Sau một trận tiếng động, một thái giám hô: “Hoàng Thượng ban thưởng cho phủ Tứ Bối Lặc chữ ‘Phúc’, bạc trắng sáu ngàn lượng, trân châu Nam Hải hai mươi khỏa, thư pháp hai mươi tấm, sáu hà bao lớn, nhỏ, hướng y, áo mãng bào mỗi loại 1 kiện, tơ lụa hai mươi thất, gia canh dương hai mươi cái, gia phong dương hai mươi cái, bánh chữ vạn, mỳ thọ, bánh chữ phúc, bát chữ lộc( nguyên văn là lộc tự tô), bánh cát tường, bát như ý, bánh Phúc Thọ mỗi loại ba hộp, quả táo, vịt lê, quảng chanh, linh chi các tam hộp…”
Chờ đến khi đầu gối Tuệ Châu bắt đầu mất đi tri giác mới ngừng lễ, mọi người dập đầu tạ ơn: “Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lễ tất, lại hướng Dận Chân thỉnh an: “Thỉnh an gia, gia cát tường.”
Dận Chân gật đầu, đoàn người mới dần dần đứng dậy.
Dận Chân cùng Ô Lạt Na Lạp thị ở chính vị ngồi xuống, Cao Đức lập tức phân phó hai cái tiểu thái giám đem chữ “Phúc” treo lên, lại sai hạ nhân trong phủ tiếp nhận lễ vật trong cung ban cho. Tiếp đó, Ô Lạt Na Lạp thị nói vài câu vất vả cùng cát tường, rồi sai Tiểu Phúc Tửthưởng hà bao cho thái giám cung nữ trong cung, đợi bọn hắn tạ ân,lui ra xong đã muốn non nửa cái canh giờ.
Lúc này, Tuệ Châu ngồi về chỗ. Trước kia, bởi vì Lăng Trụ chức quan không cao, phủ Nữu Hỗ Lộc chưa bao giờ được trong cung ban cho lễ vật. Chờ hạ nhân đem chữ “Phúc” treo ở chính trong phòng, Tuệ Châu không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ, bắt đâu đánh giá. Vì vị trí có chút xa, nàng chỉ có thể mơ hồ xem đại khái. Khang Hi ban cho chữ “Phúc”, dùng ti quyên chế tác giấy, lấy đan sa làm màu lót, bên trên có hình rồng bay trên mây bằng vàng, lộ ra hoàng gia quý khí.
Ô Lạt Na Lạp thị nói: “Gia, hôm nay, trời vừa canh năm ngài liền vào cung. Hiện tại đã là chính Tỵ, hay là ngài vào buồng trong thay thường phục, cho Tiểu Phúc Tử hầu hạ ngài nghỉ ngơi một chút, ngày mai có gia yến, quốc yến đầu, có thể có nhiều việc phải làm.”
Nghe xong Ô Lạt Na Lạp thị nói, Tuệ Châu mới liếc nhìn Dận Chân, hắn đầu mang đỉnh kim long nhị tầng, đông châu thất, trên đính Bối Lặc hướng quan bằng ruby, triều phục màu đá xanh thêu tứ trảo mãng văn, lơ đãng toát một cỗ uy nghiêm.
Dận Chân cũng có chút ủ rũ, Ô Lạt Na Lạp thị vừa nói xong, Dận Chân liền thản nhiên nói: “Ân, còn lại đều nhờ phúc tấn.”
Nói xong, hắn liền mang theo Tiểu Lộc Tử rời đi. Vì thế mọi người lại đứng dậy hành lễ nói: “Cung tiễn gia.”
Chờ bóng dáng Dận Chân biến mất ở ngoài cửa mới đứng dậy.
Tuệ Châu hiện tại đổ có chút không biết chính mình đối Dận Chân rốt cuộc ôm có gì loại ý tưởng, nhìn địa phương hắn rời đi có chút xuất thần. Cảnh thị thấy thế, lôi kéo tay Tuệ Châu ngồi xuống, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Có một số việc nếu đã không thể thay đổi, liền thuận theo tự nhiên đi.”
