Dận Trinh không nghĩ rằng vì để sớm đến cung Vĩnh Hòa mà lúc đi qua con đường nhỏ ngày bé hắn vẫn hay trốn các thái giám cung nữ, lại có thể gặp một thiếu nữ dung nhan thanh tú, dáng người bé nhỏ đáng yêu đến vậy. Bình thường thì cũng không sao, nhưng đúng lúc hắn được Hoàng A mã khen ngợi, tâm tình vui vẻ, lại thấy vẻ mặt thản nhiên đang đắm mình vào cảnh sắc thiên nhiên của người con gái ấy, vô thức mỉm cười muốn trêu chọc nàng, ai ngờ bị nàng bơ luôn. Nghĩ đến bình thường trong cung hắn cũng được coi là bá chủ một phương, mình mỉm cười với nàng, nàng lại muốn tránh mình, nhân lúc không chú ý đã chạy mất.
Dận Trinh nghĩ thầm, nàng muốn trốn gia ư, vậy thì gia sẽ đi tìm nàng. Nếu đã xuất hiện tại cung Vĩnh Hòa, cũng là nơi mình đang muốn đến, làm gì có chuyện không tìm được. Nghĩ vậy, hắn thu lại tâm tình, cất bước về phía chính điện của cung Vĩnh Hòa.
Chính điện cung Vĩnh Hòa
“Nhi thần thỉnh an ngạch nương, khiến ngạch nương cùng ca ca, tẩu tẩu chờ lâu, Dận Trinh có lỗi rồi.”
“Bổn cung thì không sao, ngươi nên ra thỉnh tội với phu nhân nhà ngươi kìa, nàng ấy đang có mang, ngươi nên quan tâm tới nàng nhiều hơn chứ.”
Đức Phi vừa nhìn thấy tiểu nhi tử bà yêu thương nhất, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
“Ngạch nương chỉ thương con dâu của người, còn nhi tử của người thì không để ý, con đã vào lâu như vậy rồi mà ngạch nương chẳng gọi con đến ngồi cùng, xem ra phải để tự con kéo ghế ngồi bên ngach nương rồi, có điều như vậy thì nhi tử “vinh hạnh” quá.”
Dận Trinh nói xong, Tần Hải đã sớm mang chiếc ghế dựa đặt bên tay phải Đức phi để hắn ngồi xuống.
“Ái chà, tiểu tổ tông của ta a, xem cái miệng lưỡi của con kìa. Sắp làm a mã đến nơi rồi, không sợ Tứ ca và Tứ tẩu con cười cho à.”
Đức phi đưa tay lau lau mấy giọt mồ hôi trên trán Dận Trinh, nói.
Ô Lạt Na Lạp thị nhìn Đức Phi với Thập Tứ thân mật như vậy, lại quay sang liếc Dận Chân với gương mặt không -tỏ- vẻ -gì, làm vợ chồng đã hơn mười năm, làm sao lại không hiểu, vì thế nàng cất lời.
“ Vẫn là Thập Tứ đệ lời thẳng, là người hiểu ngạch nương nhất, có điều chỉ cần là con của ngạch nương, thì không ai là không đặt ngạch nương vào sâu tận trong tim mình.”
Dận Trinh cười như không cười liếc nhìn Tứ ca hắn, trả lời Ô Lạt Na Lạp thị.
“ Tứ Tẩu à, tẩu nói đệ thẳng tính thật là đúng ha. Hôm nay lúc đến cung ngạch nương đệ có gặp một tiểu cung nữ tầm mười ba, mười bốn tuổi, không đợi đệ hỏi xong đã cau mặt chạy mất, đệ liền đi thẳng đến đây. Ngạch nương à, người kêu Tần Hải tìm thử cho nhi thần với.”
Hoàn Nhan Thị nghe đến đây, nụ cười cứng đờ, cúi đầu không lên tiếng. Đức Phi nhìn con mình như vậy, làm sao không hiểu, cười nói.
