Trong giấc mộng vẫn là khung cảnh Tháp Vọng Vân trên sườn Bắc.
Tà dương tứ bề, gió thổi đìu hiu, nha hoàn bà vú ở Nam Lâu đều không xuất hiện, chỉ có Du Đồng dựa bên lan can.
Nàng vẫn giống buổi tối ngày hôm đó, mái tóc thề không búi lên mà chảy dài trên vai, nhưng cách trang điểm thì tựa đêm sau khi thành hôn. Thoa nhẹ phấn thơm, vẽ lên mày ngài, đôi môi đỏ mọng non mềm, ánh mắt nét mày kiều diễm. Nàng ăn mặc cũng thật mỏng manh, áo ngoài tựa hồ đã cởi ra hết, chỉ sót lại lớp áo ngủ hồng phấn, lộ ra dáng dấp mê người, vai gầy hở một nửa, hơi giương lên trước gió đêm.
Phó Dục không biết tại sao mình lại tới tìm nàng, chỉ đi lên lầu một mình.
Nàng rất vui vẻ, vội vàng chạy đến, gọi phu quân, nhưng tựa hồ dưới chân trơn trượt, lảo đảo ngã vào lòng hắn.
Phó Dục vươn tay bắt lấy, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh, ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, cảm giác tiếp xúc quá chân thực.
Dưới ráng chiều tà bảng lảng, nàng tựa vào vòng tay hắn, mỉm cười e lệ, mi mục như vẽ.
Phó Dục hai mấy năm nay không gần nữ sắc, đó là bởi vì hắn tính khí cao ngạo, đối với những nữ nhân không vừa mắt cũng lười để ý, trước khi đi ngủ tâm trí dành hết cho việc quân cơ, trước giờ không hề tư tưởng đến mỹ nữ. Bây giờ sự tự kiềm chế ấy đã biến mất không tăm tích, biết nàng là thê tử đầu ấp tay gối với mình, trong tâm trí lúc này chỉ còn hơi thở của nàng, mùi thơm của nàng.
Nhìn Du Đồng đang mỉm cười xán lạn liếc mắt đưa tình với mình, Phó Dục cúi đầu
hít vào hơi hương thơm trên cổ nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tinh Cầu Cô Độc
2. Đẹp Trai Là Số 1
3. Dạy Baba Phản Diện Làm Người
4. Vị Trí Trong Tim
=====================================
Nàng tựa hồ né tránh nhưng không thoát khỏi gọng kìm của hắn, chỉ có thể mặc hắn xằng bậy, trước khi hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, người trong tay hắn đột nhiên chống cự.
Nàng đang gọi một cái tên.
Phó Dục không thể nghe rõ nàng, nhưng không biết vì sao trái tim hắn lại quả quyết cái tên nàng đang gọi là Hứa Triều Tông.
Toàn bộ ý xuân biến mất không tăm hơi ngay khi ý nghĩ này hiện ra, Phó Dục giật mình mở mắt, chỉ cảm thấy trống ngực đập thình thịch, khắp người như bị ngọn lửa thiêu đốt, tựa hồ phát sốt. Đến cả cổ họng cũng hơi khô rát, giấc mộng tươi đẹp vẫn vấn vương trong tâm trí hắn, cảm giác lưu luyến khi được ôm mỹ nhân trong tay khiến hắn rung động.
Phó Dục nhất thời mở mắt ngẩn ngơ chốc lát, nhịn không được hít sâu một hơi, muốn đứng dậy uống trà.
Chỉ với một động tác, hắn đã nhận ra cánh tay không biết bị Du Đồng ôm lấy tự bao giờ, bàn tay mềm mại ấm áp khư khư giữ lấy hắn.
Khi nhận thấy hắn di chuyển, nàng giữ chặt hơn, như thể người chết đuối đang giữ chặt cọng rơm cứu mạng.
Phó Dục không giựt tay ra, nương theo ánh trăng bàng bạc lọt vào qua khe cửa, nhìn thấy mày đẹp của nàng khẽ nhíu, khẽ khàng lẩm bẩm một điều gì đó.
Bộ dạng khẩn trương, khác biệt hoàn toàn so với ban ngày.
Phó Dục không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra nguyên nhân - nghe nói Ngụy Du Đồng đã hôn mê vài ngày sau khi rơi xuống nước, tí nữa thì không cứu được, đủ thấy rằng đuối nước nặng đến mức nào. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ, trải qua ranh giới sinh tử nguy hiểm hiểm như vậy, chắc hẳn vô cùng kinh hãi. Chỉ vì tên Hứa Triều Tông đó, thực sự là... ngu ngốc.
Phó Dục ít khi để tâm đ ến nữ nhân, chỉ cảm thấy vì tình đòi chết đòi sống, thực sự là nực cười.
