Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 14

Edit: Mèo sữa

Beta: Cassie

Đường Thanh là người đầu tiên phát hiện.

Lúc ấy, cậu đang mở túi đào khô cuối cùng, nhìn chằm chằm Túc Thiên Dục muốn nghe ngóng về nơi bán đào khô, kết quả phát hiện trên người hắn chỉ còn phủ một lớp sương đen mỏng mà mắt thường có thể thấy được.

Đường Thanh giật mình, đột nhiên ngồi thẳng người dậy.

Túc Thiên Dục nghe thấy tiếng động, nhìn qua: “Làm sao vậy?”

Đường Thanh kỹ càng đánh giá một lượt, xác định bản thân không có nhìn lầm: “Chúc mừng chủ tịch Túc, vận rủi của anh bớt đi rồi.”

Túc Thiên Dục tham gia toàn bộ quá trình, không mấy ngạc nhiên: “Hẳn là do hướng gió trên mạng đã đổi chiều, cũng là nhờ cậu Đường ở bên cạnh tôi mang cho tôi vận may.”

Có vận may mới phá được thế cục, sau khi phá được thế cục lại có thể mang về vận may mới, như một vòng tuần hoàn, chỉ cần tiếp tục duy trì như vậy, hắn sẽ thoát khỏi vận rủi nhanh thôi, chữa lành miệng vết thương, khôi phục cuộc sống sinh hoạt bình thường như trước đây.

Đây là một dấu hiệu tốt. letthebutterflyfly.wordpress.com

Đường Thanh cũng rất vừa lòng. Mục đích chủ yếu khi xuống núi lần này của cậu là bảo đảm vận thế của ân nhân, nếu có thể khôi phục sinh hoạt như bình thường, nghĩa là đã trả ân xong, cậu cũng có thể rời đi.

Tuy rằng không thể nói trước được sau này còn phải báo ân hay không, nhưng nếu có thể rời đi vài năm ngắn ngủi, cậu cũng rất vui vẻ.

Cậu thật sự không đấu lại tên nhây chó này, vừa gặp hắn là lại thấy đau đầu.

Bây giờ Đường Thanh cực kỳ muốn rời khỏi đây, ăn xong miếng đào khô cuối cùng, cậu rút khăn ướt lau khô tay, rồi lại sờ mèo chiêu tài.

Túc Thiên Dục tạm thời không biết bé mèo con nào đó đã suy nghĩ đến việc rời đi, hiện tại đang xử lí công việc tiếp theo mà Quyền Lê báo cáo.

Lần này viện nghiên cứu bị chấn động không nhỏ, ảnh hưởng tới hạng mục hàng đầu – sở dĩ hai nhà Quản Thẩm ra tay muốn cướp hẳn là do đã nắm được loại thuốc mới của viện nghiên cứu đã tới giai đoạn then chốt và không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Dù sao thì thuốc men liên quan mật thiết đến dân sinh, nếu hiệu quả cao, hưởng ứng tốt, tập đoàn Túc thị nhất định nước lên thì thuyền lên, thanh danh của Túc Thiên Dục cũng sẽ khôi phục.

Bọn họ không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra, nên mới vội vàng lên kế hoạch, nếu không thành công thì cũng có thể kéo dài thời gian.

Mà Túc Thiên Dục thiếu nhất chính là thời gian.

Cho nên tính từ lúc đó tới nay, bọn họ vẫn rất thành công.

Chỉ tiếc kế hoạch này tính thiếu một bé mèo con.

Trước khi Đường Thanh xuất hiện, tập đoàn Túc thị chính xác là muốn đột phá thông qua viện nghiên cứu, nhưng khi Đường Thanh đến không chỉ giúp ổn định tình trạng sức khỏe Túc Thiên Dục, mà còn mang theo một làn sóng công đức trộn lẫn kim quang, giúp cho khoảng thời gian cấp bách của tập đoàn Túc thị có chút giãn ra, không những không nóng nảy mà ngược lại như Lã Vọng câu cá*, từ sáng chuyển vào tối, chờ bắt cái đuôi của họ.

*Điển tích “Câu cá chờ thời” của Khương Thái Công là một câu chuyện về đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn, mặc dù các nhà nghiên cứu lịch sử cũng cho là không có thực. Thông tin đầy đủ coi tại 

Sau đó, quả nhiên là bắt được. Hãy đọc truyện tại trang edit chính thức nhé các bạn.

