Trần Văn Cảng gõ cửa phòng làm việc của Trịnh Mậu Huân, thấy hắn đang ngồi trên sô pha chơi game. Anh ngồi xuống đối diện, vào tư thế chờ để trò chuyện với hắn.
Nhưng Trịnh Mậu Huân không muốn, thế là hắn bắt chéo chân, tăng giữ khoảng cách giữa hai người. Năm phút sau, giai điệu báo chơi thua vang lên, màn hình chuyển sang màu xám. Trịnh Mậu Huân bỏ điện thoại xuống. Dù Trần Văn Cảng có muốn nói gì đi nữa thì cũng chỉ thiên vị Trịnh Ngọc Thành. Họ chỉ mới thiết lập được tình bạn hời hợt trong vài ngày qua thôi, Trịnh Mậu Huân âm thầm quyết định bỏ qua mọi yêu cầu anh đưa ra: "Anh muốn nói gì?"
Trần Văn Cảng hỏi: "Du Sơn Đinh đặt phòng khách sạn định làm gì?"
"Làm sao tôi biết được? Có làm tròn lên thì tôi cũng chỉ gặp anh ta không quá ba lần thôi."
"Không phải là anh ta thân với anh họ của cậu sao? Tôi nói là Hoắc Niệm Sinh."
"Hoắc Niệm Sinh? Thân với anh ta?" Trịnh Mậu Huân gãi gãi đầu: "Không phải anh ta chỉ thích người đẹp à, Du Sơn gì đó... không biết nữa."
"Vậy cậu có biết khi nào Hoắc Niệm Sinh sẽ về Kim Thành không?"
"Anh đoán đi." Trịnh Mậu Huân nói: "Đây có thể là bí mật thương nghiệp của người ta đấy, sao có thể dễ dàng nói cho anh biết được."
"Ngồi đàng hoàng." Trần Văn Cảng đưa tay vỗ nhẹ vào cái chân cứ rung bần bật của hắn: "Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi là đừng rung đùi."
"Nhắc nhở bằng miệng là đủ rồi." Trịnh Mậu Huân thận trọng tránh ra: "Đừng động vào tôi, tôi cảnh cáo anh, tôi không có hứng thú với anh."
Trần Văn Cảng liếc hắn một cái, đẩy ghế ra rồi quay đi.
Trịnh Mậu Huân tự chuốc lấy bực, làm người mà còn bị chó ghét, ngược lại quay ra gọi anh: "Này, anh cứ hỏi Hoắc Niệm Sinh làm gì, hỏi anh ta cũng vô ích, anh phải nghĩ cách giúp Trịnh Ngọc Thành che đậy chuyện này, nếu sự kiện quan trọng cỡ này mà đổ bể thì sẽ có người phải xấu hổ cho xem."
Trần Văn Cảng quay lại, trầm ngâm nhìn hắn một lúc.
Trịnh Mậu Huân cảm thấy cách anh nhìn đầu mình giống như nhìn một chiếc ấm nước rỉ sét, đang nghiên cứu xem có thể chà nó cho sáng lại không. Hắn vô thức ngả người ra sau: "Hay là anh cầu xin tôi, tôi mà vui thì có khi lại gọi điện hỏi Hoắc Niệm Sinh giúp anh đấy?"
Trần Văn Cảng chỉ cười nhạt: "Vậy thì không cần."
"Trịnh Ngọc Thành..."
"Tôi họ Trần, anh ta họ Trịnh, cậu cũng họ Trịnh, Trịnh Thị có địa điểm tổ chức hay không là chuyện hai anh em các cậu nên quan tâm, không phải tôi."
Trịnh Mậu Huân câm nín, phải đánh giá anh lại lần nữa: "Ba còn từng nói anh rất ngoan ngoãn hiểu biết, sao không giả vờ sau lưng ba nữa?"
Trần Văn Cảng dựa vào khung cửa: "Cũng được, chỉ hiểu biết hơn cậu một chút thôi."
"Anh... bị lộ nguyên hình rồi nhá!"
"Phải, lộ rồi." Trần Văn Cảng đáp: "Cuối cùng thì cậu cũng phát hiện ra, trưởng thành lên một chút đi."
Trịnh Mậu Huân tức nghẹn họng, rồi lại cằn nhằn mấy câu, Trần Văn Cảng mặc kệ. Trịnh Mậu Huân đột nhiên nhận ra là anh hoàn toàn không nghe lọt tai. Đôi mắt sáng màu của anh nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, như thể bên ngoài có kỳ quan nào đó đang thu hút sự chú ý của anh. Trịnh Mậu Huân cũng thắc mắc nhìn ra ngoài theo, chỉ thấy cảnh đường phố bình thường, ngày này qua ngày khác vẫn thế, không khác gì ngày thường.
Trần Văn Cảng thả hồn lên mây, Trịnh Mậu Huân không biết là anh mắc phải tật xấu này từ khi nào, đôi khi đang nói chuyện, người thì vẫn ở đây, nhưng tâm trí lại không biết đã trôi đi đâu. Trịnh Mậu Huân không đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt ẩn trong bóng tối của anh trông rất cô đơn.
