Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 100

Về tình về lý, Trần Văn Cảng vẫn đến chào tạm biệt Hoắc Mỹ Khiết trước khi đi.

Hoắc Mỹ Khiết đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính, xem tivi, trên tay đeo tấm khăn đen. Cách đây một thời gian, bà cũng có mặt để nghe luật sư đọc di chúc của Hoắc Khải Sơn, Trần Văn Cảng không chắc bà biết bao nhiêu chi tiết về việc phân chia tài sản, nhưng theo lý mà nói thì Hoắc Mỹ Khiết là người có nguồn tin rộng. Đó là lý do tại sao bà nhìn anh với ánh mắt hơi lạ.

"Bây giờ cậu và Niệm Sinh đang sống chung?" Hoắc Mỹ Khiết đưa cho anh một quả dâu tây trong đĩa trái cây.

"Dạ." Trần Văn Cảng không phủ nhận, nhận lấy.

"Tương lai thì sao? Cậu có dự định gì không?"

"Vẫn sẽ tập trung vào việc học, nhưng công việc có thể sẽ có một vài thay đổi."

Hoắc Mỹ Khiết đánh giá anh từ trên xuống dưới, lòng vẫn cảm thấy anh đang lợi dụng cháu trai mình. Trong đám tang, bà trở về nhà mẹ đẻ giúp chuẩn bị, tiếp khách khắp nơi đến, tất nhiên đã nghe được rất nhiều chuyện, lớn có, nhỏ có.

Trong mắt bà, Trần Văn Cảng bắt được Hoắc Niệm Sinh đã chứng minh anh có thủ đoạn và mưu mô. Nhưng vậy thì bà có thể làm gì? Bất kỳ ai muốn chen chân vào giới thượng lưu đều có tham vọng và mưu đồ, chẳng có gì đáng nói cả. Nhưng thật không may, Trần Văn Cảng lại là nam, không giống như con gái có con đường cưới gả để bước chân vào nhà giàu. Trước đây Trần Văn Cảng trèo lên cành cây Trịnh Ngọc Thành, nhưng thấy không vững chắc, nên sau này chuyển sang Hoắc Niệm Sinh, vì cho rằng Hoắc Niệm Sinh đáng tin cậy hơn? Một cuộc hôn nhân giữa hai người đàn ông giống như chơi đồ hàng vậy, có thể tiến xa đến đâu?

Hoắc Mỹ Khiết không thể nói rằng mình hoàn toàn hiểu rõ đứa cháu trai Hoắc Niệm Sinh này, nhưng ít nhất bà cũng biết y là người như thế nào. Đúng hơn là đàn ông thường như vậy cả, có thể bị cám dỗ bởi cảm giác mới lạ nhất thời, nhưng khi liên quan đến lợi ích của bản thân thì sẽ không hành động ngu ngốc. Nhất là khi cháu trai bà chắc chắn không phải là một thằng ngốc, Hoắc Mỹ Khiết nghĩ, khi đến lúc cắt đứt thì y sẽ quyết định.

Nghĩ đến đây, bà nhìn Trần Văn Cảng, không biết là thương hại hay đồng cảm nhiều hơn. Sau một hồi im lặng, bà lại nói: "Cậu đấy, ra ngoài thì phải học cách tự chăm sóc bản thân, có gì cần thì cứ nói, nhưng khi ra ngoài xã hội rồi thì phải tự hoàn thiện mình."

Trần Văn Cảng mỉm cười, đồng ý.

Đi xuống cầu thang, Yoyo tiến lại gần cọ vào chân anh, Trần Văn Cảng ngồi xổm xuống, v**t v* bộ lông của nó.

Trong lúc nói chuyện, Hoắc Mỹ Khiết cũng thăm dò anh, nhưng anh cũng thăm dò đối phương, bà vẫn chưa phát hiện ra chuyện anh đã nắm giữ cổ phần của Hoắc Thị. Tất nhiên không có gì ngạc nhiên, có tiền thì không khoe khoang, Hoắc Niệm Sinh không thay anh đi tuyên truyền, cha con Hoắc Chấn Phi thì e rằng chỉ mong che giấu mãi mãi.

Sau đó Trần Văn Cảng đến chào bác Lâm và Mai, đúng lúc Trịnh Bảo Thu và Trịnh Mậu Huân vừa nói vừa cười từ bên ngoài trở về.

Trịnh Bảo Thu nhìn thấy Trần Văn Cảng, suýt nữa thì nhảy lên lưng anh: "Được lắm, cứ như nửa năm rồi chưa gặp anh vậy!"

