EDIT: JULIA
Sau vài trận tuyết qua, chưa tới tân niên, đến tháng giêng năm sau, trên dưới Triệu phủ bắt đầu bận rộn.
Trước Nhâm thị cố ý cùng Bùi phủ ở huyện Giang Ninh liên lạc tạo một chút tình cảm, cho đến khi hoàn toàn xác định, Ông thị là thật sự đồng ý chuyện hôn sự này, mới bỏ xuống tảng đá treo trong lòng, vui vẻ vì con gái chuẩn bị hôn lễ.
Mấy ngày nay, Triệu Tương Nghi cảm giác hạnh phúc như mình sắp bay lên trời, lại có loại cảm giác khổ tận cam lai. Cho dù suy nghĩ nát óc, cũng không tìm ra việc gì khiến mình phiền lòng.
Nếu không có phải có vậy, bây giờ chuyện nàng lo lắng nhất chính khẩn trương trước ngày cưới.
Đây là do Triệu Tương Nghi sống hai kiếp, lần đầu tiên biết tình yêu, lần đầu tiên thành thân.
Có thể nào không khẩn trương?
Hôn kỳ gần đến, Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân liên lạc ngày càng ít. Đừng nói là gặp mặt, ngay cả thư cũng ít gửi.
Duy nhất liên lạc được với Bùi Tử Quân có lẽ Bùi gia bên kia đưa một ít đồ đến, đều là đồ cực tốt, hơn phân nữa là tặng cho Triệu Tương Nghi, còn lại là tặng cho Triệu Tín Lương và Nhâm thị, Triệu gia Nhị lão.
Nhâm thị cũng không qua loa, cẩn thận đưa một ít lễ vật thỏa đáng, miễn bị đối phương nghĩ nhà họ keo kiệt, chỉ nhận chứ không cho.
Hôm nay, Triệu gia làm tất cả, đều dùng để lót đường cho tương lai Triệu Tương Nghi, đây là cấp cho Triệu Tương Nghi thể diện.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, có lúc Triệu Tương Nghi học tập nữ hồng, trù nghệ, hoặc là Triệu Tương Nghi quá nhớ Bùi Tử Quân lúc rỗi rãnh liền trốn.
Mãi cho đến khi tia nắng ấm tháng ba chiếu đến đầu ngón tay, khí trời không lạnh nữa, hôn kỳ thực sự đến rồi.
Triệu Tương Nghi quả thực bị những lễ nghi rườm rà làm chóng mặt, đừng nói là ngày hôm đó thành hôn, nàng đã bị mấy tục lệ trước khi thành hôn này làm cho hôn mê
Mãi đến mồng 8 tháng 3 hôm đó.
Triệu Tương Nghi cả một đêm không ngủ, nguyên một buổi tối là chìm trong hồi ức, đây chính al2 ngày trọng đại nhất trong cuộc đời nàng, cảm thấy khẩn trương không ngừng.
Thử bộ giá y đỏ thẩm bằng gấm Tô Châu, sợ là có chỗ nào không vừa, còn kịp phát hiện mà sửa lại.
Có điều, Triệu Tương Nghi khẩn trương đến mất đi lí trí, buồn lo vô cớ rồi.
Tề Uyển Dao mà thêu cái gì, thì làm sao có sai sót được. Huống hồ, đây là thêu cho em chồng, phải cẩn thận hơn bình thường.
Ngày 8 tháng 3 hôm đó, trời chưa sang, Triệu Tương Nghi đã bị Bích Văn gọi dậy.
Nàng đã chọn hai nha hoàn hồi môn là Bích Văn và A Chu kéo dậy, cho nên hai người họ càng tích cực hơn.
Dựa theo quy củ, trước khi mặc giá y, nàng phải tắm rửa.
Trong nhĩ phòng, bọn nha hoàn từ lâu đã chuẩn bị xong nước tắm hương hoa, Triệu Tương Nghi vừa đi vào, liền nị huân hương xông cho híp hai mí mắt lại, cảm giác khẩn trương tiêu tán một ít.
Tắm rửa xong, Triệu Tương Nghi mặc trung y ngồi trong khuê phòng, lúc này, bên trong từ lâu đứng đầy người, có hỉ nương, có nha hoàn trẻ tuổi, còn có bà tử đầy kinh nghiệm, Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy nhìn thật chói mắt, thêm nữa lại khẩn trương, nên không có cảm giác muốn ăn cơm
Miễn cưỡng uống một chút canh, bởi vì tiếp theo nàng không còn cơ hội ăn nữa, nên phải bồi bổ dạ dày, bằng không sẽ đói bụng mất
Hỉ nương đầu tiên là nói cho Triệu Tương Nghi nghe về quy củ lễ tiết, Triệu Tương Nghi như đang nghe, kì thực đã nhanh ngủ gật mất rồi, mới sáng sớm đã bị đánh thức, tối hôm qua lại trắng đêm không ngủ, sao còn nghe được...
