Một tháng sau, vòng cuối của kỳ tuyển tú cuối cùng cũng diễn ra. Ngày hôm đó, Tuệ Châu cùng bốn mươi lăm tú nữ khác theo lời chỉ dẫn của bọn thái giám, cùng nhau đi đến Thuận Trinh Môn.
Tiếp theo đó, cứ sáu người xếp thành một hàng tiến vào trong điện, để Hoàng thượng cùng hậu phi của ngài xem mặt và tuyển chọn. Tuệ Châu và Tuệ Nhã đều thuộc Tương Hoàng Kỳ, vì lần này tú nữ của Chính Hoàng kỳ khá ít, nên họ bị xếp vào hàng đứng trước cửa chờ gọi. TuệChâu và Tuệ Nhã lúc này đều đang ở hàng thứ hai, hàng thứ nhất đương nhiên là các tú nữ thuộc Chính Hoàng kỳ.
Tuệ Châu không biết rõ bên trong tuyển chọn thế nào, nhưng chỉ một lát sau, cô đã thấy một đám người bên trong đi ra, chính là sáu tú nữ thuộc hàng thứ nhất. Trong đó trừ một người có sắc mặt khác hẳn, chắc lần này cô ta trúng tuyển do có gia thế vững chãi lại thêm sắc đẹp nổi bật, lúc ra đến ngoài còn vui mừng ra mặt, kiêu ngạo liếc nhìn những tú nữ đang chờ chọn lựa phía sau, rồi mới cười tươi theo thái giám rời đi. Còn trong những người còn lại thì bốn người vẻ mặt như đưa đám, chỉ có một người là còn bình tĩnh. Cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy tiếng viên thái giám cao giọng gọi hàng của cô vào điện xét tuyển.
Một hàng tú nữ đồng loạt ngay ngắn quỳ xuống mặt đất, như những gì đã được học lúc trước, thỉnh an: “ Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế,vạn vạn tuế. Các vị nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Tâm tình Tuệ Châu lúc này vừa sợ lại vừa kích động, cô sợ mình sẽ trúng tuyển, những kích động là vì được nhìn tận mắt hoàng đế Khang Hy. Có điều, cô vẫn chưa quên cái triều Thanh này vương quyền mới là tối thượng còn mạng người chỉ như cỏ rác, nên bất đắc dĩ cô phải cố khôi phục lại tâm tình của mình, đầu cúi thấp xuống mặt đất, gắng để không bị kích động lại lần nữa.
"Miễn lễ." Một âm thanh không lớn, nhưng lại tràn đầy uy nghi cùng áp bức vang lên. Tuệ Châu biết, đó chính là Khang Hy, cô đúng là đã nghe được giọng nói của vua Khang Hy ba trăm năm về trước. Tuệ Châu gắng thả lỏng mình, sau khi cùng các tú nữ khác khấu đầu tạ hoàng ân, liền nhãn quan tị, tị quan tâm* đứng ở trong đội ngũ. Mặc dù, lúc này cô rất muốn liếc mắt nhìn hoàng đế Khang Hi, nhưng cũng không thể bởi vì nhỏ mất lớn được, cuộc sống tương lai mới là quan trọng nhất.
*眼观鼻, 鼻观心 ( nhãn quan tị, tị quan tâm)
1: xấu hổ, nên cúi đầu
2: tập trung tinh thần, chuyên tâm, chú ý. Ở đây dùng với nghĩa thứ hai
Tuệ Châu liên tục tự nhắc nhở bản thân phải thận trọng, không nên nghĩ đến giọng nói của hoàng đế Khang Hi nữa, những bất ngờ lại nghe hỏi: “ Đúng thứ hai từ trái sang là nữ nhi nhà ai?”
Thứ hai từ trái sang, thứ hai từ trái sang, chẳng lẽ là mình? Tuệ Châu không còn cách nào, âm thầm hít sâu một hơi, rồi bước lên từng bước, ngồi chồm hổm thưa: “ Bẩm hoàng thượng, nô tỳ thuộc Tương Hoàng Kỳ, là đích nữ của Tứ phẩm Điển Nghi Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ - Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu.”
