Editor: Umi
Những người có thể làm vướng bận đều đã biến mất, nam tử mặc bộ áo giáp đỏ sẫm như lửa khẽ nhếch môi, tà mị cười, mà ở một góc kia có một đoàn run rẩy ôm lấy nhau, không khác gì bọn chuột nhắt, hắn từ đầu đã không để vào mắt, tuy rằng trên cơ bản hắn không muốn giết những người này, nhưng mục tiêu của hắn lại xuất hiện ở đây, một khi động thủ, thì phải diệt sạch.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, trận gió màu đen liền đình chỉ, ngay cả ánh mắt của hắn cũng trở nên trấn tĩnh hơn.
Nam tử lơ lửng ở giữa không trung, chậm rãi hạ xuống, thong thả đi đến nhà giam kia, nhếch môi cười nói: "Chậc chậc, không thể tưởng được ngươi thế nhưng lại rơi vào kết cục như vậy, kém chút làm trở thành đồ tiêu khiển cho nhân tộc. Ngươi và mẫu thân hạ tiện kia quả nhiên giống nhau! Đúng không? Lâu Già!"
Nam tử kia ngồi ở trên mặt đất, quần áo mặc dù tả tơi chật vật nhưng lại không che được khí chất hơn người của hắn, hắn khinh thường cười nói: "Dù vậy vẫn mạnh hơn một con kiến như ngươi, đúng không? Sát La!"
Sát La nghe vậy nhướng mày, con ngươi màu tím xoẹt qua tia thâm trầm phẫn nộ, ngũ quan anh tuấn có điểm vặn vẹo, bỗng nhiên, hắn khát máu cười nói: "Ha ha! Ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn là Thánh tử cao cao tại thượng sao? Ngươi hiện tại chỉ là một con chó kéo dài hơi tàn mà thôi!"
Nói xong, trong tay hắc y nam tử đứng phía sau Sát La hình thành Huyết Nhận, hướng thẳng về phía xiềng xích trói buộc Lâu Già.
Huyết Nhận đỏ đậm thẳng xuyên thấu huyết nhục, màu đỏ đậm yêu dị nở rộ trên sàn nhà đầy mảnh vụn.
"Chậc chậc, ngươi chỉ có từng đó bản sự sao?" Lâu Già cười nói, giống như Huyết Nhận này không phải đánh lên vai hắn.
Mặc Liên đứng ở chỗ tối nghe được, yên lặng trợn trừng mắt.
Nguyên lai chuyện ầm ĩ xảy ra ngày hôm nay đều là do mối họa của lòng ghen tỵ!
"Ngươi! Chết đến nơi còn không biết sám hối! Bản hoàng tử muốn cho ngươi sống không bằng chết!" Đôi mắt nguyên bản trong suốt trở nên đỏ đậm, lực lượng ma lực bạo ngược tỏa ra, mắt thấy sẽ đem thân hình Lâu Già nghiền nát, ai biết hắn đột nhiên vừa động, những trói buộc trê người hắn giống như tấm kính dày bị vỡ vụn từng mảnh.
Hơi thở ma lực thô bạo càng thêm nóng rực truyền đến, cỗ hơi thở này phảng phất kéo dài qua hư không, xuyên suốt một tầng lại một tầng không gian, từ Tuyên Cổ Ma Vực đến tận đây!
Loại hơi thở này cực hạn bá đạo, mang theo tai hoạ có thể hủy diệt vạn vật, cuốn lấy đầy đất vụn và những thi thể không hoàn chỉnh trên mặt đất đánh úp về phía Sát La và hắc y nam tử kia!
"Không! Làm sao có thể! Thương thế của ngươi! Làm sao có thể như vậy được!" Sát La cả kinh, không kịp né tránh liền bị hơi thở này cuốn lấy, hung hăng rơi xuống bên trên đống vụn đất đá.
Hắc y nam tử khi đối mặt với cỗ lực lượng khủng bố kia thì giống như một đứa trẻ mới sinh, không có sức lực phản kháng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, lảo đảo một cái, trực tiếp từ giữa không trung ngã xuống.
"Quả nhiên là truyền thừa của ma chủ đại nhân!" Hắc y nam tử sợ hãi mà hưng phấn nói.
Một ngụm máu tươi từ miệng Sát La phun ra, hắn phẫn hận nhìn chăm chú bóng dáng kia.
Nhiều năm như vậy, hắn luôn luôn bị hắn ta giẫm đạp dưới chân, vô luận hắn như thế nào đuổi theo, chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn ta, hắn ta là người mà người người đều biết, Đệ Nhất Thiên Tài, hắn ta là Thánh tử Lâu Già được mọi người ngưỡng mộ, mà hắn chỉ có thể mãi mãi là cái bóng của hắn ta.
Rõ ràng hắn mới là người có huyết thống cao quý, rõ ràng hắn mới là kẻ kế thừa chính thống!
Vì sao?
Hắn không phục!
Hắn muốn nghịch mệnh!
Một ngày nào đó! Hắn Sát La · Ma La Thiên mới là vị thần duy nhất ở Ma giới!
