ lâu, đấu tranh trong đầu rồi nhìn Triệu Tín Lương: “Thật ra có một biện pháp, chỉ là không biết có nên làm hay không, nếu làm thì có hơi khó khăn.”
“Con nói xem?” Triệu Tín Lương kinh ngạc nhìn hai đứa con thông tuệ của mình, cho nên Triệu Tương Nghi bây giờ có biểu hiện không giống với hài tử bình thường thì Triệu Tín Lương cũng không hoài nghi, vì hắn thấy, thông minh đó là truyền từ Triệu Hoằng Lâm sang, có con trai hiểu chuyện đi đầu, con gái lại thông tuệ, cũng là chẳng có gì lạ.
Triệu Hoằng Lâm hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Nhà chúng ta có thể mua lại Vạn Phúc Lâu để tiếp tục buôn bán, làm vậy Mạc lão bản có thể không đồng ý, vì không có ai chịu buông tha cho lợi ích lâu dài của mình mà đem dâng cho người khác cả.”
Nghe xong lời của con trai, Triệu Tín Lương rất tán đồng gật đầu: “Đúng vậy, nếu làm thế, thứ nhất sẽ làm Mạc lão bản khó xử không nói, thứ hai sẽ làm tổn thương đến hòa khí hai bên, đối với ngày sau mà nói, hoặc nhiều hoặc ít đều không có lợi.”
“Con có biện pháp khác.” Đột nhiên Triệu Tương Nghi lên tiếng, một câu nói này của nàng làm cho Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tín Lương đều kinh ngạc.
“Tiểu muội nói mau.” Triệu Hoằng Lâm có chút nóng nảy.
Triệu Tương Nghi không phải cố ý thừa nước đục thả câu, mà thực sự đã nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, sau khi sắp xếp lại câu chữ, mới chậm rãi diễn đạt: “Chúng ta có thể làm như vầy, nếu như Mạc lão bản thực sự có ý định tiếp tục làm ăn ở Vạn Phúc Lâu, chúng ta có thể thương lượng với Mạc lão bản. Đầu tiên nhà ta đem một khoản tiền mua lại Vạn Phúc Lâu, sau đó thương lượng với Mạc lão bản, từ nay về sau, nhà chúng ta có thể cung cấp hương liệu miễn phí cho tửu lâu ở huyện Giang Ninh của Mạc lão bản, cũng hứa hẹn rằng, sau này ngoại trừ tửu lâu của chúng ta và tửu lâu của ông ấy, sẽ không đem hương liệu bán cho một tửu lâu nào khác, như vậy có thể tự mình buôn bán rồi.”
“Hương liệu của nhàchúng ta bán hại lượng bạc một cân …Mà tửu lâu ở huyện Giang Ninh chắc chắn sẽ lớn hơn Vạn Phúc Lâu nhiều, cho nên hương liệu sẽ cần nhiều hơn…Nếu như đem số hương liệu nhân đôi lên với sô mà chúng ta cung cấp mỗi tháng cho Vạn Phúc Lâu mà nói, nhà chúng ta phải cung cấp cho tửu lâu mới của họ hai mươi cân, tính sơ thôi qua thì một tháng 40 lượng bạc vậy một năm là 480 lượng bạc, cũng gần 500 lượng rồi, cái giá như vậy làm cho ai nấy phải khó tin.” Triệu Hoằng Lâm dựa theo lời nói của tiểu muội tính toán một chút, nếu như làm vậy, Mạc lão bản không những không bị lỗ mà ngược lại còn tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Tiền làm hương liệu cũng không nhiều lắm, nếu như bọn họ miễn lấy tiền hương liệu của Mạc lão bản, cũng không thua lỗ nhiều.
(bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Triệu Tương Nghi cười lắc đầu: “Muội còn chưa nói hết mà ca ca.” Lại nói tiếp, “Mặc dù là làm vậy, Mạc lão bản cũng chưa chắc sang lại Vạn Phúc Lâu đâu. Thứ nhất Vạn Phúc Lâu là tửu lâu lâu đời, tửu lâu nảy thuộc gai sản của Mạc lão bản, đâu phải là thuê lấy, cho nên cũng có ít nhiều tình cảm. Còn nữa, chúng ta đưa ra điều kiện như vậy, nhìn chung rất có lợi, nhưng hai người có nghĩ qua thu nhập một năm của Vạn Phúc Lâu, cũng không chỉ dừng lại ở con số 500 lượng này đâu.”
“Cho nên, Tương Nghi chính là muốn nói.” Thấy phụ thân và ca ca đang đem lực chú ý chuyển lên người mình, nàng không khỏi vui vẻ, nói tiếp, “Chúng ta không ngại ăn chút thiệt thòi nhỏ, thương lượng với Mạc lão bản một chút, ngoài việc cung cấp hương liệu miễn phí ra, còn chia cho Mạc lão bản hai phần lợi nhuận, sau này tửu lâu của nhà ta khai trương chỉ lấy tám phần lợi nhuận thôi. Như vậy qua mười năm, cũng đủ cho Mạc lão bản lấy lại tiền vốn lẫn lợi, hơn nữa trên thực tế, buôn bán như vậy, ông ấy vẫn không thua lỗ. Giả sử ông ấy vẫn muốn buôn bán song song ở hai tửu lâu, cho dù không giống như dự đoán của ông ấy là kiếm được nhiều tiền, đầu tiên ông ấy sẽ nhìn không được ở hai bên tửu lâu, tâm tư thế nào cũng đặt hết vào tửu lâu mới mở, thứ hai, sẽ tìm người thân tín hoặc chưởng quỹ đến trông coi Vạn Phúc Lâu bên này, cũng khó đảm bảo được học có bỏ tiền riêng vào túi của mình không, có lẽ tiền vốn lẫn tiền lời bị người ta lấy đi luôn không chừng, nếu Mạc lão bản lo lắng đến điều này, Tương nghi tin ông ấy sẽ nguyện ý cân nhắc biện pháp này.”
“Bởi vì, chỉ có như vậy, ông ấy mới thận trọng để không bị lỗ, hơn nữa cứ xem như nhà chúng ta vĩnh viễn sẽ buôn bán hương liệu đi.”Triệu Tương Nghi nói một đoạn thật dài xong, mới thở nhẹ nhõm lấy lại hơi, sau đó len lén quan sát sắc mặt của cha và đại ca, trong lòng giống như trống đánh, thật ra nàng không phải là sợ phụ thân và ca ca không tiếp nhận ý kiến của mình, mà là sợ phụ thân và ca ca sẽ hoài nghi tại sao nàng biết nhiều đến vậy, đến lúc bị hỏi tới, Triệu Hoằng Lâm còn đang ở đây, nàng cũng không thể giống như những lần trước nói là Triệu Hoằng Lâm nghĩ ra biện pháp này được?
“Đúng vậy, mấy năm qua bán hương liệu, nhà chúng ta cũng thu được một khoản lời, Hoằng Lâm cũng tin rằng từ mấy năm trước khi bắt đầu hợp tác, Mạc lão bản vô cùng đau đầu về vấn đề trung tâm [trung thành+ thật tâm] của nhà ta, rất sợ một khi nhà chúng ta phát đạt, sẽ quên mất gốc.” Triệu Hoằng Lâm híp mắt chậm rãi nói.
Đúng lúc này Triệu Tín Lương lại hỏi một câu ngoài ý muốn: “Tương Nghi, đoạn văn dài lúc nãy con nói, là do Ôn gia gia nói cho con biết ư?”
Triệu Tương Nghi nghe xong, quả thực cảm giác như mình bị ánh dương quang chiếu hết cả người, lập tức gật đầu liên tục như con gà con mổ thóc thừa nhận: “Ôn gia gia thường xuyên nói mấy chuyện này cho con nghe, cũng không phải là gia gia nói cho con biết, là con thỉnh thoảng nghe qua một chút rồi lại nhớ lấy.”
