Quay về viện đã tới giữa trưa. Tuệ Châu thay một đôi giày vải, nghiêng người tựa lưng vào giường, cứ thế xuất thần. Tố Tâm từ gian ngoài đi vào, thấy Tuệ Châu như vậy, biết nàng đang nghĩ tới chuyện gì, tính lặng lẽ lui ra.
Tuệ Châu nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn lại, trông thấy Tố Tâm, cười nhạt nói: “Sao vậy, đã vào rồi còn không lên tiếng.” Tố Tâm ngừng bước, phúc thân trước Tuệ Châu, cười nói: “Nô tỳ thấy chủ tử dường như có tâm sự, nghĩ lát nữa tới bẩm chủ tử sau cũng được.” Tuệ Châu hỏi: “Có chuyện gì vậy, nói thẳng đi, ngươi đâu phải người ngoài, không cần cố kỵ làm gì.” Nghe thế, Tố Tâm tiến lên mấy bước, đến bên cạnh Tuệ Châu, trả lời: “Thúy Nhi trong viện Phúc Tấn vừa mang trà Phổ Nhĩ tới, cũng dặn rằng, đêm nay chủ tử tới viện Phúc Tấn dùng cơm, ăn mừng Gia được tấn phong Thân vương.”
Thật ra Tuệ Châu cũng vì chuyện Dận Chân được tấn phong Thân vương mà phiền lòng, thật vất vả mới có những ngày bình an vô ưu vô lo, “tiếng gió thổi” đang dần dịu đi thì, sáng nay, đám đàn bà con gái kia lại “sống” lại. Bây giờ Dận Chân đã được phong làm Thân vương, xem ra tình hình rất tốt, đám đàn bà con gái đã an tĩnh những ba năm, cũng đến lúc xuất thủ rồi. Lòng dạ mỗi người vốn đã khác nhau, xem ra sóng gió trong phủ lại sắp nổi lên, chỉ hi vọng nàng không bị lôi vào chuyện này.
Nghĩ đến đó Tuệ Châu lại than thở: “Ừ, biết rồi, buổi tối chúng ta sớm qua đó là được.” Tố Tâm thấy Tuệ Châu sau khi thỉnh an về, đều là bộ dạng uể oải chán chường, suy đi nghĩ lại, vẫn buồn bực nói: “Chủ tử sao vậy, có chuyện gì không ổn sao?” Tuệ Châu nhớ tới nét mặt mừng rỡ như điên của Tố Tâm sáng nay, cũng không thể nói ra nàng là vì Dận Chân được phong Thân vương mà không thấy thoải mái được. Tuệ Châu liền lắc đầu cười cợt, tính nói đại cái gì đó, thì thấy Nguyệt Hà, Hạ Mai bưng đồ ăn lên, nàng thuận thể bỏ qua, không nhắc tới nữa.
Tuệ Châu nhìn bàn ăn uống trên sập, kinh ngạc nói: “Hạ Mai, sao ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn vậy.” Hạ Mai phúc thân, trả lời: “Bẩm chủ tử, món măng Bương [a] xào và thịt lợn xào cay Tứ Xuyên là do nô tỳ làm, bồ câu chiên giòn, súp cá chép đỏ [c] và súp nấm tuyết là do phòng bếp cố ý nấu thêm cho chủ tử các viện ăn.” Tuệ Châu nghe xong nhíu mày không nói, cúi đầu dùng cơm trưa.
[a] món măn đặc sản Hòa Bình nước ta, còn bên Trung Quốc thường được đào vào mùa đông
món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, thịt heo xé xợi xào với các gia vị có mùi cá đặc trưng (?)
[IMG]
[c] món vua Thanh hay ăn, ngon bổ, không tanh, thanh mát.
[IMG]
Sau khi ăn trưa xong, Tuệ Châu cũng thôi phiền muộn, ném tâm sự ra sau đầu, trở về như thường ngày, nói cười cùng đám Tố Tâm, thêu thùa một vài thứ, cười đùa vui vẻ. Thẳng tới giờ Dậu, nàng mới ăn chút bánh ngọt, sửa soạn cẩn thận, dẫn Tố Tâm tới chính viện dự tiệc.
Trời đã về chiều, ánh hoàng hôn như một bức màn màu xanh nhạt bao phủ khắp đất trời. Mà lúc này trong chính viện phủ Tứ Bối Lặc lại là ánh đèn rực rỡ, dòng người sôi nổi.