Khang Hi quay lại nhìn chiếc khay trong tay thái giám bên cạnh một chút, có vẻ hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm: “ Ờ, nhà Nữu Hỗ Lộc này năm nay có đến hai cô nương đến tuổi tham gia, uhm…. đứa nhỏ này nhìn khá hơn một chút, chững chạc kiên định.” Sau đó chỉ thấy Khang Hy chỉ chỉ vào một thứ gì đó trong khay, rồi phất tay lên, lập tức có một thái giám dõng dạc hô: “ Tương Hoàng Kỳ, đích nữ của Tứ phẩm Điển Nghi Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ, Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu, lưu bài tử.” Đừng lại một chút, rồi lại hô to: “ Các tú nữ khấu tạ hoàng ân.”
Tiếp đó, Tuệ Châu như người mất hồn theo vị thái giám rời đi, trở về cung Trữ Tú, ngẩn ngơ ngồi trong phòng, cũng chẳng để ý đến Tuệ Nhã nói cái gì nữa. Lát sau, một tiểu thái giám lại xuất hiện, thông báo rằng họ phải đi ngay vì cửa cung đã sắp đóng rồi. Tuệ Châu lúc này mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tuệ Nhã, cười cười vẻ biết lỗi, rồi mới nắm tay Tuệ Nhã đi ra khỏi cung, lên xe ngựa của phủ Nội Vụ trở về phủ nhà.
Tuệ Châu đang ngồi yên trên xe ngựa, đột nhiên cảm thấy xe ngựa dừng lại, thoáng nhìn ra đã thấy toàn bộ người trong phủ đang đứng chờ trước cửa lớn, bất thình lình nâng rèm lên, lao nhanh xuống xe ngựa, nhào vào lòng Chương Giai thị kêu lên một tiếng ngạch nương rồi khóc nức nở.
Chương Giai thị nhìnTuệ Châu đang nức nở trong lòng, bao nhiêu nỗi lòng vừa mới nguôi ngoai như lại trào dâng. Sáng sớm hôm nay, bà đi hỏi thăm mới biết toàn bộ tú nữ thuộc Tương Hoàng kỳ đã tuyển chọn xong, nên đều lên xe ngựa của phủ Nội Vụ trở về nhà. Theo lý mà nói thì xe ngựa của Tuệ Châu Tuệ Nhã chắc cũng phải trở về rồi, nhưng đợi mãi mà không thấy hai tỷ muội chúng nó. Cả nhà thấp thỏm lo lắng đến nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Tuệ Châu trở về, lại khóc lóc thương tâm như thế. Không còn cách nào khác, Chương Giai thị cũng chỉ dịu dàng khuyên Tuệ Châu vài câu rồi đỡ cô trở vào nội viện.
Lúc trở lại sảnh chính, nghe Tuệ Nhã nói Chương Giai thị mới biết rõ đầu đuôi sự tình. Sau khi đuổi tên nô tài mà lão phu nhân cùng Trương thị tới dò la đi, lại căn dặn Triệu ma ma không đươc cho bất cứ kẻ nào quấy rầy, bà mới một mình đi đến phòng của Tuệ Châu. Nhìn thấy Tuệ Châu đã ngồi một mình trên giường, bà liền an ủi: “Con gái, đừng khóc! Con khóc lòng ngạch nương cũng đau như cắt từng khúc ruột. Nếu đã bị Thánh thượng giữ lại bài tử, thì cũng cứ coi như đó là một chuyện tốt. Ngạch nương biết con không muốn nghe những lời này, nhưng mọi việc đều đã xảy ra rồi, mọi chuyện sau này thôi thì cứ để nó theo tự nhiên đi. Có điều, ngạch nương thấy con cũng không nên quá đau buồn. Nếu con được gả cho người của hoàng thất, thử nhìn mấy người hoàng tộc hiện giờ, khả năng con bị chỉ hôn cho nhưng vị a ka có phủ đệ riêng là rất lớn.”