“Không phải con đã nói tương Nghi nhà chúng ta rất thông minh sao.” Ca ca Triệu Hoằng Lâm một lần nữa tin tưởng nàng không chút nghi ngờ.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đồng thời thở một hơi lớn, cuối cùng lần nói thứ hai này đã qua cửa trót lọt, mà một phần cũng là do mọi người trong nhà rất tín nhiệm và sủng ái nàng đấy thôi, mọi người cũng không thích tính toán chi li chút chuyện này với nàng, như là hoài nghi lai lịch hay chỉ số thông minh của nàng….
Triệu Tín Lương cũng cười, sau đó nói: ” Hôm nay là 22 tháng 3, ngày mốt cha sẽ đem hương liệu lần trấn một lần cuối, rồi đem kế hoạch mà chúng ta đã bàn nói cho Mạc lão bản nghe, nếu ông ấy đáp ứng, nhà chúng ta cũng không đủ tiền vốn, dù sao một hai năm này chúng ta chịu cực một chút, như vậy cũng ủy khuất cho các con rồi.”
“Tụi con không sợ.” Triệu Tương Nghi cười nói, sau đó đột nhiên thu lại nụ cười, hỏi ngược lại phụ thân,”Vạn nhất Mạc lão bản không đồng ý thì sao?”
“Sẽ không, ca nắm chắc.” Đột nhiên Triệu Hoằng Lâm phi thường chắc chắc nói, thấy phụ thân và tiểu muội đều nổi lên nghi ngờ,, hắn liền cười giải thích,”Mọi người xem, đến lúc đó cha chỉ cần nhắc tới chuyện này với Mạc lão bản, liền chứng minh cha có lòng. Chờ Mạc lão bản biết cha có ý tưởng tự lập sự nghiệp cho mình, nhất định sẽ lo lắng, mặc dù ông ấy không đáp ứng sẽ sang lại Vạn Phúc Lâu cho nhà chúng ta, nhưng cũng sợ nhà chúng ta mở một tửu lâu khác trên trấn, lại thêm một tửu lâu tranh đoạt sinh ý với Vạn Phúc Lâu, không bằng đem Vạn Phúc Lâu sang lại cho nhà ta, không chỉ có hương liệu miễn phí, lại có thêm hai phần lợi nhuận, thậm chí còn tránh được tình trạng Vạn Phúc Lâu bị đoạt sinh ý và lỗ vốn, điều quan trọng là quan hệ hợp tác hai nhà sẽ không vì chuyện này mà xuất hiện một vết nứt. Vì chỉ cần xuất hiện một vết nứt mà thôi, như vậy đừng nói sinh ý của Vạn Phúc Lâu bị ảnh hưởng mà còn có tửu lâu mới mở ở huyện Giang Ninh nữa, nhà chúng ta chưa chắc gì tiếp tục cung cấp hương liệu cho họ, đến lúc đó, bọn họ chỉ có thể lợi bất cập hại mà thôi.”
“Đương nhiên, nhà của chúng ta sẽ không làm cái chuyện không tốt đó.” Cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm nhún vai nói
Triệu Tương Nghi nở nụ cười, thành thành thật thật, tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, chuyện này hiện tại xem chắc là ổn thỏa rồi, còn có ca ca tỉ mỉ phân tích đến thế cơ mà.
Thương nghị xong chuyện này, Triệu Tín Lương lúc này mới nhíu mày, gọi Triệu Hoằng Lâm đang muốn chạy: “Hoằng lâm, cha biết trong lòng con đối với người kia có hận, có oán. Nhưng cha mong con có thể quên chuyện đó đi, vì cha cũng không trông cậy vào việc con có tha thứ cho sai lầm của người kia không, chỉ là cha không đành lòng nhìn con bị hận thù che mắt mà dằn vặt lòng mình.”
Thân thể Triệu Hoằng Lâm cứng đờ lại, sau đó mím chặt môi, lên tiếng: “Con biết.”