Edit: Phương Thảo
Beta: Thiên Âm
Diệp Thường Niên nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nở nụ cười tiễn Triệu Tín Lương ra cửa. Chờ Triệu Tín Lương dần biến khỏi tầm mắt, Diệp Thường Niên mới gọi nữ hỏa kế vào trong, ngữ điệu âm lãnh hỏi: “Vừa rồi ngươi và hắn đã nói những gì.”
“Tiểu nhân, tiểu nhân không có nói...... Tiểu nhân không có nói cái gì hết.” Nữ Hỏa Kế tự nhận mình thật xui xẻo, lúc mắng người lại đụng trúng lúc lão bản xuất hiện, phen này mình sẽ nhận kết cuộc xấu rồi.
“Đem chuyện vừa rồi nói hết ra cho ta, kể cả đối thoại giữa ngươi và hắn một năm một mười nói ra hết.” Diệp Thường Niên mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, cho nên ới gặng hỏi.
Nữ Hỏa Kế thấy mình trốn tránh cũng không được, liền đem nguyên nhân xung đột giữa mình và Triệu Tín Lương nói ra cho Diệp Thường Niên nghe
Diệp Thường Niên nghe xong kinh hãi: “Làm sao hắn biết chuyện này......”
Sau đó tức giận trợn mắt với nữ hoả kế: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần làm việc ở đây nữa. Nhưng nếu ngươi dám để lộ ra bí mật kia, thủ đoạn của ta không phải ngươi không biết, nếu không muốn có kết cục giống những người khác, hảo hảo nhớ kĩ lời ta nói.”
Bên này, Triệu Tín Lương sau khi ra khỏi tú phường Diệp thị, tâm trạng tốt bị phai nhạt không ít.
Trong tú phường Diệp thị, tấm vải xanh tím đó đã trải qua xử lý, tẩm thêm vào vải vài loại thuốc, khiến cho chất vải ban đầu vốn dĩ không tốt nhưng lại nhìn như cùng một loại với những loại vải đắt tiền. Nếu không phải người trong nghề, tuyệt đối không thể nhìn ra mánh khóe này.
Đối với vấn đề này, nếu là ngày trước có lẽ Triệu Tín Lương cũng không thể nhìn ra, nhưng dạo gần đây có giao thiệp cùng Nhâm thị, kiến thức về vải vóc từ từ tăng lên, vừa rồi mới không bị lừa.
Qua việc này mới thấy, con người Diệp Thường Niên thật đúng là không đơn giản, khó trách ở trấn Thanh Hà, Nhâm thị coi hắn như kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa tính tình Diệp Thường Niên lại âm hiểm xảo trá, chả trách Nhâm thị không muốn làm bạn với hắn.
Triệu Tín Lương một mặt âm thầm phỉ nhổ Diệp Thường Niên, một mặt nhìn mấy thứ trong tay, mấy thứ này là mới vừa rồi mua ở thư trai. Hiện tại trời đã sáng hẳn, mắt thấy thời gian không còn sớm, Triệu Tín Lương quyết định đến Bùi gia bái phỏng Bùi Hạ Niên trước.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi -Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
“Triệu lão bản, Triệu lão bản.” sau lưng không biết là ai gọi nhiều lần,Triệu Tín Lương nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, nhưng đây là huyện Giang Ninh, hắn mới đến đây lần đầu, ở trên đường làm sao có người nhận ra hắn chứ? Người họ Triệu ở trên đời cũng không ít, chắc hẳn là đang gọi người khác.
Triệu Tín Lương nghĩ vậy nên cũng không quay đầu lại, ngộ nhỡ là đang gọi người khác, mình quay đầu lại thì thật xấu hổ.
Nhưng vừa mới bước tới trước mấy bước thì có người vỗ vai Triệu Tín Lương, lực đạo rất nhẹ, còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi thơm này là…
Triệu Tín Lương bất giác nhíu mày, lập tức xoay người lại, trên mặt thoáng chốc nở nụ cười to: “Ai nha, thì ra là bà chủ Nhâm, bà chủ cũng tới huyện Giang Ninh sao?”
Nhâm thị vừa bước vội đến nên hơi thở vẫn còn hơi loạn.
Triệu Tín Lương cười nhìn nàng bởi vì thở gấp mà gò má khẽ đỏ thắm, mấy sợi tóc vốn dĩ ôm trọn cái trán trơn bóng giờ phút này có chút toán loạn…Nhìn một chút, Triệu Tín Lương bất giác không cười được, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt lúng túng ho nhẹ mấy tiếng.
“Ông chủ Triệu bị làm sao vậy?” Nhâm thị buồn bực nhìn hắn, rồi lại tiếp tục hỏi: “Mới vừa rồi nghĩ gì mà mất hồn như thế? Ta gọi vài câu cũng không thấy quay đầu trả lời.”
