Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 234

Edit: JULIA

Ngoại trừ Tề Uyển Dao ra,Lã thị còn đánh chủ ý lên người Ông thị, bà biết được Ông thị đến đây, còn biết Nhâm thị đối với mình phòng bị.

Càng như vậy, Lã thị càng vắt óc muốn gặp ông thị.

Nháy mắt đã đến ngày 20 tháng 5, trên dưới Triệu phủ thương lượng với nhau, trời còn chưa sáng đã đi Triệu gia thôn, chỉ vì trong phủ còn gạt Lã thị, kín không kẽ hở, khiến Lã thị còn cho rằng Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao hôm nay sẽ tổ chức hôn lễ ở trên trấn.

Trời vừa tản sáng, Lã thị đã thức dậy, không nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ, không khỏi thấy kỳ quái, ngày thành thân long trọng như vậy, sao một chút động tĩnh cũng không có?

Lúc đó, mọi người ở Triệu gia thôn ồn ào náo nhiệt.

Tề Uyển Dao thấy tất cả mạnh khỏe, thoải mái để mọi người giúp mình trang điểm. Nàng không quan tâm tiệc cưới có long trọng hay lớn không, nàng chỉ quan tâm mình có thể bình an thuận lợi gả cho Triệu Hoằng Lâm.

Chờ hết ngày hôm nay, nàng đẽ trở thành thê tử của Triệu Hoằng Lâm, như vậy Lã thị có gây rối hay không thìcũng đã trễ.

Khiến Tề Uyển Dao không ngờ tới là, Trần Vi đến hỉ phòng.

Trần Vi búi kiểu tóc ưu nhã dành cho phụ nhân, da trắng nõn nà, ăn mặc xinh đẹp. Nhìn khí sắc Trần Vi, hẳn là gả cho Vệ Lâm, cuộc sống của Trần Vi trôi qua ngày càng phong phú, cũng chưa từng hối hận?

Tề Uyển Dao kinh ngạc nhìn nữ nhân này, trong lòng không nói ra được tư vị gì.

Đã từng, hai người bọn họ là tình địch với nhau, hôm nay, Trần Vi đến đây là chúc phúc mình?

“Lần đầu tiên tôi phát hiện, cô rất xinh đẹp.” Trần Vi cười, sau đó lấy mở một hộp trang sức ra, bên trong là trang sức bằng dương chi bạch ngọc, “Tặng cho cô, ngày hôm nay cô là nữ nhân đẹp nhất, chúc cô tân hôn vui vẻ.”

“Cảm ơn...” Tề Uyển Dao nghẹn ngào, nàng chẳng bao giờ cầu xin Trần Vi tha thứ.

“Đều đã qua, tôi...” Hai gò má Trần Vi ửng đỏ, “Tôi thích Vệ Lâm.”

“Thật tốt, cô đã tìm được người mình thích, có thể đau lòng vì cô.” Tề Uyển Dao chân thành chúc phúc.

Trần Vi gật đầu mỉm cười: “Cho nên, cô không cần lo lắng, hảo hảo mà làm tân nương cho tốt, chúng ta có thể làm hảo bằng hữu không?”

“Đương nhiên” Tề Uyển Dao vui vẻ,vui mừng nói, “Kỳ thực, lúc trước là do tôi ngu ngốc, bây giờ nghĩ lại, tôi đã gần trở thành thể tử của Hoằng Lâm, Hoằng Lâm ưu tú như vậy, về sau không chừng có thật nhiều nữ nhân thích huynh ấy, tôi không cần sợ nữa, chỉ cần tin tưởng trong lòng Hoằng Lâm có mình là được rồi.”

“Vốn nên là như vậy.” Trần Vi cười vỗ vai Tề Uyển Dao, “Nào, để tôi giúp cô đeo lên.”

Tuy nói là ở Triệu gia thôn tổ chức tiệc cưới, nhưng cũng rất trang trọng. Khách nhân ngoài những người ở trấn trên, còn có toàn bộ thôn dân Triệu gia thôn. Mọi người cực kỳ hâm mộ Triệu gia hôm nay, có đố kị cũng không dám biểu lộ.

Chỉ cảm thấy thật thật thị mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.

Nhớ năm đó, đại phòng ở Triệu gia thôn bị người ta cười nhạo, đâu ai có thể đoán được,, đã nhiều năm như vậy, đại phòng Triệu gia đã trở thành nhà giàu số một, số hai?

Tề Uyển Dao xuất gía ở nhà cũ, trong nhà vẫn giống như trong ký ức, đều tràn đầy ấm áp ngọt ngào, may mà Lý thị thận trọng khéo tay, đã nhiều năm như vậy, vẫn không quên quét tước nhà ở họ Tề, cho nên hôm nay không có chút hạt bụi.

