Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 1

Tháng ba, cây cỏ xanh tươi, chim ca ríu rít, người nào đó chống cằm nhìn ra cửa sổ trầm tư, suy nghĩ tại sao bỗng dưng ngủ dậy thấy mình đã xuyên không?

Người nào đó là con cưng của trời, sinh ra đã nhận được yêu thương từ thập phương tám hướng, người gặp người thích, hai mươisáu tuổi “xuân” ,là nhà thiết kế ở một công ty thời trang.

Nghe có vẻ rất bận rộn nhưng trên thực tế người nào đó luôn tránh nặng tìm nhẹ, mục tiêu là chỉ làm đủ không làm hơn, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng , mỗi ngày trôi qua đều bình bình yên yên, nếu không đến công ty thì làm ổ trong nhà làm một trạch nữ đúng tiêu chuẩn 2016: ngủ, đọc sách, nấu ăn, lên mạng, hằng tháng rảnh rỗi sẽ về thăm nhà vài lần.

Nhà mẹ không xa, càng gần công ty hơn, tuy nhiên người nào đó lấy lý do cần một mình để sang tạo nên cứng rắn dọn ra ngoài sống nhưng thực tế người nào đó thấy khổ sở vì ở nhà liền có cái danh “bánh bao ế”.

Đang miên man suy nghĩ đến đoạn ‘nhớ người thân’, bỗng:

“Tiểu thư”

Nhận ra đây là giọng của nha hoàn thiếp thân Tiểu Mãn, người nào đó dừng suy nghĩ, bình thản quay đầu, nhướng mày.

“Thưa tiểu thư, lão gia đã trở về rồi ạ”

“Ừ”

“Vậy tiểu thư có muốn đi gặp lão gia không?”- Tiểu Mãn dè dặt, không dám nhìn thẳng tiểu thư nhà mình, từ khi xô sát với nhị tiểu thư ngã xuống hồ, tỉnh lại tiểu thư chỉ im lặng, vốn tưởng tiểu thư đang nhẫn nại chờ lão gia về mới đến tố cáo với lão gia, nhưng giờ chỉ ‘ừ’, là sao?

Trong lúc Tiểu Mãn đang một bụng nghi vấn, người nào đó cũng một bụng ảo não, chủ cơ thể này là Liễu Khuynh Nhan, hòn ngọc trên tay của Liễu Xương- Liễu đại tướng quân danh trấn của triều Hy Thiên quốc, mẹ mất sớm, vì nối dõi tông đường, nên phải tìm kế mẫu Thẫm Tiên cho ‘nàng’, cuối cùng sinh ra nhị tiểu thư Liễu Tiên Nhan và tam thiếu gia Liễu Dương . Khoan đã, Liễu Khuynh Nhan? Liễu Tiên Nhan? Liễu Xương? Liễu Dương? Tiễu Mãn? Hy Thiên quốc? Ôi mấy ngày nay chỉ lo ngây ngô suy nghĩ vì sao xuyên không mà không suy nghĩ đến những cái tên này đã nghe qua ở nơi nào đó rồi thì phải.

“A, đúng nha”- Người nào đó hai mắt bỗng phát sáng, kích động không thôi, nàng xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên mạng, rồi lại nghĩ nghĩ, hóa ra mình thành nhân vật nữ phụ ngực to não phẳng kết cục bi thảm nhất trong những tập đoàn nữ phụ: Liễu Khuynh Nhan, nghĩ đến đây, người nào đó lại tiếp tục ảo não không thôi.

Tiểu Mãn quan sát tiểu thư nhà mình, lúc vui, lúc mừng, lúc lại như nổi giận, lúc lại như lo sợ. Đang chẳng biết nói như thế nào thì:

“Con gái, ta đã về!”- Một giọng nam trung niên trầm trầm, mang theo sủng nịch và cưng chiều vang lên kéo người nào đó đang sầu não về hiện thực, khi nhìn qua nàng bỗng ngẩn người, gương mặt này sao thân quen quá, chả phải lão ba của nàng ở hiện đại cũng một bộ dạng thế này sao? Tự nhiên thấy nhớ, tự nhiên thấy buồn, mắt bỗng đỏ hoe rồi bỗng nhào vào long người đang đứng mà khóc ầm lên.

