Edit: Thiên Âm
Quần áo rách rưới, trên cánh tay đầy vết thương, từng vết, từng vết thương mới đè lên vết thương cũ, nhìn thấy mà giật cả mình.
Triệu Tương Nghi thấy cánh tay thiếu nữ như vậy, nhìn lại hai cánh tay trắng nõn của mình, không khỏi đồng cảm, chính nàng thật sự rất may mắn, có người thân yêu thương mình, có cuộc sống tốt mà hưởng thụ.
“Đại phu, làm phiền.” Nhâm thị thanh toán tiền thuốc men xong, đại phu nói lại tình huống của thiếu nữ này sau đó mới đi.
A Bình đang ngồi ở đầu giường vén mấy lọn tóc lên giúp, cũng an ủi không ít: “Không sao, cháu hãy đứng lên, ta dẫn cháu đi tắm rửa, tắm sơ qua rồi ăn cái gì đó bỏ bụng.”
“Cho cháu xem một chút.” Triệu Tương Nghi lướt qua Nhâm thị, đi về phía giường, muốn nhìn rõ bộ dáng của thiếu nữ này.
Không nghĩ tới, thiếu nữ đó vừa nghe thấy giọng nói Triệu Tương Nghi, cả người run lên, tay nắm chặt A Bình càng thêm sợ hãi, ngoài miệng lẩm bẩm, hình như không muốn Triệu Tương Nghi thấy bộ dáng của mình.
“Này...” A Bình quay đầu lại nhìn Triệu Tương Nghi, mặt không giải thích được, theo lý mà nói hai người này chưa từng gặp mặt trước đó.
Giữa hai người bị A Bình chắn lại, Nhâm thị đứng sau lưng Triệu Tương Nghi, cũng là không hiểu chuyện gì nên đi về phái giường, chờ thấy rõ rồi, mới phát hiện cô gái này đang cắn môi, khóc không ra tiếng, cực kỳ ẩn nhẫn, không biết là vì cái gì...
Càng như vậy, Triệu Tương Nghi liền càng là hiếu kỳ, rốt cuộc là người như thế nào, lẽ nào cô gái này biết mình, hay là do giọng nói của mình?
Nghĩ một chút, Triệu Tương Nghi nói với A Bình một câu: “A Bình, ba tránh qua một bên đi, cháu muốn nhìn tỷ tỷ này”
“Không, không muốn không muốn a” người thiếu nữ kia rốt cục đã nói chuyện, gần như là kêu khóc, trong giọng nói biểu đạt rằng nàng cực kỳ không muốn đối mặt Triệu Tương Nghi.
Giọng nói này...
Triệu Tương Nghi cả người run lên, ý thức bỗng nhiên như ngừng lại, dung nhan thiếu nữ như hiện trong đầu nàng… Chậm rãi quay lại, tất cả hình ảnh, ký ức, giống như thủy triều đánh vào bờ, đem tất cả kỷ niệm trở về.
“Ta muốn nhìn...” Triệu Tương Nghi lập ức dùng tất cả khí lực đẩy A Bình sang một bên, đập vào mắt, là một thiếu nữ suy nhược đang ngồi thu mình trên giường gỗ, quân áo trên người rách rưới cực kỳ không phù hợp với sự xa hoa của chiếc giường, cả người run rẩy, mặt úp vào đầu gối…
Triệu Tương Nghi có chút vô lực, trực tiếp ngã ngồi ra giường, tay run rầy vươn tới, lại thu về, quả thực không dám tiếp thu sự thật này.
“Tỷ, hãy ngẩng đầu lên.” Giọng nói của Triệu Tương Nghi dần trở nên khàn khàn.
Thiếu nữ không có phản ứng, chỉ là run rẩy kịch liệt hơn.
Triệu Tương Nghi đè xuống nội tâm run rẩy của mình, thân thủ cưỡng chế đem mặt thiếu nữ ngẩng lên.
Đầu tóc rối bời, chậm chạp lau khô nước mắt trên mặt, nước mắt rửa sạch khuôn mặt vốn bẩn thỉu, lộ ra khuôn mặt vốn có,,,
Trái tim Triệu Tương Nghi lúc này như muốn ngừng đập.
Thật là tỷ, là tỷ ấy.
Cơ hồ chỉ một phút kia, nước mắt nàng không khống chế được rơi xuống, tâm tình rất là phức tạp, có sự vui sướng khi gặp lại, nhưng nhiều hơn là đau lòng, nàng liều mạng ôm chặt lấy người thiếu nữ trước mặt này, tiếng khóc dần dần lớn lên, căn bản nói không nên lời nói.