Trước khi xách theo con chuột nhắt đến Cục Yêu Quái, Quyền Lê đã tiện tay đập cho một trận, dùng thuật mê hoặc nói mấy câu sáo ngữ*.

*Sáo ngữ: Lời nói không tự nhiên, rập theo những mẫu đã có sẵn. Lời nói để che đậy mà không cung cấp thông tin cần thiết. Thường được gián điệp/điều tra viên dùng để tìm kiếm tin tức mà khiến đối tượng không nhận ra người ta đang moi thông tin từ mình.

“Con chuột nhắt đó chỉ nghe theo sắp xếp tới đây phá rối, nó cũng chẳng biết được mấy chuyện, cũng không biết kế hoạch cụ thể. Nhưng nó có nói một câu, nhà cũ của Quản gia từ tháng trước đã không tiếp khách.”

Túc Thiên Dục lập tức hứng thú: “Tiếp tục điều tra, tra hết chi tiêu thực phẩm trong một tháng này của Quản gia.”

“Được.” Hành động của Quyền Lê rất nhanh chóng, trưa hôm đó đã có kết quả: “Cơ bản chúng ta đã có thể xác định, bắt đầu từ tháng trước, toàn bộ chi tiêu sinh hoạt của Quản gia đã tăng gấp hai. Chắc là do người nào đó ăn quá nhiều không thể giấu nên dứt khoát chia đều số tiền.”

Túc Thiên Dục cười nhạo: “Heo thì vẫn là heo thôi, chỉ biết ăn.”

Quyền Lê hiểu rõ ân oán giữa bọn họ, giữ im lặng.

Ngón tay Túc Thiên Dục gõ trên mặt bàn, rất muốn xông tới đánh cho tên nào đó một trận.

Nhưng mà… Túc Thiên Dục bình tĩnh nhìn bé mèo con vẫn đang cầu nguyện, có chút luyến tiếc.

Đánh nhau chắc chắn phải lộ nguyên hình, nếu lộ rồi bị mèo con phát hiện, nói không chừng sẽ không được nhìn thấy mèo con diễn kịch nữa.

*Trong raw ghi công đánh nhau sẽ “quay ngựa” và thụ sẽ không mặc “áo choàng” nữa. Ý chỉ anh công sẽ bị lộ không phải người bình thường (quay ngựa) và nếu mèo con biết anh không phải người bình thường thì cũng sẽ không giả làm người bình thường (mặc áo choàng = clone) nữa.

Nghĩ đến mèo con vẫn tưởng bản thân diễn làm người bình thường giỏi lắm, đắc ý dào dạt phe phẩy cái đuôi, ai ngờ là cái mông nhỏ bị lộ ra hết rồi… nhìn thế nào cũng đáng yêu hơn nhiều so với con heo nào đó!

Túc Thiên Dục nhanh chóng đưa ra quyết định, nói với Quyền Lê: “Tiếp tục theo dõi, chờ vết thương của tôi bình phục rồi bàn tiếp.”

Ủa đm? Chủ tịch Túc vậy mà cũng biết dưỡng thương các thứ các kiểu rồi?!

Biểu tình của Quyền Lê biến hóa trong nháy mắt, cũng may họ đang gọi điện thoại nên không có bại lộ, vội vàng đồng ý rồi cúp máy.

Thật sự không thể tưởng tượng được. Trước kia chủ tịch Túc dù thân có tàn thì cũng kiên quyết phải liều mạng làm loạn với đối thủ, vậy mà bắt đầu học chữa thương rồi!

Đây chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu???

Quyền Lê thổn thức không thôi, phái người tiếp tục theo dõi Quản gia.

Đương nhiên, cũng không thể thiếu màn đánh trả trực diện, nếu không người khác còn tưởng tập đoàn Túc thị bọn họ dễ bắt nạt.

Quyền Lê tính toán số tiền tập đoàn Túc thị tổn thất – trong đó bao gồm cái gì mà tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho chủ tịch Túc, phí tăng ca cho công nhân, phí tổn hại thể chất và tinh thần cho công nhân – dù sao thì đó cũng là một đống lộn xộn lớn, sau đó bắt đầu đòi nợ gấp trăm lần.