Tuệ Châu quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh thị, Cảnh thị hai mắt tựa hồ có thể nhìn ra hết thảy, lại giống như lộ ra thản nhiên bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Chậm rãi sẽ thói quen, có chút thứ ta tranh cũng tranh không được, không bằng vô cầu, miễn cho khổ chính mình.”
Tuệ Châu nói: “Không phải, Cảnh tỷ tỷ hiểu lầm.”
Cảnh thị cũng không đáp lời, vỗ vỗ tay Tuệ Châu, quay đầu đi.
Trong phòng, các nữ nhân lại tùy ý nói nói mấy câu, rồi tự tan.
Tuệ Châu trở lại viện của mình, lập tức cởi hài, nằm lên giường, xoa đầu gối nói: “Hôm nay thật là mệt, ta phải quỳ gần nửa canh giờ đâu.”
Tố Tâm cười nói: “Chủ tử, đây chính là có thể diện, còn là dính ân tích phúc, là việc đại hỷ. Nay nô tỳ cũng dính chủ tử quang, xem như mở rộng tầm mắt, thì ra hoàng gia qua năm mới cũng thưởng đồ ăn.”
Tuệ Châu nghĩ lại, cũng không sai, cổ đại có thể được Hoàng Thượng chúc phúc, ân thưởng chắc chắn là thiên đại vui mừng, liền cười trừ, tìm việc khác nói: “Hôm nay, ta nhận lời Cảnh tỷ tỷ chọn mấy trương hình mới mẻ dán song cửa sổ đưa cho nàng, ngươi cũng giúp chọn xem.”
Tố Tâm vừa nói, xuất ra hộp gỗ đựng những hình đã cắt được, chủ tớ hai thảo luận rôm rả, chọn ra hai trương tinh xảo hình “Con chuột đón dâu” và “Hạc vũ cúc” (hình hoa cúc của Tuệ Châu nhà ta đó), lại lấy ra hình “Quý hoa tường điểu”,“Như ý cát tường”.
Chọn xong, lại cảm thấy lễ vật này có chút đơn giản, Tuệ Châu liền làm thêm vài món
đồ thủ công. Tuệ Châu cùng Tố Tâm chuẩn bị đưa lễ vật đến chỗ Cảnh thị, lại thấy Nguyệt Hà nâng khay đào thọ tiến vào, bẩm báo: “Hồi chủ tử, đây là phủ ân thưởng xuống, tổng cộng ba trăm ba mươi cái quả. Ngoài ra, theo thông lệ còn có ba trăm lượng bạc, nhưng trong phủ nói năm nay giảm phân nửa, nên nay cũng bị giảm mất.”
Nói xong đặt lên bàn, Tuệ Châu nhìn nhìn, chỉ thấy cũng có hải đường, cũng có dưa và trái cây rau dưa, cũng có bút đĩnh như ý, cũng có bát bảo liên xuân. Tuệ Châu cười nói: “Này lệ giảm phân nửa, còn có này nhiều ngân quả tử, xem ra ta còn là một cái phú bà thôi.”
Nghe lời Tuệ Châu nói, Tố Tâm, Nguyệt Hà cười không ngừng. Chủ tớ ba người tiếp tục trò truyện, Tuệ Châu cũng chọn vài cái túi thơm, vật trang sức, khăn tay thêu, cùng hình giấy dán song cửa sổ cùng nhau cho vào hộp, sai Nguyệt Hà đưa đến chỗ Cảnh thị.
Qua chính ngọ, hạ nhân trong viện tiếp tục công việc. Trước đi khố phòng lĩnh câu đối, treo biển cùng dán hình lên cửa sổ, trên cửa và mái hiên. Sau đó, bắt đầu đổi chăn đệm, quét tước sân, thu thập chính ốc Tuệ Châu ở, buồng trong, thư phòng. Đến buổi chiều, còn phải nghênh đón Ô Lạt Na Lạp thị phái tới ban thưởng. Ô Lạt Na Lạp thị cũng hào phóng, phân cho Tuệ Châu nhất kiện bút lông nhỏ da đại bang ngự ban, làm cho Tuệ Châu hưng phấn nửa ngày, không nghĩ tới kiếp trước nghĩ cũng không dám nghĩ da đại bàng, chính mình kiếp này cư nhiên có được, liền đem da đại bàng nhìn lại xem, sờ lại sờ.