Trịnh Mậu Huân cũng chủ động mời một lần: "Đi uống rượu không?"

Trịnh Bảo Thu giơ tay: "Em cũng muốn đi!"

"Em là con gái, đi gì mà đi."

"Trịnh Mậu Huân anh muốn bị đánh nữa không?"

Trịnh Mậu Huân cà lơ phất phơ tránh đi, Trần Văn Cảng mỉm cười chặn bàn tay của cô lại.

Ba người họ tìm một quán bar yên tĩnh để giết thời gian. Trịnh Mậu Huân hào phóng tuyên bố sẽ mời, ai ngờ chỉ gọi một đĩa trái cây và một ít đồ ăn vặt.

Trần Văn Cảng lái xe nên không uống rượu. Cầm ly nước ép, anh đánh giá khung cảnh mờ ảo tĩnh lặng xung quanh, tiếng nhạc du dương. Phải đối phó với người nhà họ Hoắc nhiều rồi, nay được gặp lại những người đã cùng lớn lên, anh bỗng thấy lòng mình thanh thản lạ thường, bắt đầu nhớ nhung những ngày xưa cũ.

Ba người không nói gì cụ thể, chỉ trò chuyện về trường học và chuyến đi đến Las Vegas, không khí khá hòa thuận.

Cho đến khi Trịnh Bảo Thu đặt ly xuống, chợt hỏi Trần Văn Cảng: "Phải rồi, anh hai sắp đính hôn rồi, họ có gửi thiệp mời cho anh không?"

Đúng vậy, Trịnh Ngọc Thành sắp đính hôn. Trần Văn Cảng vừa nghe tin này từ Trịnh Bỉnh Nghĩa chiều nay. Nhờ có những gì trải qua trong kiếp trước, anh phát hiện mình không hề thấy kỳ lạ chút nào, lòng bình tĩnh như nước.

Trần Văn Cảng rút tấm thiệp in nhũ ngọc trai đẹp đẽ từ trong túi ra đưa cho cô xem: "Sao lại đính hôn đột ngột thế?"

Trịnh Bảo Thu chỉ hiểu sơ sài: "Có dự án nào đó phải hợp tác thì phải, nói cái gì mà chuỗi vốn trị giá hàng tỷ... không nhất thiết phải cưới ngay, nhưng ba và bác Hà đều muốn đính hôn trước, để mọi người có thể yên tâm hợp tác."

Trần Văn Cảng cười nói: "Anh mà đến đó chẳng phải chỉ gây thêm phiền phức cho họ sao?"

Trịnh Bảo Thu không nghĩ nhiều: "Không có đâu. Anh vẫn là người nhà mà, đâu có gì là đáng xấu hổ, ai dám nói anh gây chuyện chứ?"

Trần Văn Cảng vẫn chỉ cười, tạm thời chưa đồng ý đi, cũng chưa nói không.

Sau khi chơi đủ, trời cũng đã tối, anh đưa hai người về nhà.

Sau ba bốn ly Long Island Iced Tea, Trịnh Mậu Huân hơi ngà ngà say, hắn còn lâu mới quan tâm đến tâm trạng của Trịnh Ngọc Thành, nếu mà có thể gây rắc rối cho Trịnh Ngọc Thành thì hắn càng vui, vì vậy túm lấy cổ áo Trần Văn Cảng, bắt anh hứa: "Anh phải đến, đến lúc đó nhất định phải đến."

"Được rồi, đừng quậy nữa." Trịnh Bảo Thu kéo hắn ra, nhìn Trần Văn Cảng: "Em chỉ muốn nói với anh rằng, anh nên đến dự mọi sự kiện quan trọng của gia đình này, giống như chị cả vậy. Còn về cái tiệc đính hôn này... anh cảm thấy không thoải mái thì cứ coi như không biết."

"Biết rồi." Trần Văn Cảng vẫy tay với cô. "Về nhà anh sẽ suy nghĩ lại."

*

Ngày hôm sau là cuối tuần, Trần Văn Cảng đến trường luyện thi thăm Trần Hương Linh như thường lệ, giải cứu cô khỏi sự nghiệp học hành bận rộn.

Khi Trần Hương Linh bước ra khỏi cổng trường thì thấy anh họ không chỉ đến một mình, đứng cạnh anh là một người đàn ông mặc áo sơ mi và ghilê, tay đút túi quần, đang cúi đầu nói cười với Trần Văn Cảng. Người đó đứng một cách tự nhiên, nhưng ánh mắt của y nhìn sang lại quá khí thế, khiến cô phải rụt cổ lại.