Tập đoàn Thẩm thị đại khái là thảm nhất. Trong thời gian ngắn, người lãnh đạo tranh quyền đoạt lợi làm công ty loạn đến chướng khí mù mịt, khó khăn lắm cậu Thẩm thành công lên nắm quyền, chưa kịp chấn chỉnh thì tập đoàn Túc thị đã tới cửa nhà để đòi nợ, khí thế ào ạt.

Cũng may Quyền Lê cho cậu Thẩm mặt mũi, phần lớn số tiền đều moi từ chủ tịch Thẩm kia, so với dự tính của tập đoàn Thẩm thị thì tốt hơn rất nhiều.

Đối với cựu chủ tịch Thẩm? Có quan hệ gì với bọn họ đâu.

Tập đoàn Đường thị dè dặt nhất hoặc cũng có thể coi là thông minh nhất, chỉ công chiếm thị trường chứ không xuống tay với tập đoàn Túc thị. Nên Quyền Lê chỉ cần lợi ích cũng không động vào bọn họ.

Còn Quản gia… cái này dính líu rất rộng. Bởi vì hai anh sếp là kẻ thù không đội trời chung, hai bên từ trên lập trường thì chính là đối thủ một mất một còn, phạm vi đòi nợ cũng sẽ lớn hơn nhiều, đồng thời cách thức đòi nợ cũng không hề ôn hòa.

Hai bên xé rách mặt, đến hòa bình ngoài mặt cũng lười diễn, không chỉ có nhiều xung đột trên thương trường, mà trong cuộc sống hằng ngày cũng là tình trạng có mày không có tao, có tao không có mày.

Việc so sánh hai vị trí đầu của bảng tài phiệt rất đặc sắc, thậm chí còn thú vị hơn cuộc chiến của ba nhà mấy hôm trước. Những người trong giới bàn tán say sưa, thuận tiện tham khảo một chút ai sẽ thắng.

“Chắc là Quản gia rồi, đột nhiên ra tay nhất định là có cái gì đó để dựa vào, nếu không thì chính là tìm chết.”

“Không, không, không, ở trước mặt tập đoàn Túc thị thì có chống lưng cũng vô dụng, tôi cược cho tập đoàn Túc thị. Thử nghĩ xem, tập đoàn Túc thị lâu đời như vậy, bồ thấy anh ta bị té nhào bao giờ chưa? Không thể không tin vào huyền học.”

“Nghe nói Túc Thiên Dục nuôi một đám đại sư, là thật hay giả?”

“Ai biết được…”

Người trẻ tuổi thì tụ tập với nhau lầm bầm tám chuyện một chút, người lớn thì bàn bạc tình hình và hướng phát triển trong tương lai.

Sản nghiệp hai nhà liên quan đến nhiều lĩnh vực, việc cạnh tranh dễ gây biến động thị trường, bọn họ hơi vô ý một chút cũng sẽ bị thiệt hại, ngay sau đó tạo thành ảnh hưởng lớn.

Vì thế, quan chức cấp cao của Cục Yêu Quái cố ý tới thăm, cố gắng thuyết phục hai sếp lớn.

Túc Thiên Dục cười lạnh: “Anh khuyên tôi không bằng đi khuyên cái tên đó, từ đầu đến cuối đều là gã công kích tôi, anh muốn tôi ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”

Lãnh đạo cấp cao nói: “Không phải, không phải, chúng tôi chỉ lo lắng thị trường biến động ảnh hưởng đến kinh tế, hy vọng hai ngài hãy âm thầm giải quyết ân oán thôi.”

Túc Thiên Dục: “Không giải quyết riêng được, anh không thấy tôi bị thương sao?” Vừa dứt lời, chủ tịch Túc đột nhiên nở nụ cười, dịu dàng nói: “Mà tôi bị thương là do các anh đấy.”

Hắn cười, vị lãnh đạo cấp cao cũng không dám nói chuyện, yên lặng rời đi.

Còn bên phía Quản gia … Bởi vì bọn họ tới gặp Túc Thiên Dục trước nên người nào đó cảm giác như bị xúc phạm, từ chối gặp mặt, ngay cả cửa nhà cũng chẳng được thấy.

Gã không vui, Túc Thiên Dục liền vui, hừ cười nói: “Cho gã biết, lực ảnh hưởng của gã kém xa so với tôi.”