Nhâm thị không bao lâu đã đến, Phương thị,Tề Uyển Dao lục tục tới.
Trong phòng hỉ nương, lão bà tử đứng chờ, đều là Nhâm thị sùng một số tiền lớn mời tới, chỉ vì có thể để cho Triệu Tương Nghi hôm nay trở thành một tân nương tử xuất sắc.
Hỉ nương bắt đầu làm tục chải tóc cho Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi cau mày, nàng cũng không biết, hoá ra tục chải tóc này thật đau
Thế nhưng ngại vì lễ tiết, Triệu Tương Nghi không thể phát tác, chỉ lặng lẽ ẩn nhẫn, buộc chính mình ngồi thẳng để nghe hỉ nương nói quy củ, còn phải chịu dính một chút nước bọt thỉnh thoảng bị phun trúng…
Nghĩ đến lát nữa có thể lau mặt, nghĩ đến tất cả các cô nương trước khi lấy chồng đều phải vậy, nàng Triệu Tương Nghi khẽ cắn môi, nhịn xuống.
Rốt cục chịu đựng xong tục chải tóc, sau khi lau mặt, Triệu Tương Nghi lấy lại tự do, thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhâm thị cho rằng Triệu Tương Nghi khẩn trương, liền bưng một chén canh ngân nhĩ táo đỏ cho nàng uống: “Cái này có thể trừ hoả khí lại bổ huyết, có thể khiến khí sắc của con thêm tươi tắn đấy.”
Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn uống hai, ba ngụm, sau đó hỉ nương giúp nàng trang điểm, làm tóc.
Nàng thập phần may mắn, cái vị vừa làm tục chải tóc cho nàng đã lui sang một bên đứng quan sát.
Người trang điểm cho nàng, có một đôi tay đặc biệt non mịn, trắng nõn. Triệu Tương Nghi nháy mắt nhịn không được nhìn bàn tay bé nhỏ, tinh xảo này.
Ôn nhu, cẩn thận, cảm gíac trên mặt thật thoải mái.
Mặc dù khi ở nhà, nàng rất ít khi làm việc nhà, sau khi đến Triệu phủ, càng chưa từng qua một việc gì, nhưng bàn tay không thể nói là như không xương, chỉ có thể nói non mềm.
Ước chừng qua nửa canh giờ, hỉ nương mới trang điểm xong.
Cổ Triệu Tương Nghi thật muốn mỏi, trang điểm thôi mà, sao lại mất hết một giờ, lau lau, vẽ vẽ, hỉ nương này thật sự xem cái mặt nàng bản pha màu rồi.
Bích Văn đứng ở một bên, thấy bộ dạng khổ sở của tiểu thư, vội vàng cầm một ít mứt quả cho nàng ăn: “Là tân nương tử, trên mặt phải luôn giữ nụ cười chứ tiểu thư.”
Nghe Bích Văn nhắc nhở, Triệu Tương Nghi lập tức thu hồi vẻ mặt như trái mướp đắng.
Ngày hôm nay là ngày quan trọng của nàng và Bùi Tử Quân, nàng không được làm ra sai lầm gì, như vậy đầu tiên phải làm cho thật tốt.
Trang điểm xong, Triệu Tương Nghi mới nhìn qua gương xem thử, lông mi mặc dù cong, lại không quá đậm mà nhàn nhạt như làn khói xanh, ngược lại rất xuất chúng. Đôi mắt trong trẻo không gì sánh được, rất có thần, do đôi mắt hôm nay được trang điểm, nên có vẻ xinh đẹp hơn. Sóng mũi cao, thanh thoát, trên chóp mũi điểm nhẹ, đem cả khí chất của khuôn mặt bày ra hết. Môi thoa chút son hồng, đây là hộp son Bùi Tử Quân đặc biệt nhờ Nguyên Sách đưa tới, khiến đôi môi trở nên nổi bật, hơn nữa dùng vô cùng tốt, lành lạnh, hơn nữa cực thơm.
Mà hai gò má hơi hồng, đánh rất đều tay, màu đỏ nhàn nhạt đánh đều hai bên gò má, rất đẹp. Trên khuôn mặt trắng nõn như có hai đám mây hồng, chứ không có thất bại với nhưng phiên bản như ‘mông khỉ’.
Triệu Tương Nghi trong nháy mắt, cảm thấy sợ hãi, đây thật sự là nàng sao?
Lúc nãy thấy đồ trang điểm màu đỏ, còn lo lắng, bởi vì ở trong ấn tượng, tân nương cổ đại thường trang điểm cực kỳ dọa người.
Không ngờ, lần này trang điểm, lại động lòng người như vậy
Đang lúc nàng than thở, một hỉ nương khác đến vấn tóc cho nàng, đây là lần đầu tiên nàng vấn tóc dành cho phụ nhân, tóc mái trên trán được chỉnh lại, lộ ra cái trán trơn bóng, hỉ nương vừa chải đầu, vừa nói: “Thei6n đình của tân nương no đủ, là tướng có phúc.”