Trần Văn Cảng mỉm cười vẫy tay chào cô, Trần Hương Linh thở phào nhẹ nhõm chạy về phía anh. Cô có thể đoán được đó là ai. Một ngày nọ, trong giờ học, Trần Hương Linh nhận được tin nhắn từ anh họ nói rằng anh sắp kết hôn. Cô đã suy nghĩ suốt đêm mới tiêu hóa nổi, bối rối không hiểu tại sao lại đột ngột như vậy. Vậy người trước mặt cô chắc chắn là đối tượng bí ẩn của anh: "Xin chào..." Cô lắp bắp, không biết nên xưng hô thế nào.

Thái độ của Hoắc Niệm Sinh với cô còn ôn hòa hơn cả với em gái mình: "Đi học vất vả đúng không."

Trần Hương Linh hơi ngại ngùng đi ăn cùng hai người họ.

Hoắc Niệm Sinh lại rất dễ gần, không hề làm cao, thậm chí còn hào hứng trò chuyện với cô về cuộc sống đại học, kinh nghiệm ôn thi và điểm thi. Sau một hồi đã dụ cho cô bớt cảnh giác hơn hẳn, hoàn cảnh gia đình có gì khai nấy, cả tên tuổi ngày sinh của cha mẹ và em trai đều bị moi ra bằng sạch.

Khi cô đi vào nhà vệ sinh, Trần Văn Cảng dở khóc dở cười giẫm lên chân Hoắc Niệm Sinh: "Anh đừng trêu con bé nữa."

Hoắc Niệm Sinh chống khuỷu tay lên bàn, đỡ cằm, vừa cười vừa nhìn anh: "Không phải tôi chỉ muốn thể hiện thôi sao?"

Ánh mắt Trần Văn Cảng dịu lại: "Anh đã tốt lắm rồi, còn cần phải thể hiện gì nữa?"

Hoắc Niệm Sinh gắp một đũa măng đút cho anh: "Đương nhiên là phải lấy lòng cổ đông lớn rồi, chẳng lẽ em không biết giá trị của bản thân bây giờ là bao nhiêu à? Em đang nắm giữ số cổ phiếu trị giá hàng trăm triệu đấy, dù chỉ mang cổ tức ra phố rải cũng vẫn có người xếp hàng lấy lòng em."

Có lẽ Hoắc Mỹ Khiết không bao giờ ngờ được đứa cháu trai khôn ngoan, tài giỏi của mình lại âm thầm lấy lòng cổ đông lớn như vậy.

Trần Văn Cảng bật cười, nghiêm mặt lại, nắm lấy tay y: "Nhưng anh là người em thương nhất, nhé?"

Hoắc Niệm Sinh hài lòng.

Ăn tối xong, Trần Hương Linh trở lại trường, còn Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh về phố Giang Hồ.

Chỗ đậu xe khá xa nên hai người phải đi bộ về. Sau tang lễ, anh và Hoắc Niệm Sinh trở về sống tại nhà cũ của anh. Nếu hỏi nguyên nhân thì chính là vì mấy cây nguyệt quý quý giá trong bồn hoa cần được chăm sóc, đã bị bỏ bê nhiều ngày rồi, nếu không chăm sóc thì chắc sẽ phải bỏ đi trồng lại mất.

Nhưng cũng có những điều không cần nói ra, như là hàng xóm cũ của nhà họ Trần như bà Chu, bạn bè cũ của Trần Văn Cảng như Lư Thần Long, đều sống trên con phố này. So với những căn hộ cao cấp mỗi tầng chỉ có một căn, mối quan hệ giữa người với người trong khu phố cổ gần gũi hơn. Nơi này như lãnh địa của anh, anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn ở đây, nói tới nói lui thì vẫn là Hoắc Niệm Sinh chiều chuộng anh.

Bà Chu thấy họ đi ngang qua, liền chạy ra khỏi quán, nhét chè cho Trần Văn Cảng mang đi.

Hoắc Niệm Sinh đút tay vào túi quần đứng chờ họ, bà cụ quay lại, thấy ở đây vẫn còn một thanh niên: "Còn của cậu này, cầm lấy, cầm lấy."

Y vừa cười vừa nhận lấy, bà Chu lại dặn: "Nếu ngày mai thời tiết đẹp, nhớ lấy quần áo và chăn ra phơi nắng!"

