Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 237

Edit: Julia

Lúc đầu, Nhâm thị nghiêm khắc phạt những người hầu trông coi Lã thị.

Có điều mỗi người bị xử phạt với những cách thức khác nhau.

Mấy bà tử lớn tuổi rất để ý tiền lương, vì vậy Nhâm thị khấu trừ tháng lương tháng của họ, như vậy sẽ khiến họ cẩn thận hơn, hiểu được cách xử lí tình huống.

Mà mấy nha hoàn trẻ tuổi, để ý nhất là địa vị, ân sủng, Nhâm thị trong cơn tức giận cách chức các nàng, có mấy người không cam lòng, thì bị đẩy đến trù phòng làm việc vặt để cảnh cáo, những người còn lại cũng an phận, càng cẩn thận hơn.

Về phần hai nha hoàn phục vụ Lã thị, Nhâm thị phạt các nàng tiếp tục hầu hạ Lã thị, bởi vì lúc này lúc này, hai người bọn họ sợ nhất là bị phạt nặng hơn, liền cẩn thận hầu hạ Lã thị

Hôm nay, Triệu Tương Nghi lại tới chỗ Lã thị ở.

Lần trước nàng không cẩn thận đẩy Lã thị ngã, làm hại Lã thị trọng thương, suýt nữa mất mạng, mặc dù trong lòng ghét bà ta, nhưng nàng phạm sai lầm, điểm ấy vẫn có chút áy náy.

Càng nghĩ, cảm giác mình không cần thiết phải đi tính toán với một người sắp chết làm cái gì, liền bảo Bích Văn mang theo đồ bổ đưa tới.

Lã thị cao hứng, lôi kéo Triệu Tương Nghi cười nói vui vẻ, Triệu Tương Nghi lại nhàn nhạt giữ một khoảng cách với Lã thị.

Vốn định trực tiếp bỏ đồ ở đây rồi đi, như vậy cả hai coi như không thiếu nợ gì nhau.

Thế nhưng khiTriệu Tương Nghi vô tình liếc vết sẹo trên trán Lã thị, không khỏi kinh ngạc: “Băng vải sao tháo nhanh thế?” Nàng chỉ vào vết sẹo trán trán Lã thị.

Lã thị theo bản năng sờ vết sẹo, cười nói: “Không sao, con đừng lo lắng, không phải là lỗi của con

Triệu Tương Nghi “Nga” một tiếng, trong lòng sớm nổi lên nghi ngờ, trong mắt cũng lộ ra một chút nghi quang.

Theo lý thuyết, Lã thị bị bệnh huyết chứng, thì máu phải chảy không ngừng, đây là chứng bệnh máu đông khó tan. Làm sao mà mới ngã lần trước, mà vết thương mau lành thành sẹo như vậy? Hơn nửa không có hiện tượng máu đọng thành mảng…..

“Lần trước tôi đẩy bà ngã, thấy bà chống tay đỡ, hẳn cũng bị bầm tím đi?” Triệu Tương Nghi

không khỏi nghi ngờ hỏi một câu.

Lã thị thấy con gái quan tâm đến mình, không khỏi cảm động: “Không có, không có, nương hiện tại tốt lắm, con đừng có lo, Tương Nghi, con đây là đang quan tâm nương sao? Nương thực vui vẻ “

Triệu Tương Nghi khẽ run.

Ngay cả cánh tay không có máu đọng?

Bệnh huyết chứng ở thời đại này theo hiểu biết của nàng không khác bệnh bạch cầu mấy, vậy còn lý do nào khác sao?

Triệu Tương Nghi bắt đầu nghi ngờ Lã thị.

Chỉ là ý nghĩ trong lòng chưa chứng thực, không thể trực tiếp định tội được

Từ biệt Lữ thị, rời khỏi viện, Triệu Tương Nghi âm thầm suy tư không ra kết quả, suy nghĩ một chút, vẫn nên đem nghi ngờ trong lòng nói cho Nhâm thị biết.

Nhâm thị nghe Triệu Tương Nghi tự thuật lại, cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nói: “Chuyện này nương đã sớm bảo Văn Châu tìm đại phu hỏi thăm rồi, đại phu xem bệnh cho cô ta cũng nói cô ta mắc bệnh này, tình huống không nhẹ.”

“Liệu đại phu đó có nói dối không?” Triệu Tương Nghi hồ nghi nói.

Nhâm thị mặc dù không bài trừ khả năng này, nhưng lắc đầu nói: “Ông ấy làm sao phải nói dối? Lã thị không có tiền, sao mua chuộc được ông ta, mà cũng không có năng lực đó. Hơn nữa, đại phu trước đó cũng đâu có biết cô ta, sao lại giúp cô ta được?”