Đối với hành vi ấu trĩ như thế, Quyền Lê thấy không đáng để đánh giá.

Trong lúc nói chuyện thì Đường Thanh cũng đã quay lại. Để tẩy rửa vận rủi nhanh hơn, cậu đã thỉnh một con mèo chiêu tài về nhà, đặt trong gian phòng nằm cạnh chính phòng.

Căn nhà này quả thật chính là Tàng Bảo Các, bên trong có một đống bảo vật chiêu tài, nào là mấy món đồ chơi quý giá như nguyên bảo*, khai thái đồ*, đặt mèo chiêu tài được thỉnh về ở nơi này cực kỳ thích hợp, giống như nó vẫn luôn ở đó vậy.

*Nguyên bảo: đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng

*Khai thái đồ (hoặc cũng gọi là Tam Dương Khai Thái) – chú thích chi tiết cuối chương.

Quả nhiên là nhà giàu, chẳng trách vận may trong nhà lại mạnh đến vậy.

Đường Thanh cảm khái, khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay trở lại nhìn một lần.

… Hình như cậu không nhìn nhầm, cái phòng này vật chiêu tài gì cũng có nhưng lại không có Tỳ Hưu? Đây chính là bảo vật số một trong bảng chiêu tài đó!

Đường Thanh cảm thấy kì quái, vào phòng khách thấy bọn họ ở đây liền thuận miệng hỏi một câu: “Chủ tịch Túc không tin vào Tỳ Hưu à?”

“Phụt khụ khụ khụ khụ…” Công kích đến không kịp chuẩn bị, lần đầu tiên Quyền Lê vì bị chọc cười suýt nữa thì sặc chết.

Ngay cả Túc Thiên Dục đang bưng chén trà cũng đơ vài giây.

Hình như có chuyện ẩn phía sau.

Đường Thanh nhìn trái nhìn phải, ngập ngừng nói: “Xin lỗi, có phải tôi đã hỏi điều không nên hỏi…”

Túc Thiên Dục bình tĩnh nói: “Không có gì, cậu ta bị bỏng.”

Quyền Lê cũng phục hồi tinh thần, trên mặt mang theo nụ cười tủm tỉm, không để lộ gì: “Đúng vậy, nước này nóng quá, tôi cũng chưa nghe rõ cậu Đường vừa mới nói gì, cậu Đường nói chính là…?”

Đường Thanh hơi do dự, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Cậu không có sở thích bới móc nỗi đau riêng tư của người khác, nếu nhìn thấy người ta có chuyện ẩn chắc chắn sẽ không truy hỏi tới cùng.

Túc Thiên Dục thấy vậy, chủ động giải thích: “Không phải chuyện gì lớn. Không thỉnh Tỳ Hưu là vì không tìm được con nào thích hợp*, lâu dần tôi quên mất mình chưa thỉnh Tỳ Hưu.”

Quyền Lê tự nhéo bản thân, nhịn cười nói: “Đúng rồi, rất khó để tìm ra được một con thích hợp.”(*) Chú thích:

*Khai thái đồ (hoặc cũng gọi là Tam Dương Khai Thái): bức vẽ có từ thời Bắc Tống, thường được mọi người biết đến với biểu tượng ba con dê đang đứng trên một mỏm núi đá, mỗi con một tư thế. Ý nghĩa của biểu tượng Tam Dương Khai Thái xuất phát từ thuật phong thủy trong Kinh dịch, một trong Ngũ kinh của Khổng Tử, nghĩa là tránh hoặc hóa giải điềm gở. Tuy vậy khi xét về nghĩa, Dương trong Tam Dương Khai Thái không phải là Dê.

*Thỉnh Tỳ Hưu: Mình thì không rõ quá trình làm việc này, nhưng không phải cứ ra ngoài mua bừa một ngài Tỳ Hưu về là được đâu á mọi người. Thỉnh về rồi khai quang (hoặc quá trình ngược lại) rồi còn phải chăm cho cụ nữa á. Thấy là phải làm chỗ cho cụ ở, mình thấy người quen của mình lấy một cái hộp rồi mua đá quý thô thả vào các thứ. Ai biết kỹ hơn thì comment cho mọi người cũng tìm hiểu nha:3
Bình Luận (0)
Comment