“Sao lại vậy? Sao lại khóc thành như vậy?” không nghe người đang khóc ầm kia trả lời, ông đành phải hỏi Tiểu Mãn, Tiểu Mãn ấp úng không biết nói sao cho phải, thì người nào đó bỗngnghẹn ngào mà rằng:

“Là...con gái nhớ cha mà thôi, cha người ốm đi nhiều quá, chắc người cũng nhớ con gái nhỉ?”

“Phải phải phải, phụ thân cũng nhớ Nhan nhi, coi con này, cũng mười tám tuổi rồi còn gì, nhõng nhẽo thành thế này” vừa nói lại vừa lấy tay lau lau nước mắt trên mặt người nào đó.

“Cha, tỷ tỷ”- Một giọng nói nhỏ nhẹ dè dặt cắt ngang không khí đầm ấm của cha con tình thâm nào đó.

“A, Tiên Nhan, có chuyện gì vậy con?”

“Con….con…con đến nhận lỗi với tỷ tỷ” nói xong lại quỳ xuống hai mắt đỏ lên, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

Khuynh Nhan quan sát trong lòng thâm than ‘không hổ là nữ chính, chậc, bộ dạng này thật muốn ôm vào ngực che chở”.

“Con nhận lỗi? Mà lỗi gì?” Tướng quân đại nhân nhìn hai cô con gái, nhíu mày không hiểu.

“Thưa cha, mấy hôm trước, tam vương gia đến thăm nhà ta, tình cờ gặp con gái nên nói khách sáo đôi câu,đúng lúc tỷ tỷ đi ngang qua cho là con gái không tuân nữ tắc, hẹn hò riêng lẻ, tỷ tỷ tốt bụng nên có ý dạy dỗ, con lại ngây ngô tiến lên muốn giải thích vì sợ tỷ tỷ hiểu lầm vương gia, nhưng rồi…nhưng rồi do con không khéo nên không cẩn thận cả hai cùng rơi xuống ao sen, tỷ tỷ, muội xin lỗi tỷ, tỷ đừng tức giận muội có được không, mấy hôm nay tỷ đóng cửa không gặp, muội thật thấy rất khổ sở?”- Nói đến đây lại cắn môi, nước mắt rơi lã chã, quả thật rất đáng thương.

Khuynh Nhan nhớ, đoạn té hồ là do nữ phụ thấy nữ chính Liễu Tiên Nhan và nam chính Vũ Văn Trác ngọt ngào tình tứ nên ‘thiên tính’ của nữ phụ nổi lên hùng hổ xông vào làm tròn ‘trách nhiệm’ của một vai đại ác. Nếu nàng nhớ không lầm thì mạch truyện sẽ là sau khi nữ phụ vừa tỉnh, nữ chính vì ‘tự trách’ mà đến nhận lỗi, khóc lóc ỉ ôi cái gì mà không có ý tranh giành tình cảm,cái gì mà tam gia vừa cứu được nữ chính đã vô cùng lo lắng định lại nhảy xuống một lần nữa để cứu nữ phụ nhưng chưa kịp cứu thì gia đinh đã mang nữ phụ lên rồi, sau đó thành công chọcđiên nữ phụ kết quả là ăn một cái bạt tai vô cùng đáng thương, sau đó tam vương gia trùng hợp muốn đến hỏi thăm thương thế của nữ phụ, sau đó là đùng đừng nổi giận khi thấy má của nữ chính sưng đỏ, sau đó nữa thì…

“Nhan nhi”- Một tiếng gọi mang Khuynh Nhan về thực tại.

“A, muội muội, muội đứng lên đi,chuyện cũng qua rồi, tỷ cũng có phần không đúng, còn có vì tỷ ngâm nước lâu, nên bị thương hàn, lo sợ lây sang người khác nên mới cố ý không gặp ai thôi”- Vừa nói lại vừa nâng Tiên Nhan lên, tiện thể lại quan sát nét mặt đối phương, lại thấy người đối diện ban đầu có chút sững sờ, sau đó trong mắt có chút lóe sáng rồi lại mất tăm, lại điềm đạm đáng yêu, thở phào như trút được gánh nặng.
Bình Luận (0)
Comment