Lúc này, Tề Uyển Dao rất kích động

Ngay lúc dàn nhạc hỉ tấu khúc, Tề Uyển Dao đột nhiên nhớ lại năm đó mẫu thân mình tìm đạo sĩ xem bói cho mình——

Lúc đó đạo sĩ kia chắc chắn, cô gái này mệnh phú quý, chỉ là trước khi sống trong phú quý phải trải qua nhiều nạn kiếp.

Không ngờ lời này đã thành sự thật, nàng cũng vì những lời này mà liên tục gặp nạn, gánh lấy những thống khổ, không vui.

Trước khi nhà gái bên này xuất phát,Tề Sâm và thê tử cuối cùng cũng về kịp.

Vốn là đã đáp ứng về sớm, nhưng trên đường gặp phải bão cát lớn, cản trở, nên mới đến chậm hai ngày, lúc về tới trấn trên, hỏi thăm mới biết được mọi người đến Triệu gia thôn tổ chức lễ cưới, nên càng đến chậm hơn.

May mà trước khi Tề Uyển Dao xuất giá chạy đến kịp, bằng không Tề Sâm nhất định sẽ hối hận cả đời.

Triệu Hoằng Lâm cho rằng Tề Sâm chạy đến ngăn lễ cưới, cũng kinh hoảng, nhưng nhìn thấy bọn gia đinh phía sau đem hạ lễ tới, mới thoáng an lòng.

“Tiểu tử, ta giao muội muội ta cho ngươi đó, ngươi nhất định phải đối xử tốt với nó, bằng không, ta sẽ lập tức quay về dẫn nó đến quan ngoại, cả đời cũng không cho các ngươi gặp nhau.” Tề Sâm trịnh trọng nói.

Triệu Hoằng Lâm cười đáp ứng.

Tiếng pháo nổ, tân nương lên kiệu hoa đến đại phòng Triệu gia bên kia.

Ở đây Triệu lão nhị và Lý thị sớm bố trí một phen, mặc dù không xa hoa như trấn trên, nhưng cũng nhẹ nhàng khoan khoái mang theo vui mừng.

Hỉ nương đỡ Tề Uyển Dao từng bước đi tới, đi qua chậu than vào cửa, bắt đầu tiến hành nghi thức thần thánh.

Triệu Tín Lương và Nhâm thị vui mừng ngồi ở trên ghế, Triệu gia Nhị lão ngồi ở hai vị trí chủ vị, hai mắt đẫm nhìn hai đứa cháu. Chậm trễ vài năm, cuối cùng thuận lợi đến với nhau rồi.

Tề Uyển Dao khẩn trương.

Hôm nay trời còn chưa sáng đã rời giường, sau khi rửa mặt miễn cưỡng ăn vài miếng cháo, sau đó vì khẩn trương nên ăn không vô nữa. Đến buổi trưa, bụng nàng không có cảm giác đói bụng, là bởi vì bị sự khẩn trương che lấp.

Phu thê bái đường xong, Tề Uyển Dao nhịn không được rơi một giọt nước mắt.

Nàng được hỉ nương dìu đến tân phòng trên lầu hai, Triệu Hoằng Lâm phải ở lại bắt chuyện tân khách.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin c được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Ở trong tân phòng, Tề Uyển Dao nắm tay thật chặc, nếu không phải cảm giác đau đớn trên tay nhắc nhở chính mình, nàng còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Trong viện Triệu gia,bày đầy bàn rượu, mọi người vui chơi giải trí, phi thường náo nhiệt.

Vệ Lâm nắm tay Trần Vi tay, đứng lên, giơ chén rượu hướng Triệu Hoằng Lâm nói: “Chén rượu này là bồi tội, Hoằng Lâm huynh đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với một tiểu nhân vật như ta đi.”

“Nhân huynh sao có thể là tiểu nhân vật.” Triệu Hoằng Lâm ý vị thâm trường nhìn Vệ Lâm, sau lại cười nói, “Cạn “

“Tân lang, ta cũng muốn mời huynh một chén, chúc huynh và Uyển Dao cầm sắt hài hòa, răng long đầu bạc.” Trần Vi thản nhiên giơ ly rượu trên tay, vừa muốn uống, lại bị Vệ Lâm đoạt lấy, uống một hơi cạn sạch:

“Nàng không thể uống rượu.” Đối mặt Trần Vi kháng nghị, Vệ Lâm đột nhiên ôm hông của nàng, xáp lại gần nhẹ giọng nói, “Trên người nàng còn có mấy vết đỏ, uống rượu vào sẽ lộ ra hết.”

Hai gò má Trần Vi đỏ lên, không thèm nói nữa.

Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, không muốn xen vào lúc hai vợ chồng bọn họ ngọt ngào, chỉ nửa nói đùa: “Thật là, không biết ngày hôm nay hai người thành thân, hay là ta đây.”

“Bọn này mỗi ngày đều là tân hôn đấy.” Vệ Lâm ha hả..