“Mặc kệ thế nào, mấy ngày nay con luôn nghĩ cách thử bà ta, nếu bà ta thật sự giả bộ bệnh, chẳng phải lừa gạt chúng ta? Vì thế mà cũng hại con rơi vào tình thế như bây giờ.” Triệu Tương Nghi cắn răng nói.

Nhâm thị cũng tán thành lời Triệu Tương Nghi nói, lại hỏi: “Nhưng có biện pháp gì hay?”

“Dùng biện pháp chữa trị của một bệnh nhân thật áp dụng lên người bà ta, nếu bà ta thật sự có bệnh, coi như là đối xử tử tế, nhưng nếu như bà ta giả bệnh, thì con phải cho bà ta nếm quả đắng.”

Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi lấy đơn thuốc từ một đại phu khác, sau đó đến hiệu thuốc nhà mình lấy thuốc, rồi bảo Bích Văn nấu cho Lã thị dùng.

Lã thị bất đắc dĩ nhìn chén thuốc đen thùi lùi, thấy bọn người Triệu Tương Nghi bọn ở đây, cũng không thể nói dối như trước, chỉ vô lực thở dài một hơi.

“Tương Nghi, con đã tha thứ cho nương rồi sao? Nương thấy con tự mình đưa thuốc tới chính là quan tâm nương, trong lòng nương vui lắm. “Lã thị cười.

Triệu Tương Nghi lại không thèm nhìn, chỉ là thản nhiên nói: “Đem thuốc uống hết đi.”

Lã thị tâm động, sợ sệt địa nhìn chén thuốc kia, chê cười nói: “Nóng quá, để đây lát nữa nương uống, mẹ con chúng ta trò chuyện một chút việc nhà được không?”

“Uống thuốc trước, thuốc này không thể uống lạnh, phải uống nóng mới được.” Triệu Tương Nghi kiên trì nói, dùng ánh mắt ra hiệu Bích Văn bưng chén thuốc kia, tự tay đút Lã thị uống.

Lã thị khổ não nhìn chén thuốc, hơi chần chừ.

Mới kiên trì uống hai ngụm, Triệu Tương Nghi căn dặn Bích Văn nói: “Bích Văn, lúc ngươi thổi phải xa xa chút, đừng đụng vào nước thuốc, ngươi không có bệnh, mà đụng vào nước thuốc sẽ hại thân.”

“Nô tỳ đã biết.” Bích Văn cung kính đáp.

Nhưng Lã thị lại ngồi không yên, lập tức kiếm cớ không uống chén thuốc kia: “Tương Nghi a, nương có chuyện phiền muộn muốn nói với con, đợi nói xong nếu thuốc lạnh rồi thì để hạ nhân hâm nóng lại là được.”

Triệu Tương Nghi híp mắt tinh tế nhìn Lã thị, thấy hiệu quả rồi liền nói với Bích Văn: “Ngươi phân phó bọn hạ nhân lát nữa hâm n1ong thuốc cho bà ta.”

Quay mặt lại nhìn Lữ thị: “Trong lòng phiền muộn? Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo.”

“Thực sự sao?” Lã thị hai mắt sáng ngời.

Triệu Tương Nghi không có đỡ Lã thị, chỉ bảo một tiểu nha hoàn đỡ bà ta đi, còn mình đi phía trước, lúc đến vườn hoa trong viện, liền đụng phải Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao đang đi dạo.

“Ca, tẩu tử.” Triệu Tương Nghi ngọt ngào lên tiếng chào hỏi bọn họ, sau đó lén lút dùng ánh mắt ra hiệu.

Tối hôm qua nàng cùng Triệu Hoằng Lâm còn có Tề Uyển Dao đã thương thảo một chút nghi ngờ của mình, ý Triệu Hoằng Lâm là cứ trực tiếp tìm một đại phu nhà họ quen đến xem bệnh cho Lã thị, phân biệt thật giả, nếu thật là giả bộ bệnh, liền trực tiếp đuổi bà ta đi.

Nhưng Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao lại phản đối.

Thứ nhất, làm như vậy,s ớm muộn cũng bị truyền ra ngoài

Thứ hai, vạn nhất Lã thị là thật sự mắc bệnh nan y, bọn họ làm như vậy, vị có vẻ quá tàn nhẫn, không có nhân tính.

Vì vậy, sau khi thương lượng, liền áp dụng biện pháp có khả năng hơn đê thử Lã thị, khiến bà ta tự mình nói ra chân tướng

Lã thị thấy vợ chồng con trai đều ở đây, tâm trạng cũng là vui vẻ không ngớt, cảm giác mình coi như là người có phúc, con cái kết hôn, mỗi đứa đều hiếu thuận.

Có điều, đối với con dâu Tề Uyển Dao, Lã thị vẫn oán trong lòng, chỉ vì ngại Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi ở đây, không thích hợp phát tác.

Tề Uyển Dao bây giờ cũng là không sợ Lã thị, bởi vì Tề Uyển Dao và Triệu Hoằng Lâm đã một lòng, một thể.