Khi Tuệ Châu bước vào chính điện, cảnh tượng chính là như thế. Tường đỏ ngói xanh, sơn son thếp vàng, giữa hành lang treo những chiếc đèn lồng đẹp đẽ tao nhã, trên những thanh xà lại được treo những tấm lụa đỏ tinh tế. Không đợi nàng quan sát thì một tiểu thái giám đã hô lớn: “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách tới.” Tuệ Châu đành kìm lòng, đi đến phòng chính, trong lòng lại buồn vô cớ, nàng như cảm giác được, hình ảnh hoa lệ thế này đồng nghĩa với việc cuộc sống yên tĩnh xưa kia sẽ hoàn toàn chấm dứt, một cuộc sống mới lại bắt đầu.
Bước vào phòng, khắp nơi đều rực rỡ sắc màu, Tuệ Châu có chút ngơ ngác, tức khắc đi tới chính giữa, quỳ an hành lễ nói: “Tỳ thiếp Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh Gia đại an, Phúc Tấn cùng Niên Phúc Tấn đại an.” Dận Chân khẽ vuốt cằm như đáp ứng, Ô Lạt Na Lạp thị cười ấm áp nói: “Muội muội đa lễ, mau mau ngồi xuống đi.” Tuệ Châu phúc thân tạ ơn, đi tới cúi đầu ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, đã thấy Tống thị vô tình cười nói: “Nữu Hỗ Lộc muội muội đã đến, chỉ còn thiếu Lý Phúc Tấn và Cảnh muội muội.” Nói xong lấy tay vẩy khăn, ý cười càng sâu sắc: “Gia, ngài nhìn đi, thân thể Niên Phúc Tấn vốn suy nhược, mỗi lần đều tới trễ, nay lại tới sớm. Trái lại Lý Phúc Tấn bình thướng tới sớm nay lại tới trễ.” Nàng không đợi Dận Chân trả lời, đã lấy khăn tay che miệng, cười châm chọc.
Tuệ Châu nhìn Tống thị cười, có chút cảm khái, nàng ta chỉ là thê thiếp của Dận Chân, so với Ô Lạt Na Lạp thị thì nàng ấy còn ở cạnh Dận Chân lâu hơn. Một người phụ nữ đã qua tuổi ba mươi, khi cười rộ lên khó mà che đi các nếp nhăn nơi khóe mắt; Một người phụ nữ chỉ biết hùa theo người khác, trong hậu viện này hoàn toàn có thể có. Nghĩ tới đây, Tuệ Châu hơi kích động, nàng đột nhiên nhận ra Tống thị và Vũ thị đều giống nhau, một người phụ nữ thì không có căn cơ gốc rễ, một người thì lại không có con cái, chỉ có thể làm một người đàn bà dựa vào người khác mà sống... Tuệ Châu bắt đầu sợ, một ngày nào đó phải chăng nàng cũng trở thành như vậy...
Vũ thị cất giọng vui vẻ nói: “Ô, Lý Phúc tấn và Cảnh muội muội tới rồi.” Nàng ta vừa dứt lời, đã thấy Lý thị mặc một bộ kỳ bào xanh lục thêu tám vòng hoa Hỉ Tương Phùng [d], diễm quang tứ sắc. Phía trái nàng ấy dẫn theo một đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi, tức Tam a ca Hoằng Thì, đi sau Hoằng Thì là nhị a ca, cũng là trưởng tử của Dận Chân – Hoằng Quân. Mà Cảnh thị ăn mặc dịu dàng thanh tao lại đi sau lưng Lý thị.
[d] hình đây
[IMG]
Lý thị dẫn đầu hành lễ nói: “Thiếp thỉnh Gia, Phúc Tấn đại an.” Dận Chân gật đầu nói: “Ừ, trời bên ngoài đã tối, nên thắp đèn lên đi, nếu không đường không dễ đi.” Lý thị dẫn hai đứa bé ngồi xuống ghế cười nói: “Đứa nhỏ HoằngThì này nghịch quá, chờ tới khi thu xếp xong đưa nó ra cửa thì đã tới trễ, thiếp hơi cuống, mới quên thắp đèn.” Dận Chân gật đầu, cau mày nói: “Tới chậm chút không sao, lần sau chú ý cẩn thận là được. À, nàng dẫn theo Hoằng Thì không tiện, như vậy đi, đêm nay ta tới chỗ nàng.” Nhất thời trên mặt Lý thị hiện lên vui mừng, nhìn thẳng Dận Chân, cười đùa nói: “Tạ Gia, vẫn là....” Lý thị đang nói, không ngờ Hoằng Thì đột nhiên thoát khỏi tay nàng, chạy tới trước mặt Dận Chân, ôm chân chàng, nói bập bẹ: “A mã, hôm nay người muốn về với con, ngày mai cũng muốn.” Bất chợt trong mắt Dận Chân thoáng hiện một tia ôn nhu, vỗ đầu Hoằng Thì, cười khẽ nói: “Ừ, đêm mai ta sẽ qua ăn cơm cùng con và ngạch nương.” Chàng nói xong liền đưa mắt qua chỗ Tiểu Lộc Tử, Tiểu Lộc Tử vội bế đứa nhỏ trả lại chỗ Lý thị.