Sát La run run, bất khuất từ trên mặt đất bò lên, điên cuồng mà nói: "Không! Ta so với ngươi ưu tú hơn! Ngươi có huyết thống đê tiện, sao có thể so sánh với ta!"
Sau lưng hắn, ma lực hình thành một cơn lốc xoáy, từng đạo dấu ấn màu đỏ như máu tươi phát ra từ đôi đồng tử của hắn, đan vào bên trên những mảnh vụn trên mặt đất, chồng lên nhau, biến thành một cái huyền lực trận được vẽ bằng máu tươi.
Ngọn lửa màu đen thi nhau rít gào, như muốn thoát ra từ trong bên trong huyền lực trận, mang theo khí thế sấm vang chớp giật, có thể cắn nuốt hủy diệt hết thảy.
Đá vụn khi tiếp xúc với ngọn lửa kia thì chỉ trong một cái chớp mắt liền biến thành bùn đất và khói nhẹ, vô số oán linh có bộ mặt dữ tợn, vươn hai tay giữa như muốn muốn phá hủy toàn bộ vật hữu hình có thể nắm bắt được.
Cực khổ, hoang vu, sợ hãi, u ám!
Mặc Liên cảm thấy khiếp sợ, cảm thán mà nói: Đây mới là Luyện Ngục chân chính!
"Chút tài mọn!" Lâu Già lạnh lùng cười, đầy trào phúng, khinh thường nói, giống như hắn từ lúc sinh ra đã được định sẵn là một vị vương giả cao cao tại thượng, mà hắn ta cả đời chỉ có thể phủ phục ở dưới chân hắn.
"Không! Không nên xem thường ta! Ngươi tiện dân kia!" Sát La bị ánh mắt bễ nghễ kia của Lâu Già kích động, mất hết cả lý trí, máu loãng trong mắt càng thêm hung mãnh!
Huyền lực trận càng thêm bạo liệt hơn trước, Mặc Liên thậm chí có thể trông thấy vô số oán linh giãy dụa trong đoàn Luyện Ngục Nghiệt Hỏa kia, trong ánh mắt chúng nó chỉ có sát dục, nàng tin tưởng, một khi thành hình, chúng nó có uy lực không thể xem thường!
"Uh, lực công kích của tên Sát La này cũng đáng khen, tóc màu đỏ như lửa, huyết mạch thật là thuần khiết! Lại có thể lĩnh hội ra loại lĩnh vực Vạn Ma Phệ Hồn, thiên phú cũng thật tốt! Đáng tiếc, hắn không phải là truyền nhân của Ma Chủ, bằng không hắn nhất định có thể trở thành bá chủ phiến Ma Vực, thậm chí cò có thể tiến xa hơn!" Xích Lôi vừa xem diễn vừa không quên bình luận vài câu.
Mặc Liên cảm thấy kinh ngạc, có thể được Xích Lôi đánh giá cao đến như thế, này tên là Sát La này ở Ma tộc cũng không phải là người bình thường.
Luyện Ngục Nghiệt Hỏa dần dần suy yếu, nhóm oán linh vô lực giãy dụa, đảo mắt hóa thành khói trắng biến mất.
Lĩnh vực của Sát La thu nhỏ lại, quân lính liên tiếp bại, không lâu sau đã tan rã!
"Ha ha ha! Sát La! Đệ đệ thân ái của ta! Liền tính ngươi mua chuộc được người bên cạnh ta thì như thế nào, liền tính ngươi đã ám toán ta đến mức gần chết bao nhiêu lần thì như thế nào, đến cuối cùng thì ta mới là người thừa kế mà Ma Chủ lựa chọn! Ngươi chỉ là một kẻ đáng thương không có ai nhớ đến mà thôi! Trừ huyết thống cao quý này ra thì ngươi còn có cái gì để so sánh với ta?" Lời nói đầy nhịp điệu mà sao lại tàn khốc vô tình đến thế.
"Không! Ta không phải vậy!” Sát La gần như điên cuồng thét lên, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng của hắn, giọng nói mang theo vài phần điên cuồng nghẹn ngào, huyền lực trận trên đất dần dần bất ổn, vỡ tan thành hững mảnh nhỏ.
Giờ phút này Sát La suy yếu gầm nhẹ, giống một con dã thú kề cận tử vong, bỗng nhiên có một cái gì đó xuyên thủng ngực Sát La, hung hăng nắm lấy trái tim của hắn, lôi nó ra ngoài!
Ánh mắt Sát La trần đầy tia không thể tin!
Hắn gian nan quay đầu, nhìn đến gương mặt diêm dúa lẳng lơ kia làm cho hắn hít thở không thông.
Sẽ không! Nếu không phải là hắn tận mắt chứng kiến, có đánh chết hắn sẽ không tin cái sự thật nghiệt ngã này.
Hóa ra là hắn!
"Vì... Cái gì...?" Sát La run run hỏi.
Vì sao lại là ngươi, vì sao?
Ai đều cũng có thể phản bội ta! Vì sao trong bao nhiêu người kia, người ấy cứ phải là ngươi?