“Cũng biết đến cung ta mà sách nhiễu cơ đấy, được rồi để lát nữa ta bảo Tần Hải tra hỏi thử. Mà con đến từ lâu rồi nhưng chưa bái kiến qua tiểu tẩu tử của con đâu. Tới làm “lễ ra mắt” đi, tân Trắc phúc tấn của Tứ ca con đó.”
Niên Thị nghe lời Đức Phi nói, chậm rãi đứng lên, hướng Dận Trinh hành lễ, Dận Trinh cũng chắp tay lại nửa lễ, lên tiếng.
“ Tứ ca thật là có phúc nha, tiểu tẩu tử khí chất như lan, cao quý mà trang nhã.”
“Đúng rồi, Tứ ca của con còn mới nạp thêm một vị cách cách nữa, con cũng nên gặp mặt. Tần Hải, đi gọi Nữu Hỗ Lộc thị tới đây.”
Đức phi cất lời.
Dận Trinh nghe xong, vội nói.
“Vậy thì tốt quá. Nhi thần thấy lần tuyển tú này Tứ ca đúng là có đại thu hoạch nha, một vị trắc phúc tấn, một vị cách cách. Xem ra Tứ ca đi theo Thái tử cũng có nhiều cái lợi, đến tuyển tú Hoàng a mã cũng nhớ đến Tứ ca.”
Nói xong, hắn nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, không để ý đến mọi khác xung quanh.
Cả căn phòng phút chốc rơi vào im lặng.
Ô Lạt Na Lạp thị nói.
“Thập Tứ đệ nói như vậy là không đúng rồi. Đệ cũng biết trong các a ka trưởng thành thì Tứ ca đệ là người ít thê thiếp nhất. Chẳng lẽ Vạn Tuế gia không thể chỉ định cho Tứ Gia một vài tú nữ hay sao? Đệ….”
Dận Chân hơi nhíu mày, không để cho Ô Lạt Na Lạp thị nhiều lời, nghiêm nghị nói.
“Thập Tứ đệ, thân làm một a ka, há có thể tùy tiện phê bình Hoàng a mã cùng Thái tử gia?”
Đức Phi nhìn không khí đang lặng xuống, ấn tay Dận Trinh, đang định nói gì đó, thì nghe thấy thái giám ngoài phòng hô.
“ Tứ Bối lặc phủ Nữu Hỗ Lộc thị cách cách đến.”
“Nô tỳ Nữu Hỗ Lộc thị tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc.”
Tuệ Châu bước vào phòng, quỳ xuống cung kính.
Chợt nghe thấy giọng nói của thiếu niên vừa mới chạm mặt.
“Ngạch nương, đây chính là cách cách Tứ ca mới nạp đó à, nhìn có chút quen quen..”
Mọi người xung quanh nghe đều bật cười. Chỉ duy Tuệ Châu là trong lòng sợ hãi, cô đang nghĩ nên ứng phó thế nào thì nghe thấy giọng Đức phi.
“Nữu Hỗ Lộc thị đứng lên đi, rồi hành lễ ra mắt với Thấp Tứ a ka.”
Tuệ Châu bất đắc dĩ phải đứng lên hành lễ với Dận Trinh, nhưng cũng không dám ngẩng đầu.
“Nô tỳ vấn an Thập Tứ gia, Thập Tứ gia cát tường.”
Dận Trinh đã sớm phát hiện Nữu Hỗ Lộc thị này chính là cô gái vừa gặp kia, tuy biết chắc nàng không phải là cung nữ, nhưng cũng không nghĩ đến nàng lại là cách cách mới nạp của Tứ ca, chẳng trách lại không để mình vào mắt, còn dám tỏ thái độ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Được, thử xem lần này Tứ ca sẽ ứng phó thế nào. Vì thế, hắn nhìn chằm chằm vào Tuệ Châu một hồi rồi quay sang Đức Phi lớn tiếng.
“Nàng chính là cách cách Tứ ca mới nạp sao, nhưng mà tướng mạo nàng ta bình thường quá, trông còn có chút ngờ nghệch, càng nhìn càng thấy dường như xuất thân bần hàn, ngay cả nô tì làm việc tại phòng ngự trù, trông cũng còn khá hơn.”