“Ta tự mình pha trà cho mọi người uống.” Triệu Hoằng Lâm hiếm khi có tâm tình tốt.

Lã thị thấy con trai không có bài xích mình như thường ngày, cho là con trai nghĩ thông nên vui vẻ đi trước.

Mọi người tề tụ ở nhà thuỷ tạ, Triệu Hoằng Lâm xông trà theo cách vẫn làm, chưa đến một nửa thời gian, liền mượn cơ hội dùng nước trà nóng hổi tạt lên tay Lã thị.

Lã thị đau đến “A” một tiếng phát ra tiếng thét chói tai.

Tề Uyển Dao lập tức luống cuống, nắm tay Lã thị nhúng vào hồ cá.

Thấy đã ổn, Lã thị nhấc bàn tay lên nhìn, chỉ thấy trên tay đã sưng đỏ một mảng, cũng nổi lên mấy mục nhọt nước

“Không sao chứ?” Triệu Tương Nghi lơ đễnh hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì.” lã thị sợ mọi người mất hứng, lắc đầu liên hồi.

“Sao lại không có việc gì?” Triệu Hoằng Lâm hừ lạnh, “Không phải nói bị huyết chứng sao? Đáng lẽ phải nên hoảng hốt, khẩn trương chứ, dù sao đây không phải là chuyện đùa, một chút vết thương nhỏ, cũng đủ lấy mạng bà rồi.”

Lã thị nghe vậytrong đầu ông một tiếng nổ tung.

Qua một lát, cũng cuối cùng mới tỉnh táo lại, bọn nhỏ không phải là tha thứ cho bà, muốn sống với bà mà là đang thử bà.

“Vết thương trên trán lành thành sẹo, cũng không có vết máu đọng,cánh tay ngã bị thương, một chút vết thương cũng không có. Vốn phải là máu chảy không ngừng, lại bị đại phu làm hai, ba cái là hết. Đây là do y thuật của đại phu cao minh, hay là do bà căn bản không bị bệnh?” Triệu Tương Nghi giận tái mặt, kết luận trong lòng đã thành sự thật

Thân hình Lã thị run rẩy, vô lực ngã ngồi lên ghế, kinh ngạc nhìn ba người trước mặt.

“Đáp án đã có, còn cần phải hỏi sao?” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng như băng, “Thật giỏi, cách gì cũng nghĩ ra được, bà thích giày vò người khác như vậy ư? Bà có biết hay không, bởi vì sự ngu xuẩn của bà, làm hại tiểu muội hôm nay rơi vào vũng nước bẩn “

Trên má Lã thị chảy hai hàng lệ.

Giấy không thể gói được lửa, bọn họ hôm nay hoài nghi mình, đến lúc đó sẽ tìm một đại phu xa lạ đến đây xem bệnh cho mình, không phải sẽ tra ra manh mối?

Còn không bằng lúc này mình tự thú sẽ tốt hơn nhiều.

“Nương như vậy cũng là bất đắc dĩ, ai bảo các con không tha thứ cho nương…Nương thật sự muốn cùng các con làm lại một lần nữa” Lã thị thút thít.

“Hôm nay, bà đã giác ngộ như vậy, thế tại sao ban đầu không chịu nghĩ cho bọn tôi hả?” Triệu Hoằng Lâm cười nhạt, “Không muốn nói nhiều với bà nữa, tự giải quyết cho tốt đi, tôi đã sai người chờ bên ngoài rồi, bây giờ bà lập tức rời phủ, đến nơi mà tôi đã an bài cho bà mà sống quãng đời còn lại, nếu bà an phận, tôi còn có thể để cho bà sống cuộc sống bình an, còn nếu bà không biết hối cải, làm mưa làm gió, vậy đừng trách tôi không khách khí với bà.”

Triệu Tương Nghi không ngờ ca ca mình sẽ quyết tuyệt đến vậy, tò mò hỏi: “Ca định đưa bà ta đi đâu?”

“Một rất chỗ thật xa, đồng thời phái người canh chừng, bảo đảm bà ta sau này không còn xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.” Giọng Triệu Hoằng Lâm băng lãnh, Tề Uyển Dao kéo cánh tay hắn, trong nháy mắt, trong mắt hắn ngập tràn ôn nhu.

“Không mà” Lã thị đột nhiên khóc lớn nói, “Cầu các con, nương là mẫu thân ruột của các con, làm sao các con lại tàn nhẫn với nương như vậy?”

“Từ ngày bà lấy hưu thư đi, Triệu gia chúng tôi đã không có một người con dâu, một mẫu thân như bà?” Triệu Hoằng Lâm liếc mắt nhìn Lã thị,về sau bất chấp bà ta khóc nháo, trực tiếp sai hai bà tử khoẻ mạnh đem Lã thị kéo đi.
Bình Luận (0)
Comment