Một ngày bận rộn kết thúc. Thẳng đến canh hai, nằm trên giường ngủ, Tuệ Châu còn mơ hồ nghĩ. Xem ra số mình thật may mắn, có được da đại bang, còn có bạc mừng năm mới. Năm đó, nếu xuyên vào dân chúng bình dân, hiện tại, nói không chừng vẫn còn ở nơi nào đó ăn đói mặc rách. Người thành thức ăn. Người chết nằm ngổn ngang......
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Châu dậy rất sớm. Cả đêm gặp ác mộng liên tục, nàng luôn mơ thấy mình bị những người khác giải phẫu ăn.
Buổi sáng, Tố Tâm gặp Tuệ Châu vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt có chút trắng bệch, thân thiết nói: “Chủ tử, người làm sao vậy? Ba mươi Tết không thể sinh bệnh nha.”
Tuệ Châu lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là buổi tối ngủ không ngon thôi.”
Nói xong, nầng chuẩn bị đi chính viện.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm. Không khí trong phủ không náo nhiệt như hôm qua. Từ chính Tỵ (10 giờ), Dận Chân đã mang theo phúc tấn, hai vị trắc phúc tấn cùng với Hoành Quân, đại cách cách đi trong cung tham gia gia yến. Những người khác ở lại trong phủ, tự mình dùng cơm trưa cùng cơm chiều. Tuệ Châu cùng thê thiếp trong phủ tiễn bọn họ rời đi, không chuyện gì, trở lại trong phòng. Suy nghĩ mọi chuyện trải qua, Tuệ Châu mơ mơ màng màng ngủ.
Màn đêm dần buông xuống. Dù nam nữ chủ nhân cũng không ở, giác đăng ở cửa chính các viện vẫn chiếu sáng đường đi trong phủ. Mọi nơi đều có đèn cung đình ở chỗ rẽ, ngay cả nơi ở của nô bộc cao thấp cũng đều trang trí sắc màu rực rỡ. Khug cảnh nhìn qua hoà hợp êm thấm.
Đến giờ Dậu, đầu bếp phòng liền đưa tới cơm canh đến viện của Tuệ Châu. Hơn nữa, Hạ Mai cũng làm rất nhiều đồ. Bát đĩa to nhỏ bầy kín bàn. Đối mặt với một bàn lớn thức ăn, chỉ có duy nhất bản thân, Tuệ Châu khó tránh khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Ăn cơm xong, Tuệ Châu ngồi ở kháng cùng Tố Tâm, Trương ma ma, Hạ Mai, Nguyệt Hà nói chuyện vui vẻ. Buổi chiều đã ngủ không ít, hiện tại cũng không buồn ngủ, các nàng tiếp tục trò truyện nửa buổi.
Mau qua giờ tý (buổi tối 11 giờ đến 1 giờ sáng hôm sau), Tuệ Châu có chút buồn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài “Ầm vang” một tiếng, tiếp theo đó là tiếng pháo “噼噼 lịch cách cách”, nháy mắt tỉnh táo trở lại. Vừa thấy, đám người Tố Tâm đã ở thêu đôn thượng ngủ gật, hiện tại đều bị làm tỉnh lại. Tuệ Châu thấy thế cười to nói: “Hôm nay, người gác đêm đều đã chu đưa ra giải quyết chung.”
Nguyệt Hà tâm tính hoạt bát đang định hồi vài câu khi, một cái nhìn không quen mặt nha hoàn tiến vào, cấp Tuệ Châu dập đầu hành lễ nói: “Nô tỳ thỉnh cách cách an khang, tân niên cát tường. Bẩm cách cách, nô tỳ phụng mệnh Cao công công đến thỉnh cách cách đi chính viện, gia, phúc tấn, hai vị trắc phúc tấn cùng hai vị tiểu chủ tử đều từ trong cung đã trở lại.”
Tuệ Châu vuốt cằm, cho nha hoàn thưởng, tiễn nàng. Vội vàng sửa sang lại quần áo búi tóc, mang theo Tố Tâm, vội vàng hướng chính viện tiến đến.
