Edit: Thiên Âm
Hai người Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm bên này đã đi vào trong nhã gian ngồi xuống, tiểu nhị híp mắt đến dâng trà và điểm tâm cho cả hai xong mới lui xuống, Triệu Tương Nghi không để cho ca ca mở miệng đã cười nhẹ nói: “Thấy không, thấy không, ánh mắt cha chưa bao giờ vô thần như vậy.”
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, hơi nóng của trà che phủ mặt hắn, chỉ thấy hắn mím môi rồi thả lỏng, rồi mới hỏi Triệu Tương Nghi: “Tiểu muội muốn có mẫu thân?”
Triệu Tương Nghi không chút do dự gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
“Có ý gì?” Triệu Hoằng Lâm có chút không hiểu.
“Thật ra, cũng không phải là đặc biệt muốn có mẫu thân, mà là muội thấy cha và sư phụ đứng cùng nhau trong thật xứng, huynh xem nhà chúng ta mấy năm qua, từng ngày từng ngày đầy đủ, nhưng đó là do cha một mình dãi nắng dầm mưa mới có được, muội thật sự không đành lòng.” Triệu Tương Nghi đem ý nghĩ của mình nói ra.
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, cũng suy nghĩ đến: “Bà chủ Nhâm là người không tệ, chí ít ca cũng không ghét.”
“Thực sự sao? Thật tốt quá muội chỉ lo lắng ca ca không chấp nhận thôi.” Đây là lần đầu tiên chính miệng Triệu Hoằng Lâm thừa nhận mình không có ghét Nhâm thị, Triệu Tương Nghi nghe xong cao hứng không biết bao nhiêu.
“Nhỏ giọng một chút, không sợ bị người bên ngoài nghe được sao.” So với Triệu Tương Nghi hoạt bát thì Triệu Hoằng Lâm lại có vẻ rất bình tĩnh, hắn chậm rãi bưng chén trà lên, hai mắt hơi híp lại, “Khí trời chuyển vào thu, uống một chén trà nóng là tốt nhất.”
Triệu Tương Nghi tiện tay bốc một khối điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng, vừa ăn điểm tâm vừa lo lắng nói: “Bây giờ làm sao đây, giữa cha và sư phụ hình như xảy ra chuyện gì đó, cụ thể là chuyện gì, muội cũng không biết, hai người họ đều là kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, theo lời người ta nói chính là đánh chết cũng không thèm mở miệng. Muội nghĩ, hai người này mà cứ như vậy thì quá đáng tiếc, cho nên mới tìm ca ca đến đây để thương lượng, tìm xem có biện pháp nào giúp hai người họ có thể thoải mái mà đối mặt với nhau hay không.”
“Ừ.” Triệu Hoằng Lâm khẽ gật đầu một cái, sau đó lại đau đầu nhìn tiểu muội, “Chuyện này hơn phân nửa là vấn đề của nữ nhân, ca nghĩ muội không thể giúp gì được đâu.”
“Ai nói? Ít coi thường muội a” Triệu Tương Nghi cố ý giơ nắm đấm lên, ở trước mặt ca ca đánh hai cái, chỉ vào hai cái răng đã gãy, “Không muốn giống hai cái răng gãy của muội thì hãy nói chuyện cho cẩn thận đó.”
“Phốc.” Triệu Hoằng Lâm đem nước trà trong miệng nuốt xuống, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, đợi hắn bình tĩnh lại, mới chỉ vào Triệu Tương Nghi cười nói, “Muội đừng có để lộ răng mình ra, ca nhìn thấy đã muốn cười.”
“Không nói chuyện răng của muội nữa, hiện tại bàn chuyện giữa cha và sư phụ muội đi.” Triệu Tương Nghi lập tức nói sang chuyện khác, chuyện thay răng này chính là chuyện phiền não nhất của nàng hiện nay, không có răng cửa, nói không chỉ có rõ, hơn nữa vừa cười thôi cũng buồn cười chết mất, mỗi khi nhìn vào gương, nàng vô cùng ảo não.
Triệu Hoằng Lâm nắm chặt tay lại, mím chặt môi để cho chính mình không cười, bộ dạng này của hắn buồn cười biết bao.
“Còn cười?” Triệu Tương Nghi giơ nắm đấm nhỏ lên, lúc nói chuyện tận lực không để rộ ra hàm răng, bộ dạng không được tự nhiên tí nào.
Triệu Hoằng Lâm sợ Triệu Tương Nghi cho là thật, vội ngưng nụ cười, lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng, rồi mới nghiêm túc nói: “Theo đại ca thấy bà chủ Nhâm có tình ý với cha chúng ta trước.”
“Hả? Nhưng muội nghĩ là cha chúng ta có tình ý trước chứ.” Triệu Tương Nghi đặt điểm tâm trong tay xuống, ngẩng đầu nghi ngờ nói.
“Cho nên nói muội ngốc nghếch cũng không sai.” Triệu Hoằng Lâm vươn tay xoa đầu Triệu Tương Nghi.