Đức Phi nghe rất kinh ngạc, Dận Trinh làm sao thế, sao lại không hiểu chuyện như vậy, bình thường hai huynh đệ chúng nó có cãi nhau cũng không thể hiện ra mặt như vậy. Dù sao Đức phi cũng là người mấy chục năm sống tranh đấu trong hậu cung, lập tức đoán được tiểu cung nữ ban đầu Dận Trinh nhắc tới chính là Nữu Hỗ Lộc thị, không còn cách nào khác bà lên tiếng.
“Tiểu tử này, nói linh tinh gì thế, ta lại thấy ngược lại nàng ta rất hiền lành, hợp với Tứ ca con, dù sao nàng cũng là tẩu tử con.”
Nói là tẩu tử, thực chất là đang cất nhắc Tuệ Châu.
“Ngạch nương, thần thiếp xin nói một cậu. Theo thiếp thấy, có phải Nữu Hỗ Lộc muội muội đã đắc tội gì với Thập Tứ đệ hay không, mà từ nãy tới giờ Thập Tứ đệ cứ nhìm chằm chằm vào Nữu Hỗ Lộc muội muội a…”
Niên thị hơi ngừng lại, rồi nhỏ giỏng như thầm thì.
“Nhìn ánh mắt thật không giống…, chẳng lẽ họ có quen biết…?”
Nàng ta lập tức che miệng hoảng sợ nhìn mọi người, rồi đỏ mặt cúi đầu, quay sang liếc nhìn Dận Chân đang ngồi cạnh, nói: “Gia, thiếp không có….” Cũng không nói hết nguyên cớ ra.
Tuệ Châu nghe lời Niên Thị nói, trong lòng tức chết đi được, bình thường nàng giả bộ thẹn thùng không nói lời nào, vừa nói đã đẩy người ta xuống vách đá, thật đúng là kẻ phá rối. Bụng nghĩ vậy, Tuệ Châu bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, ai ngờ chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của Dận Chân ngồi đối diện. Tuệ Châu không khỏi lạnh run người, nghĩ thầm lần này thì nguy rồi, lại không biết vì sao bất giác hướng ánh mắt có chút van xin quay lại nhìn Dận Chân. Cô cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, nhìn đến khi cứ ngỡ rằng mình sẽ gặp nạn thì thanh âm lạnh lẽo của Dận Chân vang lên.
“Thập Tứ đệ, thứ cho vi huynh trị gia không nghiêm, nếu Nữu HỗLộc thị có đắc tội gì với Thập Tứ đệ, ngu huynh sẽ bảo nàng xin lỗi trước mặt đệ.”
“Đúng vậy a, Thập Tứ đệ, Nữu Hỗ Lộc thị này là tú nữ Hoàng a mã mới chỉ hôn cho Tứ ca, chưa quen quy củ cũng tình hữu khả nguyên*.”
Dận Tường cũng giải vây
*tình hữu khả nguyên 情有可原: trong một vài trường hợp đặc biệt có thể tha thứ được (nguồn baike)
Người trong phòng này có ai là không phải người tinh tường cơ chứ, chỉ một lát cũng đoán ra được, cười qua quýt cho xong chuyện. Đến cả Niên thị cũng nhỏ giọng khen Tuệ Châu là tốt, chỉ là chưa nắm rõ hết các quy tắc trong hoàng gia.
Tuệ Châu cuối cùng yên tâm, vội vàng quỳ xuống nhưmuốn nói xin lỗi với Dận Trinh, vẫn không quên cảm kích nhìn Dận Chân, mặc dù không được đáp lại, nhưng cũng vẫn rất cảm kích.
Dận Trinh không có cách nào, cũng đành phải thôi, miễn cưỡng cười tha thứ còn bảo mình nhìn lầm người. Trong bụng lại nghĩ, nữ nhân thì còn nhiều, mặc dù rất kinh ngạc Tứ a ka lại mở miệng giúp Nữu Hỗ Lộc giải vây, mà cũng theo khuôn phép không gây ra tranh cãi. Không khí trong phòng trở nên sôi nổi trở lại.