Nhìn cử chỉ của hai người không ai hiểu được, Nhâm thị vô cùng kinh ngạc. Để chắc chắn, Nhâm thị tự mình đứng dậy đi xuống lầu, đem chuyện xảy ra nói với Triệu Tín Lương.
Triệu Tín Lương nghe xong mơ hồ cảm giác không ổn, chạy lên lầu.
Lúc vào trong phòng thì thấy hai người ngồi trên giường ôm nhau một chỗ mà khóc, tim Triệu Tín Lương như bị ai đâm, đương nhei6n là hắn nhận ra
“A Bình, ngươi trước theo ta đi al16y xiêm y.” Nhâm thị tùy tiện tìm một lý do mang theo A Bình ra khỏi phòng.
Bên trong, Triệu Tín Lương quả thực không dám tin vào mắt mình thiếu nữ quần áo rách rưới này chính là tiểu cô nương xinh đẹp kia….
“Uyển Dao, Uyển Dao... Là, là cháu sao.” Triệu Tín Lương đến gần, ánh nến chói lòa làm mắt hắn nhức, hắn chớp mắt vài cái, dụi mắt, nhìn thấy vẫn là gương mặt này, không có thay đổi, đúng thật là tiểu cô nương này rồi.
Hắn hi vọng rằng mình đã nhìn nhầm.
Cô bé này không phải là đi theo mẫu thân cùng đại ca đến nhà đại bá của nó rồi sao, con bé không giống ngày trước, nói chuyện khéo léo, lại hiểu chuyện giống như Tương Nghi…Vì cái gì, con bé hôm nay lại tiều tụy, cả người đầy thương tích như thế?
“Cha... Là, tỷ ấy là Uyển Dao…” Triệu Tương Nghi khóc không thành tiếng, tay nhỏ ôm chặt Tề Uyển Dao không nói nên lời, trên người nàng ấy rất bẩn nhưng Triệu Tương Nghi không để ý đến, lúc này đây, ký ức thuở nhỏ tràn về, mà trên người có một vết thương bị đụng trúng, máu tươi từng giọt chảy ra.
“Nhanh, nhanh, Tương Nghi con đừng có làm con bé bị thương, chúng ta mau đi tìm A Bình, để bà ấy giúp Uyển Dao rửa mặt chải đầu, sau đó lấy đồ ăn cho con bé lót dạ.” Triệu Tín Lương từ trong bi thống dần thanh tỉnh, Triệu Tương Nghi nghe phụ thân nhắc nhở, cũng sợ làm Tề Uyển Dao bị thương, nhanh chóng buông tay, ngước mắt nhìn, phát hiện vị tỷ tỷ này kh1oc trong im lặng, trong ánh mắt tràn ngập bi thương.
Từ biệt hơn ba năm, rốt cuộc tỷ ấy đã trải qua chuyện gì.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Không bao lâu, A Bình đi vào, khuyên mãi Tề Uyển Dao mới chịu đi tắm rửa.
Ở hành lang lầu hai, Nhâm thị đứng ở đó, chờ hai cha con đi ra, có chút tò mò hỏi: “Hai người biết cô bé đó à?”
Nước mặt trên mặt Triệu Tương Nghi chưa khô, từng giọt từng giọt chảy xuống: “Sư phụ, tỷ ấy là bạn tốt của con…”
“Ơ, chuyện này là sao?” Nhâm thị thấy Triệu Tương Nghi khóc thương tâm, thở nhẹ một tiếng rồi bước đến dùng khăn tay lau nước mắt cho. Nhâm thị chưa từng thấy Triệu Tương Nghi khóc nhè, sao bây giờ khóc thương tâm như vậy, thật sự hù chết Nhâm thị.
Triệu Tín Lương trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài,kể lại giao tình giữa nhà họ và nhà của Tề Uyển Dao, sau đó một loạt biến cố ập tới cho Nhâm thị nghe.
Nhâm thị nghe xong, cũng chỉ thở dài: “Nhân hạo đắc phúc, rất nhiều chuyện không đoán được, đứa nhỏ này mệnh khổ.” Nói xong, nhìn sang Triệu Tương Nghi, thấy nàng đã ngừng khóc, có chút nhẹ nhõm nói,”Xem đi, trực giác của ta chính xác chưa.”
Nhưng Triệu Tương Nghi không vì lời nói của Nhâm thị mà tâm tình tốt lên, lúc này tim nàng giống như bị ai đâm vào, không ngừng suy nghĩ lại không ngừng hỏi, Tề Uyển Dao đến tột cùng gặp chuyện gì, vì sao bộ dáng chật vật như vậy mà xuất hiện trước mặt họ? Vì sao lại chạy trối chết đến đây? Còn A Sâm ca và Uông thị đây?