Lý thị kiêu ngạo nhìn đám người ngồi trong phòng, sau lại cười nhu mì với Dận Chân một cái, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Niên thị, giả bộ nghiêm mặt trách cứ Hoằng Thì không có quy củ..
Nhất thời, trong phòng ngoài tiếng trách cứ của Lý thị ra đều là một mảnh yên tĩnh. Ánh mắt mọi người như có như không đều tập trung trên người hai đứa bé trong phòng.
Tuệ Châu thấy Lý thị phong quang rực rỡ như vậy, không khỏi thầm lắc đầu, một người vừa có địa vị vừa có thế lực, cũng không nên như thế. Lúc này, Tuệ Châu hơi hoài nghi, chẳng lẽ Lý thị không cảm nhận được những ánh mắt ghen ghét đang ngấm ngầm cẩn thận quan sát nàng ta sao? Chẳng lẽ không biết hành động như vậy chính là đem hai đứa con trai mình đặt vào nơi nguy hiểm sao? Tuệ Châu không hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía Hoằng Quân đang đứng cùng Hoằng Thì đang làm nũng trong lòng Lý thị, nàng thở dài, hi vọng hai đứa trẻ vô tội này không bị kéo vào cuộc tranh đấu của người lớn.
Cảnh thị nghiêng người nhỏ giọng nói với Tuệ Châu: “Tuệ Châu muội muội, đừng nhìn thẳng vào chổ Lý Phúc Tấn nữa.” Tuệ Châu nháy nháy mắt, thấy rất nhiều người đều kỳ quái nhìn nàng, vội vội vàng vàng sực tỉnh lại, muốn thu hồi ánh mắt, lại đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của Dận Chân. Tuệ Châu hận không thể lập tức tát mình một cái, tại sao cứ chọn lúc này mà thất thần. Đang lúc Tuệ Châu không biết cư xử thế nào cho phải, Tiểu Phúc Tử đã dập đầu một cái, khom người bẩm báo nói: “Hồi Gia cùng Phúc Tấn, yến tiệc trong phòng khách đã chuẩn bị xong chu đáo, xin các vị chủ tử dời bước.”
Ô Lạt Na Lạp thị cũng thầm hận phong quang rực rỡ của Lý thị, nhưng lúc này bầu không khí lại có chút đè nén, nên đành vui vẻ nhìn Tiểu Phúc Tử, phá giải cục diện lúng túng này, sắc mặc nàng ta trở lại như thường, cười nói tiếp: “Gia, hôm nay là ngày vui ngài được tấn phong làm Ung Thân vương. Bữa tiệc này đã chuẩn bị xong xuôi, giờ cũng nên đi tới phòng khách, mọi người cùng nhau vui vẻ chúc mừng Gia.” Dận Chân cũng thôi đối diện với Tuệ Châu, gật đầu nói: “Vậy thuận theo Phúc Tấn đi.” Nói xong, liền dẫn đầu đứng dậy, rời ghế, đi về phía phòng khách. Đám người thấy thế, đều khôi phục ý cười, thân thân thiết thiết cùng nhau đi tới phòng khách.
Ngược lại trong bữa tiệc lại khá vui vẻ, tất cả mọi người nói nói cười cười oanh oanh yến yến, vì Dận Chân được tấn phong Thân vương mà niềm vui như nhân đôi, cùng nhau nâng chén chúc mừng. Mà Dận Chân lại như người ba năm chưa ra khỏi sơn cốc, trong bữa tiệc không bộc lộ biểu tình gì. Chàng mặc dù vẫn lãnh đạm, nhưng cũng không từ chối người khác kính rượu. Cho đến khi canh hai qua hơn phân nửa, mới ngừng uống rời đi.
Canh hai, trời đã tối đen như mực, mặt trăng đã biến mất, sao cũng dần thưa thớt. Trong bóng đêm, Tuệ Châu cũng bị gió đêm thu thổi tới chếnh choáng, nhưng, sau khi về viện, chờ Tố Tâm hầu hạ xong, không đợi một lát đã thiếp đi.
Đêm khuya thanh vắng, vạn vật khắp đất trời đều đã ngủ say, Tuệ Châu cũng dần dần thiếp đi, mơ hồ nghĩ tới, bạn cạnh Phúc Tấn còn trống hai phi vị... Tương lai phía trước đang chờ nàng là cái gì...