Mà chàng chỉ cùng chăn cùng gối với nàng, thế mà lại có thể tự dưng mơ một giấc mơ hoang đường như vậy.
—— Đúng là điên rồi!
Hắn mới không thèm chạm vào một nữ nhân cưới về chỉ để làm đồ trang trí, vả lại trong lòng nàng đã có người khác rồi.
Trong lòng Phó Dục khó chịu, liếc nhìn xương quai xanh bị chăn gấm che khuất một nửa, gạt tay nàng ra, xuống giường rót nước uống.
…
Khi Du Đồng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Phó Dục đã không thấy tăm hơi.
Gọi Xuân Thảo vào hỏi, mới biết rằng hắn dậy sớm, bây giờ đang luyện kiếm trên sườn Bắc.
Chăm chỉ thật đấy! Du Đồng xoa nhẹ mi tâm, cũng không vội vàng thay y phục, trước tiên đi tới tủ làm bằng gỗ Hương dưới chân giường, lấy ra bức thư ngày hôm qua Phó Dục mang về, đọc qua một lần nữa ——
Bức thư được viết ngắn gọn, nói rằng mọi người trong gia đình đều khỏe mạnh không cần phải lo lắng, đồng thời dặn dò nàng ở Phó gia phải cẩn trọng ngôn ngữ cử chỉ, không được gây rối như trước. Danh tiếng Phó gia phủ khắp Quý Châu, phép tắc vô cùng nghiêm khắc, có lẽ Du Đồng đã lĩnh giáo rồi, trong lòng cũng không ít nghi ngờ. Nhưng lý do ẩn giấu đằng sau, ông tạm thời không thể nói ra, Phó gia phụ tử đều là những người hiểu lí lẽ, phải giữ bổn phận, không kiêu ngạo không nản lòng, đợi rèn dũa xong tính nết thì nhiều chuyện sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Hôm qua khi tắm nàng đã suy nghĩ một hồi, mà hôm nay đọc lại một lần nữa, nàng mới chắc chắn hiểu rõ ý tứ thâm sâu của Ngụy Tư Đạo.
Cuộc hôn nhân này là một giao dịch bí mật, đây là điều chắc chắn.
Khi Du Đồng mới gả vào Phó gia, rơi vào tình cảnh bị ghẻ lạnh đó, nàng đã từng bất mãn, chỉ vì Ngụy Tư Đạo không chịu nói ra sự thật mà khiến nàng gả tới đây trong sự mông lung, bất đắc dĩ phải cúi đầu hòa hảo, quả thật có chút khó chịu.
Nhưng hiện tại xem ra, Ngụy lão gia cũng có nỗi khổ riêng.
Hai nhà kết thân đều ẩn giấu mưu tính riêng, chắc hẳn sự tình phải vô cùng hệ trọng. Dựa theo tính khí kiêu ngạo của nguyên chủ, cho dù có thể giữ kín bí mật, nhưng khi biết được Phó gia phải nhờ cậy Ngụy gia, có lẽ nàng sẽ không an phận thủ thường, khống chế tính khí nữa. Ngụy Tư Đạo không thể kiểm soát nổi nữ nhi của mình, vì vậy ông chỉ có thể giữ bí mật, để nữ nhi của mình không thể biết được căn nguyên sâu xa và hành xử một cách cẩn thận.
Điều này thế nhưng làm khổ nàng, tựa như người bị bịt kín hai mắt, không thể tìm cách xoay sở.
May mắn thay đã vượt qua rồi, thái độ của trưởng bối, chị em bạn dâu trên dưới Phó gia, em trai, em gái của chồng với nàng như thế nào, đến lúc này đã rõ ràng.
Mà thái độ Phó Dục đối với nàng, cũng thay đổi từ khinh thường không thèm để ý lúc đầu, nay đã thêm chút kiên nhẫn— khi Phó Lan Âm không khỏe, hắn nghe những lời buộc tội của lão phu nhân nhưng không hề lập tức trách mắng nàng. Có thể thấy rằng lời nhắc nhở lần trước hắn đã nghe lọt tai và đã có chút tin tưởng nàng Cũng có thể nhận ra, ở trong mắt Phó Dục, lão phu nhân tuy phải được tôn trọng, nhưng không nhất thiết răm rắp nghe lời.
Du Đồng vừa suy nghĩ như vậy vừa vội vàng tắm rửa chải đầu, lúc này Phó Dục trở về sau khi luyện kiếm.
Bữa sáng đã sẵn sàng, Xuân Thảo Yên Ba hầu hạ chén bát, Du Đồng thấy Phó Dục đã ăn no nên tạm gác món sủi cảo ngon lành sang một bên.
“Thiếp có chuyện cần bàn với phu quân.” nàng nói.