“A, khụ khụ, mới vừa rồi ta nghĩ rằng đang gọi người khác, ta mới tới huyện Giang Ninh lần đầu nên nghĩ sẽ không gặp được người quen.” Triệu Tín Lương siết chặt tay đang ôm lễ vật cùng mấy thứ mua cho bọn nhỏ, giống như muốn đem toàn bộ khẩn trương dồn vào lực đạo ở tay.
Nhâm thị để ý thấy biểu hiện khác thường của Triệu Tín Lương, sau đó hỏi: “Triệu lão bản hôm nay đến huyện Giang Ninh làm gì?”
“A, ta là được Bùi lão gia mời tới, bà chủ Nhâm có biết vị này không?” Nhâm thị gật đầu một cái rồi Triệu Tín Lương mới nói tiếp: “Ở huyện Giang Ninh có một hiệp hội Thương nghiệp, lúc trước Bùi lão gia có báo với ta một tiếng, nói là sẽ cho ta gia nhập thương hội, vừa đúng cuối tháng này thành viên thương hội tụ họp, ta liền tới tham gia, nhân tiện gia nhập với bọn họ.”
“Còn bà chủ Nhâm thì sao?” Thấy Nhâm thị trầm tư không nói lời nào, Triệu Tín Lương lại hỏi, lúc này khẩu khí của hắn đã trở lại bình thường.
Nhâm thị khôi phục tinh thần, cười nói: “Thật là trùng hợp, ta cũng là tới vì chuyện thương hội, có điều năm ngoái ta đã gia nhập thương hội rồi. Chúc mừng ông chủ Triệu a, mới mở Thiên Hi lâu ở trấn Thanh Hà đã được mời vào thương hội.”
“Thật sao? Bà chủ Nhâm cũng là thành viên của thương hội?” Triệu Tín Lương có chút cao hứng, sau đó lại bối rối nói: “Chỉ là việc này đối với bà chủ Nhâm mà nói là chuyện sớm muộn, ta vừa rồi kinh ngạc không phải là nghi ngờ năng lực của bà chủ.”
“Không sao, ta cũng không có nghi kỵ mấy việc đó.” Nhâm thị khoát khoát tay, lại quay đầu phân phó gia đinh đưa xe ngựa của nàng đến nhà trọ, rồi mới nói với Triệu Tín Lương: “Triệu lão bản đang muốn qua chỗ Bùi lão gia sao? Nếu là vậy chúng ta có thể cùng đi, ta cũng đang muốn qua đó bái phỏng.”
“A, tốt, vậy chúng ta cùng đi, có thể vừa đi vừa nói chuyện, ha ha, ta vẫn chưa nắm rõ tình hình thương hội, bà chủ Nhâm có thể nói sơ cho ta biết, tránh cho ta lại ba hoa.” Triệu Tín Lương vừa đi vừa cười nói.
Nhâm thị cuối đầu cười khẽ: “Ta thấy với tính tình của Triệu lão bản, cho dù là làm trò cười cho thiên hạ cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, không cần quá lo lắng.”
“Bà chủ Nhâm quá khen.” Triệu Tín Lương ngoài miệng thì khiêm tốn như vậy nhưng thật ra trong lòng hết sức thỏa mãn.
Hai người mới vừa đi một đoạn ngắn, Triệu Tín Lương chợt dừng lại: “Đợi chút.”
“Sao vậy?” Nhâm thị thấy Triệu Tín Lương dừng lại, còn đổi cả sắc mặt, không khỏi có chút khẩn trương.
Triệu Tín Lương lại gần Nhâm thị mấy bước, chợt đè giọng xuống nói: “Thời gian vẫn còn sớm, một lát nữa chúng ta hãy đi bái phỏng Bùi lão gia. Ta mới đụng phải chút chuyện, nghĩ đến chuyện này cũng có liên quan đến bà chủ Nhâm, nếu không ngại chúng ta hãy tìm một tửu lâu, vừa dùng điểm tâm vừa trò chuyện.”
“Cũng được.” Nhâm thị khẽ nhíu mày, biết Triệu Tín Lương không phải loại người hay dựng chuyện nên cũng đồng ý, nhìn xung quanh một lượt rồi thuận tay chỉ vào một tửu lâu: “Hay là vào chỗ kia đi.”
Triệu Tín Lương chưa bao giờ kén chọn việc ăn uống, chỉ gật đầu một cái, rồi hai người cùng vào tửu lâu kia.
Đây là một tửu lâu hai tầng khá lớn, Nhâm thị và Triệu Tín Lương đi thẳng lên lầu hai, ngồi xuống bàn gần cửa sổ, tiểu nhị đi sát một bên, thấy hai người ngồi xuống liền cười nói: “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”
Thấy Nhâm thị và Triệu Tín Lương nhìn lên bảng ghi món ăn suy nghĩ, tiểu nhị liền nói: “Tiệm chúng tôi vừa có món điểm tâm uyên ương mới, vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng, giá tiền lại vừa phải, rất thích hợp với cặp vợ chồng ân ái như hai người, khách quan có muốn dùng một phần không?”