Triệu Tương Nghi hơi nhếch môi cười cười, nhưng không có lên tiếng.
Nhâm thị trước đó đã dạy, vào ngày thành hôn, tân nương tử không được nói chuyện, nếu một tân nương n1oi chuyện, khó tránh khỏi bị người ta chế nhạo.
Nếu như thực sự có chuyện muốn hỏi, thì phải nhỏ giọng hỏi hỉ nương bên cạnh, hỉ nương nhất nhất trả lời, nghìn vạn lần không nên ở trước mặt mọi người, hỏi chuyện được.
Mọi người quan sát ngôn hành cử chỉ của Triệu Tương Nghi, bình tĩnh thong dong, cũng liền thả tâm, mang theo tia tán thưởng nhìn nàng.
Lúc này, mái tóc đen của Triệu Tương Nghi cài không ít đồ trang sức quý trọng chói mắt, trước giờ, nàng không thích ăn mặc, rêu rao như vậy, thứ nhất quá chói mắt, không phải phong cách của nàng, thứ hai quá nặng nề, hành sự không tiện.
Tề Uyển Dao tự mình mang giá y đến.
Có mấy nha hoàn trẻ tuổi, cả Bích Văn và A Chu, bắt đầu phân ra từng món một, chuẩn bị giúp Triệu Tương Nghi mặc giá y này vào.
Giá y đỏ thẫm giống như được may vì nàng vậy, vừa vặn với người, nàng như một cây hồng mai ở giữa một vùng tuyết trắng, tùy ý ngạo nghễ nở rộ, thật chói mắt.
“Thật là đẹp! Ngay cả tiên tử trên trời nhìn thấy cũng xấu hổ.” Bích Văn tấm tắc ngợi khen, khuôn mặt đầy ý cười.
Những người khác cũng là gật đầu tán thành, đem những lời tốt đẹp nhất nói ra.
Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn mình trong gương, bất khả tư nghị khẽ vuốt lên gò má mình, trên mặt lộ ra một nụ cười kinh ngạc, mừng rỡ.
Hoá ra, tân nương tử chính là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới, những lời này hoàn toàn chính xác.
Nàng tinh tế ngắm, không bỏ qua chi tiết nào, bởi vì nàng biết, một khi đội khăn voan hồng sắc kia lên, nàng không còn cơ hội nhìn thấy mình đoan trang xinh đẹp thế này.
Chờ mặc xong giá y, trời dần sáng.
Mà lúc này Triệu Tương Nghi, cả người đỏ tươi xinh đẹp, bị luân phiên hành hạ như thế, tâm tình khẩn trương, nay càng khẩn trương hơn, còn mang theo một tia mệt mỏi và buồn ngủ.
Thì ra kết hôn, mệt mỏi như vậy
Nếu không phải có cảm giác ngọt ngào chống đỡ, nàng không biết mình còn giữ nổi nụ cười không nữa.
Có thể nghĩ, mình cỡ nào may mắn, ngẫm lại các thiếu nữ khi kết hôn, còn không biết mặt chồng tương lai, lại càng dự đoán được tương lai sau này của mình ra sao, dưới tình huống như vậy, gả cho người khác, cũng không biết tột cùng là loại tư vị nào, chỉ có khổ sở cùng bất đắc dĩ, đều không đủ để hình dung.
Một hồi thổn thức qua đi, Triệu Tương Nghi đội khăn voan, quy củ ngồi trên giường chờ giờ lành đến.
Nàng có thể nghe được, tiếng Bích Văn cùng với những người khác tới tới lui lui bận rộn, Nhâm thị càng không rãnh rỗi, sai cái này sai cái kia, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến một tiếng:
“Tới tới! Giờ lành sắp tới, kiệu hoa nhà trai chờ ở ngoài cửa rồi!”
Nhâm thị vội vã kéo tay Triệu Tương Nghi, dốc lòng dặn dò nhiều điều vụn vặt, những lời này trước kia bà đã nói mấy lần, hôm nay vẫn không yên lòng, càm ràm thêm một lúc.
Triệu Tương Nghi nghe vào lòng, chỉ cảm thấy một trận chua xót khổ sở, đây là ngôi nhà mà mình lớn lên, những thân nhân trong nhà, về sau sẽ không thể gặp trong một thời gian dài.
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Tương Nghi nổi lên một tầng sương mỏng.
Nếu nói trước khi lập gia đình, cùng mẫu thân, thân nhân chia tay trong chua xót, thì giờ đây Triệu Tương Nghi mới hoàn toàn cảm nhận được.
Tương Nghi rốt cục lập gia đình, người làm mẹ vì con mà vui mừng, khóc oa oa!