Trần Vi nhéo hắn.

Triệu Tương Nghi không có hảo ý liếc Trần Vi một cái, cũng khiến nàng càng thêm ngượng ngùng.

Mấy hôm không gặp, Trần Vi sống quá tốt. Chờ rảnh rỗi, phải kéo Tar62n Vi n1oi chuyện bát quái mới được.

Hỉ yến náo nhiệt dần kết thúc, Triệu Hoằng Lâm say rượu đến tân phòng.

Lúc này là đêm hè, Tề Uyển Dao một thân đỏ rực ngồi trên giường, thật giống như hoa sen mới nở.

Triệu Hoằng Lâm trong lỏng kích động, hình ảnh như vậy nhiều lần xuất hiện ở trong mộng của mình, hôm nay rốt cuộc đã thực hiện.

Hắn không do dự nữa, không hề chần chừ, hắn nhận định nữ nhân này, chính là nàng rồi.

Tề Uyển Dao biết Triệu Hoằng Lâm tới, tim đập càng mạnh. Tuy nói một lòng muốn gả cho người đàn ông này, nhưng bây giờ, nàng vừa nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, mặt đỏ lên.

Ngược lại, từng đoạn ký ức về Niên Thế Hữu như quỷ mị hiện trong đầu, sắc mặt Tề Uyển Dao từ hồng chuyển sang trắng, cả người hơi run run.

Triệu Hoằng Lâm nhẹ nhàng mà ngồi bên cạnh Tề Uyển Dao, hắn không có nhấc khăn khỉ trên đầu Tề Uyển Dao lên ngay, chỉ vươn tay ra ôm nàng, cười hỏi: “Uyển Dao, là nàng sao?”

“Vâng...” Giọng nói ngọt ngào, khiến tim hắn mềm lại.

“Nàng là thê tử của ta.”

“Ừ.”

“Vui vẻ không?” Triệu Hoằng Lâm nhìn Tề Uyển Dao, giữa hai người cách một tầng khăn hỉ hồng.

“Thật cao hứng.” Giọng Tề Uyển Dao nghẹn ngào.

“Đứa ngốc, ngày đại hỉ, đừng khóc.” Triệu Hoằng Lâm ôn nhu nhấc khăn hỉ trên đầu Tề Uyển Dao lên, nâng gò má của nàng, nhẹ nhàng mà lau hết nước mắt.

Mặt của nàng rất trắng, trên má lộ ra son ửng đỏ, môi hồng nhuận, khiến hắn muốn hôn lên đó.

Triệu Hoằng Lâm đứng dậy, lấy hai ly rượu giao bôi đến: “Chúng ta uống rượu hợp cẩn trước.”

Ý thức Tề Uyển Dao hỗn loạn, đều để cho Triệu Hoằng Lâm dẫn dắt.

Uống rượu giao bôi xong, Triệu Hoằng Lâm đứng trước mặt Tề Uyển Dao, đem nàng từ trên xuống dưới quan sát hết một lần.

Tề Uyển Dao khẩn trương, cố áp chế cơ thể đang run run.

Hắn ôm nàng, đặt cằm lên vai nàng, mùi rượu dần dần lan toả khắp giá y: “Uyển Dao, ta yêu nàng, cả đời này, ta chỉ yếu một mình nàng.”

Tề Uyển Dao tâm mềm nhũn, cả người đã bình tĩnh lại đồng thời buông lỏng rất nhiều.

Hắn nắm lấy cổ tay Tề Uyển Dao, đau lòng nhìn vết thương đã lành, thâm tình hôn xuống, thật lâu không buông ra.

Tề Uyển Dao cảm nhận được hơi thơ ấm áp, nghe hắn mơ hồ nói: “Sau này, không cho nàng tự làm tổn thương mình nữa.”

“Thiếp đồng ý.” Nàng động dung.

Trong mắt hắn lúc này tràn đầy tình dục, ngón tay tinh tế vuốt ve mặt nàng, nóng bỏng như sợ làm tổn thương nàng.

Giá y đỏ rực, hỉ bào bị cởi ra, màn giường đỏ thẫm hạ xuống, bên trong là hai linh hồn đang quấn quít nhau.

“Hoằng Lâm...”

“Gọi phu quân.”

“Phu quân, ngô... Thiếp sợ.” Tề Uyển Dao thừa nhận cho Triệu Hoằng Lâm đưa mình cuốn theo triền miên, nhưng vẫn nhịn không được nói ra nội tâm sợ hãi.

Tề Uyển Dao vẫn không quên được bóng ma kia, cho là mình không còn trong sạch.

“Sợ thì hãy nhắm mắt lại, ôm chặt vi phu, giao cho ta là được. Uyển Dao, ở trong mắt ta nàng là một người trong sáng, thuần khiết nhất, đừng sợ. Qua tối nay, nàng thuộc về ta.”
Bình Luận (0)
Comment