“Khụ, hai người bọn ta không phải là vợ chồng.”
“Bọn ta không phải là…”
Câu trước là Triệu Tín Lương lớn tiếng giải thích, câu sau là Nhâm thị nhỏ giọng ngập ngừng, hai người nói cùng một lúc, là cho tiểu nhị vô cùng áy náy, liên tiếp xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tiểu nhân không có mắt, là tiểu nhân nói sai.”
“Thôi.” Triệu Tín Lương phất tay một cái, cố gắng không nhìn Nhâm thị, chỉ nhìn chằm chằm vào khối trúc ghi món ăn. “Mang qua đây hai lồng bánh bao hấp, hai phần cháo trắng, một đĩa thức ăn cay, một đĩa dưa chua, hai cái bánh tiêu.” Triệu Tín Lương lại e dè nhìn Nhâm thị. “Bà chủ Nhâm còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
Nhâm thị đang cúi đầu, vừa nghe giọng Triệu Tín Lương, liền lập tức lắc đầu, nhỏ nhẹ trả lời: “Nhiều như vậy là đủ rồi.”
“Hai vị khách quan chờ một chút, tiểu nhân lập tức mang tới.” Tiểu nhị thấy Triệu Tín Lương không tức giận với mình, tính tình không tệ, liền vui vẻ đi làm việc.
Tiểu nhị đi rồi, Nhâm thị mới ngẩng đầu lên, vốn dĩ hai gò má trắng nõn lúc này đã hồng rực cả lên, nàng quay mặt qua chỗ khác nhìn phố xá ngoài cửa sổ, cố gắng không nhìn qua Triệu Tín Lương: “Ông chủ Triệu vừa nãy không phải có chuyện muốn nói với ta sao?”
“A, suýt nữa ta quên mất.” Triệu Tín Lương vừa nghe nhắc tới việc này lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng người nhìn Nhâm thị, “Chuyện này là quan hệ đến…” Nói đến đây, hắn nhìn xung quanh, thấy không có người, lầu dưới cũng không có gì đặc biệt, mới yên tâm nói tiếp.
“Chuyện này quan hệ đến tú phường Diệp thị ở trấn chúng ta.” Nói tới mấy chữ “tú phường Diệp thị”, giọng nói Triệu Tín Lương nhỏ đến mức chỉ có Nhâm thị mới nghe thấy.
Nhâm thị vừa nghe, lòng chợt nghi hoặc, thái độ thẹn thùng cùng lúng túng vừa nãy lập tức bị nàng quẳng ra sau đầu, nàng xoay đầu lại nhìn thẳng Triệu Tín Lương: “Diệp thị thế nào?”
“Bà chủ Nhâm có biết bọn họ mở một cửa hàng vải ở huyện Giang Ninh?” Triệu Tín Lương hỏi Nhâm thị vấn đề này trước.
Nhâm thị gật đầu rồi lại nhếch miệng môi lạnh nói: “Hắn là đối thủ một mất một còn với ta, ta tất nhiên biết rõ lai lịch của hắn.”
Triệu Tín Lương ngơ ngẩn nhìn Nhâm thị, trong lòng cảm thấy bộ dáng nàng lúc này khá hơn một chút, ít nhất với vẻ mặt nàng lúc này, hắn có thể thoải mái nói chuyện, nếu giống như mới vừa rồi thì…
“Triệu lão bản?” Nhâm thị khẽ gọi một tiếng.
“A, thật ngại quá, tối qua ta ngủ không ngon giấc nên giờ có chút mệt.” Triệu Tín Lương lúng túng tìm đại một lý do để nói.
Nhâm thị cười cười: “Không sao, nhất định là nghĩ đến việc sắp được gia nhập thương hội nên mới hưng phấn ngủ không yên chứ gì?”
Triệu Tín Lương gãi gãi đầu, sau đó trở lại vấn đề chính: “Bà chủ vừa mới nói biết gia nghiệp ở huyện Giang Ninh của Diệp gia, nhưng bà chủ có biết bí mật của tú phường kia không?”
“Sao?” Nhâm thị chợt nghiêm túc, rồi hồi tưởng lại một lần, sau đó lắc đầu ý bảo Triệu Tín Lương tiếp tục nói.
Triệu Tín Lương nghĩ ngợi một lát, cuối cùng đem chuyện sáng sớm nay ở tú phường Diệp thị nói với Nhâm thị không sót một chữ.
Nhâm thị nghe xong khẽ nheo mắt lại, Triệu Tín Lương kể xong lại thêm một câu: “Ta chắc chắc chuyện này, khúc vải kia rõ ràng là vải lụa nhưng nhìn không khác gì vải gấm nếu nhìn không kĩ.”