Phó Dục ăn uống no nê, tâm trạng cũng khá tốt, "Chuyện gì?"
"Chế biến món ăn phòng bếp nhỏ, không chỉ cần tài nấu nướng, mà còn phải lựa chọn nguyên liệu. Trước đây đều do người khác làm, có một số việc dặn dò không rõ. Thiếp muốn mấy ngày này xuất Phủ đi xem tận mắt. Không biết phu quân có phiền lòng không? "
"Đi xem nguyên liệu?"
“Vâng.” Du Đồng tựa như đã coi đó là chuyện đương nhiên. “Thực phải tinh, thịt phải nhuyễn, tất nhiên phải chọn nguyên liệu vừa ý thiếp”
Phó Dục sống trên đời hơn hai mươi năm nay, hắn đã gặp những khuê nữ quý tộc lựa chọn trang sức lụa là, vàng bạc đá quý, nhưng chưa nghe nói về bất cứ ai đến sạp rau quầy thịt để chọn nguyên liệu— Phó Lan Âm tham ăn như vậy nhưng thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc bước vào phòng bếp, chứ đừng nói đến quầy thịt. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, tay nghề nấu nướng của người mà Ngụy thị dẫn theo vô cùng tuyệt hảo, chú ý đến nguyên liệu là điều dễ hiểu.
Sau đó hắn gật đầu và nói: "Tùy nàng."
Dứt lời, hắn lấy áo choàng khoác lên tay, trước khi đi, lại dường như nhớ ra điều gì đó, "Lệnh tôn truyền tin nói dịp Tết hồi Kinh một chuyến."
Không đợi Du Đồng hỏi thêm, hắn đã sải bước đi.
Du Đồng đáp lời, nghĩ muốn ra khỏi nhà, liền lệnh người chuẩn bị xe hàng, từ cửa phụ đi ra khỏi nhà.
…
Thành Tề Châu rất náo nhiệt.
Lần trước khi Du Đồng được rước vào Thành là lúc nàng vô cùng mệt mỏi rã rời vì kiệu hoa xóc nảy, ngoại trừ nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của đám đông xung quanh ngửi thấy mùi thơm của các sạp rượu, gạo bên đường, nàng thậm chí không thể nhìn ra bên ngoài. Lần này, nàng đường hoàng ra khỏi Phủ, như thể được giải thoát, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ. Xe ngựa chậm rãi đi qua những con phố dài, nàng vén rèm lên, những tấm biển cửa hiệu bên ngoài bèn vụt qua mắt nàng.
Trà quán tửu lầu, hoành thánh ăn vặt, bánh ngọt điểm tâm, trang sức vàng bạc, văn phòng tứ bảo*, binh khí dụng cụ…
*văn phòng tứ bảo: bốn món đồ quý trong thư phòng, là bút, mực, giấy, nghiên
Quẹo qua vài con phố, các cửa hiệu sầm uất muôn màu, đều rất đông khách
Xem ra Phó gia cai quản tốt, Tề Châu tuy không giàu có xa hoa như Kinh thành, nhưng lại thịnh vượng hơn tất cả nơi khác trên đường đến đây.
Du Đồng muốn gây dựng cơ nghiệp từ món ăn, nên nàng đặc biệt chú ý đến các hàng quán tửu lâu, đi một vòng nhìn ngó, quả nhiên không thấy bóng dáng của lẩu.
Sau khi đi dạo vòng vòng quanh những con phố dài, thấy mặt trời đã hơi ngả bóng tà, nàng liền hướng về Đông Thành.
Ai ngờ khi vừa đi đến góc phố, không biết ở đâu bay ra một viên bi sắt to như ngón tay cái bắn vào cổ con ngựa đau điếng, làm nó kinh hãi rít lên một tiếng, bốn vó giậm loạn rồi lao sang một bên. Nếu không phải phu xe cật lực siết dây cương, suýt chút nữa đã làm bị thương người khác. Xe ngựa bị kéo đi xiêu vẹo, bánh xe rơi xuống dưới một mương thoát nước kêu cái “rầm” một tiếng, đâm vào trên cây.
Bánh xe bị kẹt và không thể di chuyển, con ngựa đang kinh hãi bị phu xa siết chặt cương một lúc mới ngừng giẫm loạn.
Chỉ tội nghiệp Du Đồng, tự dưng bị xóc nảy đến ngã ngồi trong khoang xe, nếu không nhờ sự nhanh tay nhanh mắt của Xuân Thảo, nàng đã suýt đập đầu vào thành xe ngựa.