“Muội không có ngốc.” Triệu Tương Nghi cố ý dẩu môi nói.
“Muội chính là quá thông minh, cho nên phải ngốc đi một chút, đỡ khiến cho người ta nghĩ muội không được bình thường.” Triệu Hoằng Lâm thuận miệng nói.
“A? Thật không? Tất cả mọi người đều nghĩ muội rất kỳ quái sao?” Triệu Tương Nghi hốt hoảng đứng dậy.
Trong mắt Triệu Hoằng Lâm hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó thu lại nụ cười nghiêm túc nhìn tiểu muội nói: “Mới vừa rồi là ca ca nói giỡn, muội tưởng là thật ư? Ca ca kỳ thực cũng không có ý đó...”
“A, không phải sao.” Triệu Tương Nghi thầm thở dài một hơi, sau đó lại lắc đầu như cái trống bỏi.
“Được rồi,được rồi, chúng ta nhanh nghĩ biện pháp tác hợp hai người họ đi, đừng nói chuyện khác nữa.” Triệu Tương Nghi nói.
Triệu Hoằng Lâm nhíu mày: “Nếu nói ở những phương diện khác, đại ca đúng là có không ít biện pháp, nhưng ở phương diện này thì đại ca cũng không có biện pháp.”
“Ngày hôm nay gọi ca ra đây dù cho không nghĩ ra được biện pháp, nhưng cũng luyện cho ca ca một khoá học đào tạo.” Triệu Tương Nghi khoanh tay, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ý muội là không có biện pháp sao?” Triệu Hoằng Lâm dò hỏi.
“Nếu có thì tìm ca làm chi?” Triệu Tương Nghi vô lực nằm trên bàn, một lát sau đột nhiên bật người dậy, hai mắt sáng ngời, “Có “
“Nói một chút xem.” Triệu Hoằng Lâm nhếch miệng, tay không rãnh rỗi bưng tách trà lên, tiếp tục thưởng thức trà đạo.
“Ca đưa tai lại đây, muội nói nhỏ này.” Triệu Tương Nghi giả vờ thần bí, ngoắc ca ca lại.
Triệu Hoằng Lâm thấy thế nghi ngờ đặt chén trà xuống bàn, đưa tai đến, Triệu Tương Nghi như cái loa nhỏ nói một tràng thật dài, Triệu Hoằng Lâm nghe nàng nói thôi lông mày đã nhíu thật chặt, cuối cùng khoé miệng co giật: “Như vậy cũng được sao? Hơn nữa ca ca thấy làm vậy có vẻ không thích hợp lắm…”
“Vậy ca nghĩ ra kế khác hay hơn đi? Hừ, ca cũng không có quá mê tín đấy chứ.” Triệu Tương Nghi liếc hắn một cái.
“Được, trước làm vậy đi, bên ngoài đã có ca sắp xếp cho muội rồi.” Triệu Hoằng Lâm đáp ứng, Triệu Tương Nghi cười càng rộ thêm, suy nghĩ được biện pháp đầu tiên, thì những các biện pháp khác lần lượt hiện ra trong đầu nàng, tất cả đều là do kiếp trước Triệu Tương Nghi xem kịch, phim truyền hình mà ra. Cũng không biết áp dụng lên hai người Nhâm thị và Triệu Tín Lương có ổn không
Lúc hai huynh muội thương nghị xong xuôi, ra khỏi nhã gian thì thấy Triệu Tín Lương vẫn đứng trước quầy không nhúc nhích, như không nhìn cả hai người.
Chưởng quỹ thấy hai huynh muội đi ra, vội vã chọt Triệu Tín Lương, Triệu Tín Lương mới giật mình, thấy hai huynh muội đi ra, liền đuổi theo hỏi: “Ở lại đây ăn cơm chiều luôn đi, hai đứa đi nhanh như vậy là muốn đi đâu.”
“Không nói cho cha biết đâu, hừ.” Triệu Tương Nghi nghễnh đầu, bộ dạng tức giận.
“A, vậy hai đứa đi đường cẩn thận, đừng có đi chơi lung tung đấy, nhất là Hoằng Lâm, cũng sắp thi Hương rồi…” Triệu tín lương không yên tâm dặn dò.
“Được rồi được rồi, cha đừng dài dòng nữa.” Triệu Tương Nghi phất tay một cái, sau đó nắm tay Triệu Hoằng Lâm chạy ra ngoài.
Triệu Tín Lương nhìn bóng lưng hai đứa con, không nhịn được thở dài: “Đều đã trưởng thành hết rồi, bắt đầu chê ta dài dòng...”
Chưởng quỹ nghe thấy, cười an ủi: “Tiểu hài tử chính là như vậy, ngài đừng có buồn. Theo thấy a, hơn phân nửa là do ngài chăm sóc đứa con trong một thời gian dài, có thể hai đứa nhỏ này muốn có một mẫu thân, nếu như trong nhà ngài có nữ nhân chăm sóc hai đứa nhỏ, nói không chừng sẽ viên mãn đấy.” Nói đến nơi đây, chưởng quỹ ha hả nở nụ cười, “Thứ cho ta lắm miệng, lão bản, tuổi ngài không tính là lớn, không ngại đi bước nữa chứ?”