Vào chính viện, liền gặp Dận Chân, Ô Lạt Na Lạp thị đã thay đổi thường phục ngồi ở ghế trên. Chờ thê thiếp Dận Chân đều đến, đã là một khắc sau. Tiếp theo Hoành Quân, đại cách cách, còn có Hoành Khi được mẹ ôm, Ô Lạt Na Lạp thị cùng Lí thị, Niên thị hành lễ dập đầu. Hoành Khi vẫn bọc thảm rất dày, lại bị mẹ ôm, Tuệ Châu không thể thấy rõ này bộ dáng tiểu a ca, thỉnh thoảng nghe thấy hắn cười ha ha, hẳn là một tiểu hài tử rất hoạt bát. Cúi đầu, chợt nghe Dận Chân nghiêm túc nói: “Qua hôm nay, các ngươi liền lại thêm một tuổi, phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, hiếu kính cha mẹ.”
Sau đó, cố ý dặn Hoành Quân ở trong cung cố gắng học tập, rồi sai Tiểu Lộc Tử đưa lên bao lì xì cho bọn trẻ.
Ô Lạt Na Lạp thị lại mang theo trong phủ sở hữu thê thiếp cấp Dận Chân dập đầu hành lễ. Tuệ Châu mới phát hiện, Dận Chân ngoài ba thiếp thất nổi danh, còn có bốn nữ nhân ăn mặc bình thường nhưng đều rất xinh đẹp. Thừa dịp không ai chú ý liền lặng lẽ hỏi Cảnh thị mới biết, đây là người khác đưa, danh phận rất thấp, ở trong phủ xưng là cô nương, không có tư cách thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, chỉ có những dịp đặc biệt mới được đi ra. Nghe thế, Tuệ Châu không tự giác nhớ tới đêm đó Dận Chân thô bạo, thật đúng là thiên hạ quạ con nào cũng đen( thiên hạ qạu đen bình thường hắc), bình thường luôn một bộ lãnh khốc cũng vẫn là một nam nhân. Ca ca còn nói nữ nhân của hắn thiếu, thế này cũng kêu thiếu, tính cả mình, tổng cộng mười bốn nữ nhân, cái này cũng còn chưa tính những người mình không biết. Bản thân mình cứ thế trở thành một trong phần đông nữ nhân của hắn, nghĩ sẽ không chú ý liếc hướng Dận Chân, không nghĩ bị bắt gặp. Ánh mắt Dận Chân híp lại, nhướng mày nhìn qua, Tuệ Châu lập tức giật mình, lập tức cúi đầu, phục thấp làm thiếp.
Cư nhiên mang theo tức giận nhìn về phía mình, thấy mình bắt gặp thì lập tức cúi đầu, Dận Chân có chút mỉm cười, lập tức nghĩ đến chính mình chẳng lẽ làm cho người ta sợ hãi như thế, có chút không vui. Nữu Hỗ Lộc thị thân là hoàng gia nhân, lại là cách cách của mình, tại đại sảnh lại lớn mật không để ý phụ đức nhìn thẳng, cũng quá không biết quy củ. Thành thật Nữu Hỗ Lộc thị đều như thế, kia cái khác chẳng phải là lại càng không biết quy củ. Vì thế Dận Chân chờ Ô Lạt Na Lạp thị đoàn người lễ tất sau, nói: “Một năm nay, phúc tấn đã vất vả, đem trong phủ từ trên xuống dưới để ý tốt lắm, cũng đem hậu trạch duy trì hài hoà. Bất quá, ngươi cũng không thể rất nhân từ, vẫn phải cai quản, trong phủ có vài người có chút không quy củ, bất luận là chủ tử vẫn là nô tài, đều nên chỉnh đốn, duy trì quy củ trong phủ. Nhất là phụ đức, nữ giới, ngươi cũng làm cho các nàng lại nhiều học học.”
Buổi nói chuyện nói đoàn người có chút buồn bực, Ô Lạt Na Lạp thị cũng có chút nghi hoặc, đây là làm sao vậy, êm đẹp liền huấn khởi quy củ, xem ra là có vấn đề, năm sau chờ một lần nữa chỉnh đốn. Ô Lạt Na Lạp thị thấp giọng ứng thanh. Dận Chân vuốt cằm, mọi người mới trở về chỗ ngồi.