Nghe vậy, Tuệ Châu còn hơi nghi ngờ, cô bình tĩnh nhìn về phía Chương Giai thị. Chẳng lẽ cô không phải vào cung sao? Cũng không cần phải làm phi tử của ông vua Khang Hi năm mươi tuổi nữa sao? Vừa nghĩ tới mình không phải dấn thân vào cái nơi cung cấm giết người không đao đó. Trong nháy mắt lòng cô dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Từ tin xấu nhất bỗng chốc chuyển thành một tin bình thường. Hồi lâu sau Tuệ Châu mới hồi phục lại tinh thần, hóa ra cô đã lầm. Những tú nữ phải nhập cung sẽ được Hoàng Thượng ngay lúc ấy tuyên bố lưu lại. Chốc lát tâm tình Tuệ Châu bỗng thấy thoải mái hơn, cô mới đem nguyên nhân vì sao cô lại khóc nức nở như vậy kể cho Chương Giai thị nghe.
Nhưng Chương Giai thị lại không cười, bà chỉ nhàn nhạt nói: "Con gái của ngạch nương, ngạch nương thực sự xin lỗi con………. Con…về sau……. Tuy nói là không phải nhập cung, nhưng với điều kiện của phủ chúng ta, nếu con có gả cho người hoàng thất thì cũng chỉ làm tiểu thiếp hoặc kế thất. Trừ khi là gả cho những người dòng dõi hoàng tộc nhưng không có của cải gì mới may ra được làm chính thê. Nhưng bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích mà thôi. Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể ngồi đợi thánh chỉ truyền xuống rồi mới tính tiếp.” Lời vừa dứt, dường như không thể kìm nén nổi nữa, bà cũng cùng Tuệ Châu khóc òa lên.
Tuệ Châu lúc này đã biết được sự thật, như vậy thì, gả cho ai cũng như thế cả thôi. Vốn cô cũng không nghĩ tới ở triều Thanh này cô sẽ tìm được một nửa của đời mình rồi gả cho anh ta. Thực sự thì lúc mới nghe tin, cô còn tưởng là mình phải nhập cung, gả cho Khang Hi- người nếu so tuổi tác với A mã của cô còn lớn hơn, ngày sau nếu muốn gặp lại cha mẹ anh em cũng rất khó khăn. Bây giờ đã biết là không phải, nên cũng thấy khá hơn. Mặc dù trong lòng cô thực sự không bằng lòng việc mai sau sẽ phải làm thiếp người ta, cũng chỉ bởi vì thiếp thất địa vị rất thấp, chịu nhiều tủi nhục hơn đích thất, ngoài ra thì không có gì đáng lo ngại.
Tuệ Châu lúc này mới thấy vị mẫu thân yêu thương mình hơn mười năm, Chương Giai thị, chỉ vì không muốn cô gả đi làm thiếp nên khổ sở đau lòng. Lại nhớ tới bây giờ ở sảnh chính Lăng Trụ cùng đại ca và tiểu đệ chắc cũng đang lo cho cô rất nhiều, cô thấy giận mình không hiểu chuyện, tình cảm quá. Vì thế, cô quay ra an ủi Chương Giai thị đang nức nở.
Cố làm ra vẻ thoải mái, lên tiếng: “ Ngạch nương à, người đừng khóc nữa, là nữ nhi đã hiểu nhầm. Chỉ cần không phải vào cung, thì nữ nhi có thể thường xuyên được gặp người. Hơn nữa, với tính tình của con, được gả làm thiếp thất cũng là rất tốt, chắc chắn sẽ không bị người khác ức hiếp đâu. Nhưng mà để A mã và ngạch nương phải lo lắng, là lỗi của con. Được rồi, ngạch nưong à, con đã một ngày chưa ăn gì rồi, hẳn a mã và ngạch nương vì lo lắng cho con nên cũng chưa dùng cơm tối. Để nữ nhi xuống phòng bếp dặn dò, rồi cả nhà chúng ta ngôi quây quần trong phòng khách dùng cơm nhé. Một tháng qua ở trong cung không ngày nào nữ nhi cảm thấy thoải mái, nữ nhi còn chờ được về nhà ăn một bữa ngon lành với cả nhà đấy.”
Nói xong, cô đứng dậy, quay một vòng trước mặt Chương Giai thị, rồi cười nói: “Ngạch nương à, người xem con này, không gầy đi nhiều đúng không? Xem ra lần vào cung này cũng có chút ích lợi đấy nhỉ?”