“Chưởng quỹ, hảo hảo mà tính sổ sách của ngươi cho tốt.” Triệu Tín Lương đen mặt đi lên lầu hai, lưu lại chưởng quỹ một mình đứng dưới quầy ngơ ngác.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi -Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ⊇.⊆)
Bên này, sau khi hai huynh muội rời khỏi Thiên Hi Lâu, Triệu Tương Nghi kéo tay Triệu Hoằng Lâm hỏi: “Thế nào? Biểu hiện vừa rồi của muội không tệ chứ? Chính vì như vậy, mới có thể khiến cha hiểu rõ, muội muốn có mẫu thân biết bao.”
“Thế nhưng, cứ thế mãi, cha sẽ thất vọng và buồn mất.” Triệu Hoằng Lâm vừa đi vừa nói.
“Không đâu, muội nắm rất chắc. Như vậy, huynh mau đi làm tốt chuyện đã nói lúc nãy đi, bây giờ muội phải đến tú phường tìm sư phụ nói chuyện, chúng ta phân công nhau hành động.” Đến đầu đường Triệu Tương Nghi vẫy tay với ca ca một cái.
“Cũng tốt.” Triệu Hoằng Lâm gật đầu, rẽ sang một con đường khác.
Triệu Tương Nghi xoay người đến Như Ý phường, lúc đi ngang qua Nhiễm Thuý Trai của Bùi Tử Quân, nàng nhìn vào trong, không thấy Bùi Tử Quân đâu mới tiếp tục đi về phái trước, miệng lẩm bẩm: “Xem ra, còn ở huyện Giang Ninh chưa về.”
Vài ngày trước, Bùi tử Quân bởi vì chuyện ở huyện Giang Ninh nên mới vội vàng về bên đóm trong khoảng thời gian ngắn chắc là không về được.
Triệu Tương Nghi mới vừa vào tú phường, lập tức A Bình bước đến đón tiếp: “Ôi trời, tiểu tổ tông của tôi ơi, đã khoẻ chút nào chưa? Có tìm đại phu khám không?”
“A?” Triệu Tương Nghi ngây ngô ngẩng đầu.
“Vừa nãy, tiểu thư nói thân thể không khoẻ nên mới về nhà sao, thế nào lại về tú phường? Đã xảy ra chuyện gì?” A Bình nhắc nhở.
“À, cái đó….” Triệu Tương Nghi kéo âm điệu, sau đó nặng nề mà gật đầu, “Được rồi... Tốt hơn nhiều rồi.”
“Uyển Dao vừa nghe nói thân thể tiểu thư khó chịu, lập tức chạy đến nhà tiểu thư, sao lại không cùng nàng ấy về đây?” A bình nhìn sau lưng Triệu Tương Nghi một chút, nghi ngờ hỏi.
“A?” Triệu Tương Nghi kinh ngạc, “Ta, ta sau khi thấy tốt một chút liền theo đại ca đến Thiên Hi Lâu, không có gặp Uyển Dao tỷ tỷ nha.”
“Được rồi, tâm tình sư phụ đã tốt hơn chưa?” Triệu Tương Nghi rất sợ A Bình hỏi nữa, đến lúc đó sẽ nói mình lười biếng, liền dời trọng tâm câu chuyện.
A Bình quả nhiên bị phân tán lực chú ý, gật đầu đáp: “Ừ, lúc này đang ở tú các xem các tú nương làm việc.”
“Ta đây đến đó tìm sư phụ.” Triệu Tương Nghi cười, sau đó chạy lên lầu.
Tú các ở lầu hai, Nhâm thị ngồi ngay ngắn ở trên ghế mềm dành riêng cho mình, váy áo màu lam, phía trên thêu hoa mẫu đơn bằng kỹ thuật thêu Tô Châu, Triệu Tương Nghi vốn dĩ không thích hoa mẫu đơn cho lắm, không phải bởi vì nó mang vẻ đẹp cao quý quá lớn, mà là nó làm cho nàng cảm thấy có chút tục khí, nhưng đem hoa văn này đặt trên người Nhâm thị, không có tục khí chút nào, còn làm nổi bật khí chất thanh nhã của Nhâm thị.
“Đã trở về? Thân thể đã khá hơn chưa?” Lúc Nhâm thị ngước mắt lên vừa vặn thấy Triệu Tương Nghi vào cửa, liền hỏi một câu.
Triệu Tương Nghi không dám ngẩng đầu nhìn Nhâm thị, rất sợ Nhâm thị phát hiện chột dạ trong mắt nàng, nàng một đường đi ngang qua các tú nương đang ngồi thêu, âm thanh sợi chỉ xuyên qua vải thêu không ngừng vang bên tai nàng, chờ nàng đi đến trước mặt Nhâm thị rồi, mới mỉm cười đáp: “Thân thể của con không sao, nhưng ngược lại thì cha của con có sao đó.”