Kinh hồn khiếp vía kéo rèm lên quan sát tình hình, liền nhìn thấy cỗ xe bị kẹt trong rãnh mương, chỉ cảm thấy đau đầu
Phu xe hoảng sợ, đợi con ngựa bình tĩnh lại bèn tới thỉnh tội: "Thiếu phu nhân bớt giận, lão nô chân tay chậm chạp, đã làm kinh sợ thiếu phu nhân. Thưa có gì không ổn không ạ? Để lão nô đi mời thầy thuốc."
“Không cần, ta không bị thương” Du Đồng nhảy ra khỏi xe, thấy bánh xe gần như vỡ nát, hiển nhiên nhất thời không thể đi được tiếp. Lại quan sát một vòng, chung quanh đều là người dân bị kinh sợ sau khi trốn tránh liền vây lại xem náo nhiệt, không khỏi nhíu mày nói: "Làm sao vậy? Làm người khác bị thương rồi sao?" Nhìn một lượt không thấy ai xui xẻo bị thương, nàng mới thở phào.
Nét mặt phu xe tràn đầy khiếp sợ: "Hình như có thứ gì đó bắn vào cổ ngựa, lão nô không nhìn rõ."
“Là cái này!” Một đứa trẻ trong đám đông hét lên, tay cầm một viên sắt: “Ở đây!”.
Phu xe vội vàng đến lấy nó, Du Đồng xem xét viên bi sắt, nhưng không tìm thấy manh mối, bèn quan sát chỗ khác.
Trong một cửa hàng vũ khí ở phía bên kia, Phó Chiêu, người đang vò đầu bứt tai, thầy nàng liếc mắt qua bèn vội vàng cúi đầu trốn sau cửa sổ - vừa rồi cậu và đồng bọn của mình đang chọn bi sắt. Có người muốn thử lực đạo, ai dè lỡ tay, bắn vào cổ con ngựa. Cậu vốn sợ ngựa điên gây thương tích cho người khác, lúc nãy cũng bạt hồn bạt vía, may mà không có nguy hiểm.
Tuy rằng đây là chỉ là một sự náo loạn nhỏ, nhưng nếu để Du Đồng bắt được đưa về Phủ, cậu sẽ bị Nhị ca đánh cho một trận, bèn bất giác trốn tránh.
Sau khi ngồi trốn một lúc, cậu mới hỏi đồng bạn là Tần Thao Ngọc: "Sao rồi?"
“Đã tìm người lôi xe lên sửa chữa, vị thiếu phu nhân đó đã đến tửu lâu cách vách dùng bữa, người đó—” Tần Thao Ngọc nhận ra xe ngựa của Phó gia, lại thấy Phó Chiêu trốn tránh, sợ bị người khác nhìn thấy thì không hề lưu tình mà cười nhạo cậu "Người đó là ai, khiến ngươi sợ hãi như thế này?"
Phó Chiêu phớt lờ hắn, nhìn sang tửu lâu đối diện, tự lẩm bẩm: "Tỷ ấy đang làm gì vậy?"
Bởi vì vị Nhị tẩu này gả đến trong những lời cười chê, nhưng lại không hành động bất cần như lời đồn, Phó Chiêu hơi do dự, tính tò mò nổi lên, dứt khoát bỏ đám người Tần Thao Ngọc, tự mình ra khỏi tiệm binh khí, bước vào tửu lâu đó.
…
Bây giờ mới sau giữa trưa, việc làm ăn trong tửu lâu vẫn còn tấp nập
Bàn ghế tầng trệt gần như kín chỗ, thi thoảng chừa ra chỗ trống, thì cũng bị nhiều người tranh giành. Để tránh bị nghi ngờ, khi Du Đồng đi ra ngoài, nàng đã dẫn theo Mộc Hương vốn là nha hoàn quét dọn ở Nam Lâu, mặc dù thân phận địa vị thấp kém như vậy, nhưng cũng đã quen với phong thái quý tộc của Phó gia, làm sao chịu để cho Thiếu phu nhân cùng người khác tranh giành chỗ ngồi?
Chỉ là nhã gian trên lầu đã chật kín người, chưởng quầy nhận ra gia huy của Phó gia, đích thân chạy tìm phòng rồi tươi cười đến chỗ nàng.
"Bên trên có một Nhã gian vô cùng rộng rãi, bên trong có hai bàn, còn một bàn trống. Tiểu nhân đã nhờ người dựng bình phong bao quanh. Xin Thiếu phu nhân hãy qua đó? Bên trong có thể chứa đến ba, bốn mươi người, nếu dựng thêm bình phong thì không khác gì nhã gian riêng. Khách bên trong cũng rất lịch sự, sẽ không làm phiền nhau"
Trong khi nói chuyện, chưởng quầy đã dẫn nàng lên lầu với nụ cười niềm nở.
Du Đồng thấy dưới lầu có người gọi món thịt gà xé phay vô cùng ngon mắt bèn gật đầu đồng ý.