Trần Văn Cảng đột nhiên đưa tay ra bắt tay làm hòa với hắn: "Tôi cũng muốn hỏi, tại sao lúc nào cậu cũng phải cãi nhau với mọi người như con gà chọi thế?"
Trịnh Mậu Huân nói: "Tôi thích thế."
Trần Văn Cảng dành cho hắn một thái độ nhẹ nhàng chưa từng có: "Tôi cũng cần phải tự kiểm điểm lại mình, tôi lớn tuổi hơn cậu, lẽ ra tôi phải tử tế với cậu hơn."
Trịnh Mậu Huân vô thức bắt tay anh, nhưng sau khi nhận ra hành động đó trẻ con muốn chết thì lại cảm thấy ngượng ngùng không sao hiểu nổi. Não hắn như ngừng hoạt động, tai nghe Trần Văn Cảng nói: "Sau này đi trên phố, thấy nhau từ xa mà lại lờ nhau đi, nói rằng chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà hơn mười năm thì không phải là kỳ lạ sao? Mọi người thấy vậy sẽ cảm thấy rất bất lịch sự."
"Cái gì gọi là đi trên phố?" Trịnh Mậu Huân đánh hơi được điều gì đó khác lạ, điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới. "Bây giờ anh đang sống ở nhà kia mà, anh định đi? Đi đâu?"
"Tôi sắp tốt nghiệp rồi." Trần Văn Cảng đáp: "Tôi cần phải nghĩ đến tương lai của mình."
"Anh không ở lại công ty à?" Trịnh Mậu Huân há hốc miệng: "Tại sao, đang yên đang lành có ai muốn đuổi việc anh đâu? Anh mà ra ngoài tìm một công việc chế độ 996 thì sẽ bận chết đấy, làm sao mà so được với đãi ngộ trong nhà mình, anh chập mạch à?"
Bộ điều chỉnh nhiệt độ hơi cũ rồi, cửa thoát khí đột nhiên phát ra tiếng kêu cạch cạch, kéo dài một lúc rồi tự dừng lại.
Hắn ngồi, còn Trần Văn Cảng đứng trên cao nhìn xuống hắn, khẽ nói: "Mỗi người đều có chí hướng riêng."
"Anh thì có chí hướng gì?" Trịnh Mậu Huân khịt mũi.
"Tôi cũng không có chí hướng gì." Trần Văn Cảng dỗ hắn: "Làm sao chim sẻ biết được hoài bão của thiên nga, tôi là chim sẻ, còn cậu là thiên nga, tương lai cậu sẽ bay lên trời cao, tôi thì có thể chỉ l*m t*nh nguyện cộng đồng ở đâu đó, hài lòng với mức lương vài ngàn tệ một tháng. OK chưa?"
Trịnh Mậu Huân nhìn theo bóng lưng anh đi xa dần, gãi gãi đầu, buồn bực tặc lưỡi, nghĩ bụng người này thật sự không biết tốt xấu.
Hắn ngồi vào bàn làm việc, hôm nay thật ra không có nhiều việc phải làm, nhìn vào tin nhắn của đám bạn bè rủ đi uống rượu trên điện thoại rồi lại đóng ứng dụng trò chuyện. Suy nghĩ một hồi, hắn lại tải giáo trình PPT xuống từ hộp thư mà mình chưa bao giờ mở ra, định xem có bài tập về nhà nào không. Chỉ tiếc là mới đọc được hai trang thì mí mắt bắt đầu sụp xuống, suýt nữa thì ngủ luôn.
*
Rắc rối phát sinh thì dù sao vẫn phải nghĩ cách giải quyết.
Công ty sự kiện và Trịnh Ngọc Thành thảo luận một ngày, không biết đã nói những gì, ngày hôm sau, Tiểu Lâm của phòng hành chính lại lúng túng chạy đến phòng chứng từ. Cô đi tìm Trần Văn Cảng, giọng điệu rất cẩn thận: "Hôm nay anh có rảnh không?"
"Cần tôi làm gì?"
"Thì là ông chủ Du đó, chúng tôi đã liên lạc rồi, hẹn hôm nay đến công ty gặp anh ta, tốt nhất là thảo luận trực tiếp về vấn đề địa điểm. Dù sao vẫn còn nhiều chi tiết cần phải bàn bạc, trưởng phòng Mao nói, gọi qua gọi lại thì hiệu quả kém quá, dứt khoát dẫn anh đi cùng cho xong."
"Không phải Trịnh Ngọc Thành biết hết mọi chuyện sao?" Trần Văn Cảng ngẩng đầu lên: "Có anh ta còn chưa đủ, hay hôm nay anh ta không có thời gian?"
"Sếp Trịnh trẻ tới Vương Miện để tìm cách khác rồi." Tiểu Lâm nói: "Như trưởng phòng Mao chúng tôi nói, chúng ta phải lên kế hoạch cho cả hai kịch bản, chia quân ra hai đường, mỗi nhóm tự tìm ra giải pháp sẽ hiệu quả hơn."