Không bao lâu, A Bình từ trong phòng đi ra, Nhâm thị thấy thế lập tức hỏi: “Thế nào rồi, còn cần mang theo thứ gì vào à?”
A Bình lắc đầu, nhìn thoáng qua bên trong phòng, sau đ1o trả lời: “Tiểu cô nương kia bảo ta ra ngoài trước, cô ấy muốn ở một mình.”
Nhâm thị gật đầu, sau đó bảo A Bình lui xuống, nhìn sang Triệu Tín Lương, thấy tâm tình của hai cha con chưa tốt lắm, cũng an ủi vài câu: “Sẽ không có chuyện gì đâu, người cũng đã bình an vô sự rồi, may mắn là đụng phải người quen, đây không phải là chuyện tốt sao, cái này gọi là thiên lý lai tương phùng.”
Nhâm thị nói như vậy, Triệu Tương Nghi cũng ổn định lại tâm tình, chỉ còn chờ Tề Uyển Dao rửa mặt chải đầu, thần trí thanh tỉnh, tâm tình bình ổn lại, thì sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Ba người đều đứng ở ngoài hành lang chờ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong ph2ong một chút động tĩnh cũng không có.
“Cha, con có chút sợ.” Triệu Tương Nghi lo lắng nhìn Triệu Tín Lương, nàng thực sự rất sợ một lát nữa nghe từ trong miệng Tề Uyển Dao chuyện mà nàng không muốn xảy ra nhất.
Triệu Tín Lương từ ái xoa đầu Triệu Tương Nghi, mặc dù trong lòng cũng lo sợ, nhưng hắn vẫn an ủi con gái: “Sẽ không sao, người tốt có hảo báo.”
Hựu một khắc đồng hồ trôi qua.
Trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Nhâm thị vi cắn chặt môi dưới sau đó buông ra, miệng cảnh giác nói: “Không tốt.”
Nói xong liền chạy đi xông vào phòng
Triệu Tương Nghi rất hồi hộp, đi theo vào cùng, Triệu Tín Lương là nam nhân, đi vào cũng không tiện, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Không bao lâu, bên trong phòng truyền đến tiếng hô của Nhâm thị: A Bình,A Bình mau nhanh lấy thuốc đến con bé tự tử.” Dứt lời, trong ph2ong loạn thành một đoàn.
Triệu Tương Nghi khóc lớn, Triệu Tín Lương nghe được lời này, tâm dao động, ẩn ẩn đau nhức.
Triệu Tín Lương không dám lưu lại, sau khi nghe tin này lập tức chạy đi tìm đại phu lúc nãy, lúc này, A Bình vội vã cầm hòm thuốc chạy vào trong phòng.
Chỉ thấy Tề Uyển Dao đang nằm trong thùng nước, nước vốn ấm và trong giờ biến thành màu đỏ tràn ngập mùi máu tươi, A Bình cũng hiểu xảy ra chuyện gì, tay chân mau lẹ đem băng vải và kim sang dược lấy ra.
“Triệu tiểu thứ, trước đừng khóc, tránh ra một chút, để ta băng bó cho vị cô nương này, sẽ không có chuyện gì đâu.” A Bình cầm băng vải đến cũng an ủi Triệu Tương Nghi.
Nhâm thị dùng hết khí lực bế Tề Uyển Dao từ trong thùng nước ra ngoài, vội vã chạy đến bên giường, dùng chăn đệm che thân xích lõa lại. Che hết toàn thân xích lõa, lúc này mới tìm cổ tay bị rạch nàng ấy rạch, bảo A bình nhanh băng bó.
Cùng lúc đó, đại phu cũng tới, A Bình nhanh chóng mở cửa, bảo đại phu đến xem thương thế của Tề Uyển Dao
Cổ tay kia vẫn tiếp tục chảy máu, Triệu Tương Nghi nh2in thoáng qua, không dám nhìn nữa, chỉ quay đầu đi chỗ khác che miệng khóc.
Nhâm thị thấy thế nhanh chóng chạy đến ôm chặc Triệu Tương Nghi: “Không có chuyện gì,không có chuyện gì, có đại phu ở đây, cô bé sẽ sống sót.”
“Tỷ ấy sẽ không tự nhiên tìm chết như vậy đúng không sư phụ, nah61t định là tỷ ấy chịu nhiều đau khổ lắm mới al2m như vậy.” Triệu Tương Nghi nằm ở vai Nhâm thị, khóc khàn cả giọng.
Nhâm thị quay đầu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền của Tề Uyển Dao, trong lòng nổi lên lòng thương cảm, một cô nương tốt đẹp như vậy, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì khiến bản thân phải chọn phương thức tự sát như thế để tìm chết…