Chương Giai thị thấy Tuệ Châu đang cố gắng làm mình cười, trong lòng mặc dù vẫn rất đau buồn, nhưng cố lấy lại tinh thần, cười gượng gạo: “Ngạch nương biết cô rất là ham ăn, nên đã sớm bảo phòng bếp, chuẩn bị những thứ cô thích ăn rồi.” Nói xong, hai người cùng bật cười, không nhắc đến chuyện chỉ hôn nữa, quay sang nói đến vài chuyện khác. Cho đến khi thấy không khí khá hơn một chút, hai mẹ con mới rời khuê phòng của Tuệ Châu, đi tới sảnh chính.
Vừa tới cửa, Tuệ Châu đã thấy một cậu mẹ mười tuổi khoác cái áo xanh chạy tới, nắm lấy tay cô, giọng nũng nịu: “ Tỷ tỷ à, đệ cùng A mã và đại ca đợi tỷ từ lâu lắm rồi. Đệ rất nhớ tỷ tỷ đấy, tỷ tỳ à, từ nay về sau người đừng khóc nhé, nếu có ai ức hiếp tỷ, đệ sẽ báo thù thay cho tỷ.”
Nhìn cậu bé Tuấn Hiền vốn rất thân thiết với mình nay lại hoạt bát đáng yêu như vậy, Tuệ Châu không khỏi cười thầm trong bụng, quên hết phiền muộn, xoa xoa đầu Tuấn Hiền: “ Được, tỷ tỷ biết Hiền đệ của tỷ đã trưởng thành, trở thành một nam tử hán rồi, có thể bảo vệ được tỷ tỷ” Nói xong, liền kéo tay Tuấn Hiền dắt vào phòng chính. Sau khi ngồi xuống cạnh chiếc bàn bằng gỗ lim, cô mới nhìn sang Lăng Trụ và Tuấn Đức, giọng vui sướng cất lời: “ Để a mã và đại ca lo lắng, là nữ nhi không đúng. Nhưng bây giờ nữ nhi rất rất là đói rồi, nhà mình đi ăn cơm thôi.”
Lăng Trụ nhìn đích nữ mình luôn yêu quý, đã hiểu chuyện và biết cách quan tâm đến người khác như thế, rất là vui mừng, cười bảo: “ Được, ngạch nương con lúc nào cũng nghĩ đến con, nhìn toàn bộ món ăn trên bàn, tất cả đều là làm cho con đó.”
Tuấn Đức thấy Tuệ Châu sau khi trở về thì khóc nức nở, cũng rất lo lắng cho cô, dù sao cô cũng là muội muội của hắn. Muội muội đã không xem thường thân phận thứ thiếp của hắn và Tuệ Trân, luôn thật tâm coi mình là một vị huynh trưởng đáng kính, nghĩ vậy, Tuấn Đức nhẹ nhàng nói: “ Muội muội à, đừng lo lắng nữa, sáng sớm mai ta sẽ đi hỏi thăm việc chỉ hôn tiến hành tới đâu rồi, bây giờ trong lòng muội có gì không vui thì muội cứ nói hết ra, ta mong là với chút sức mọn của mình có thể giúp muội giải tỏa được ưu phiền.”
Lăng Trụ thấy huynh muội hòa thuận, mỉm cười lên tiếng: "Tốt lắm, chúng ta dùng cơm thôi. Tuệ Châu con là tỷ tỷ, đến Tuệ Nhã còn chưa khóc, mà con đã khóc rồi……….”
Tuệ Châu hối lỗi, hỏi: “ A mã, Tam muội muội đâu rồi, sao không thấy muội ấy ra dùng cơm.” Lăng trụ hơi nhíu mày, không ngờ Tuệ Nhã lại không trúng tuyển, nghe Tuệ Châu hỏi, liền nói: “Nó đang ở cùng với ngạch nương của nó rồi, có thể mẫu tử bọn họ có đôi lời tâm sự với nhau.” Tuệ Châu nghe xong cười cười, rồi cùng Lăng Trụ và Chương Giai thị dùng cơm tối, trong chốc lát thì thấy vui vẻ hơn nhiều.