Trần Văn Cảng về nhà giặt đồ, khi đang lục túi thì tấm thiệp mời bị gấp lại rơi ra. Trên đó in hình Trịnh Ngọc Thành và Hà Uyển Tâm. Anh đứng đó một lúc, không biết đang nghĩ gì.

Hoắc Niệm Sinh bước tới, cúi xuống nhặt lên: "Cái gì thế? À, họ đính hôn rồi." Y để lộ vẻ mặt chế giễu.

Trần Văn Cảng thở dài: "Ừ, ai cũng muốn vậy mà."

Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh: "Ai đưa cho em? Bảo em đi dự lễ?"

Trần Văn Cảng không nghĩ vậy: "Người ta khách sáo thế thôi, chứ thực ra không muốn em đi đâu."

Hai nhà Trịnh-Hà đính hôn, Trịnh Bỉnh Nghĩa đưa cho anh thiệp mời là để thể hiện không coi anh như người ngoài, nhưng không nhất thiết là một lời mời chân thành, hai việc này hoàn toàn khác nhau. Anh có mâu thuẫn sâu sắc với con trai nhà họ Hà - Hà Gia Tuấn, Trịnh Bỉnh Nghĩa từng đề nghị anh cúi đầu nhận sai, làm hòa với bên kia, nhưng Trần Văn Cảng từ chối, sau đó vụ việc được bỏ qua. Anh hiện diện tại lễ đính hôn của Hà Uyển Tâm có lẽ không phải là điều mà bất kỳ ai ở nhà họ Hà mong đợi, anh phải tự hiểu điều đó.

Nhưng Trần Văn Cảng lại có một thôi thúc kỳ lạ, anh thực sự muốn đi xem. Trịnh Ngọc Thành đính hôn với người khác, kiếp trước, đây là sự phản bội mà anh không muốn đối mặt, nhưng tâm trạng của anh ở kiếp này hoàn toàn khác. Anh muốn đi để chứng minh quá khứ sẽ không còn làm anh đau khổ nữa.

Bỗng nhiên, Hoắc Niệm Sinh nói: "Giả vờ khách sáo như vậy có ích gì? Nếu là tôi, tôi sẽ đi."

Trần Văn Cảng bật cười, nhìn y: "Anh đúng là không quan tâm đến chuyện người khác sống chết thế nào nhỉ."

Hoắc Niệm Sinh thực sự không quan tâm: "Vì không biết tại sao, tôi nghĩ em vẫn muốn xem trò hề này. Chẳng phải đã dạy em rồi sao, người khác làm em không vui, em phải trả lại gấp đôi. Có muốn tôi đi cùng không?"

Trần Văn Cảng không biết từ khi nào Hoắc Niệm Sinh lại hiểu rõ mình đến vậy, anh mỉm cười giữ tay y: "Chuyện này để sau nói đi."

Hoắc Niệm Sinh nhìn anh, Trần Văn Cảng lại chú ý đến ánh mắt của y.

Y nhướng mày, quay đi tiếp tục tưới hoa.

*

Tiệc đính hôn của Trịnh Ngọc Thành tạm thời gác lại, còn biến động trong công việc của Trần Văn Cảng cần phải được giải quyết trước.

Anh đã nghỉ việc ở trường giáo dục đặc biệt. Trần Văn Cảng vẫn còn là sinh viên, anh không nhận việc toàn thời gian mà gia nhập đội ngũ quản lý với tư cách tình nguyện viên, thủ tục xin nghỉ việc cũng rất đơn giản. Nhưng người phụ trách quỹ từ thiện Mã Văn lại cảm thấy rất tiếc nuối, cảm giác vịt tới tay rồi còn vuột mất.

Ông giả vờ rộng lượng thấu hiểu: "Trải nghiệm thêm vài công việc khác cũng không phải là điều xấu."

Trần Văn Cảng mỉm cười bắt tay ông: "Cảm ơn chú đã bồi dưỡng."

Vừa bước ra khỏi cổng quỹ từ thiện, gió thu đã bắt đầu thổi lá rụng, học kỳ đã trôi qua được nửa chặng đường mà anh không hề hay biết.

Vợ của Hoắc Chấn Phi là Phương Cầm liên lạc với Trần Văn Cảng theo đúng kế hoạch. Hai người hẹn nhau một ngày trong tuần, chị ta đưa Trần Văn Cảng đi tham qua quỹ từ thiện Hoắc Thị.

Bình Luận (0)
Comment