"Trưởng phòng Mao các cô cũng biết làm người nhỉ." Trần Văn Cảng cười nói: "Sao không giao nhiệm vụ mặt dày đi cầu xin người khác cho cậu hai Trịnh đi."
Tiểu Lâm cười khẽ, cúi đầu suỵt một tiếng: "Anh cũng biết kia mà, con gà trống sắt đó lúc nào mà chẳng vậy."
Trưởng phòng Mao trước giờ luôn hơi xảo quyệt và keo kiệt, ông ta lại họ Mao, nên cấp dưới thường chê bai sau lưng là "không chịu nhổ mất sợi lông nào", vì vậy có biệt danh là gà trống sắt luôn. Trần Văn Cảng cười cười: "Tôi thì được. Khi nào các cô đi thì gọi tôi."
Nửa giờ sau, trưởng phòng Mao cười tủm tỉm đi đến gọi anh cùng xuống lầu.
Công ty dịch vụ ăn uống mà Du Sơn Đinh mở nằm cách họ cả nửa thành phố, khá xa. Ba người đi một chiếc xe chung, tài xế đạp ga như bay, phải mất hai giờ mới đến nơi vì giờ cao điểm buổi sáng, đến địa bàn của đối phương thì lại bị cho leo cây.
Nhân viên lễ tân thậm chí còn không biết họ sẽ đến hôm nay: "Ông chủ chúng tôi họ Du thì đúng rồi, nhưng tôi không nghe nói có khách hẹn trước."
Trưởng phòng Mao mập mạp, dễ đổ mồ hôi, cứ liên tục lau trán bằng khăn giấy: "Tức là anh ta quên mất, chúng tôi mới hẹn gặp hôm qua thôi, lịch sử cuộc gọi còn ở đó, chứ chẳng lẽ chúng tôi đi đường sá xa xôi đến đây chỉ để uống trà thôi sao, cô không biết số điện thoại của sếp mình sao?"
Thế nhưng Du Sơn Đinh thì mãi không xuất hiện, điện thoại thì cứ nằm ngoài vùng phủ sóng, gọi thế nào cũng không được.
Cô lễ tân vẫn mỉm cười ngọt ngào, miệng nói xin lỗi vì tiếp đón không chu đáo: "Mời các vị vào ngồi trước vậy."
Cô ta dẫn ba người đến khu vực tiếp khách, mang cho họ ba ly nước trong ly giấy dùng một lần rồi quay lại làm việc, không ai tiếp đón, tiếp tục thờ ơ.
Tiểu Lâm nhìn trưởng phòng Mao bấm số lia lịa, lần nào cũng không có ai trả lời, cứ thế ngồi không ở đó suốt hai giờ. Trần Văn Cảng im lặng, không nói gì từ đầu đến cuối, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, ngả lưng vào sô pha ngắm mắt nghỉ ngơi.
Ngồi đó cả buổi sáng, Du Sơn Đinh vẫn chưa xuất hiện. Sự thiếu kiên nhẫn vì bị bỏ mặc lên đến đỉnh điểm khi giờ nghỉ trưa đến gần. Những nhân viên sắp ăn trưa cứ đi qua đi lại liên tục, ai đi qua cũng đều nhìn về phía này, lễ tân thậm chí còn không thèm châm nước trên bàn trà, cho thấy thái độ tiếp khách kém cỏi của họ.
Trưởng phòng Mao nắm chặt khăn tay, liên tục lau mồ hôi, trong lòng thầm mắng tên khốn họ Du tưởng mình là ngon ăn lắm. Trịnh Thị là tập đoàn lớn cỡ nào, một cái công ty cung cấp dịch vụ ăn uống nghèo nàn mà cũng dám lên mặt. Trong lúc chờ thì nhận được cuộc gọi từ cấp dưới, trưởng phòng Mao vốn đang lửa giận đùng đùng, thế là mắng té tát một hồi rồi cúp máy.
Bấy giờ Trần Văn Cảng mới hơi hé mắt ra, nheo mắt nhìn ông ta, không biết anh vẫn luôn thức hay vừa ngủ một giấc rồi.
Trần Văn Cảng chỉ vào trán mình: "Trưởng phòng Mao, ông sợ nóng đến thế sao?"
Trưởng phòng Mao cười hậm hực: "Nhìn dáng người của tôi xem, mập chứ sao, không sợ nóng mới lạ, đụng một cái là cả người đổ mồ hôi."
"Có lẽ đổ mồ hôi là dấu hiệu cơ thể có vấn đề, có thời gian thì đi tìm thầy thuốc Đông y nào khám thử xem?"
"Vợ tôi cũng nói như vậy, nhưng bận mà, ngày nào cũng tăng ca, làm gì có thời gian như người Mỹ."
Trò chuyện được vài câu thì không còn gì để nói nữa, chỉ tiếp tục ngồi nhìn nhau, Trần Văn Cảng lại cúi đầu chơi điện thoại.
Tiểu Lâm ghé sát lại thì thầm: "Ài, còn phải ngồi đây đến bao giờ?"
Trần Văn Cảng cũng hạ giọng đáp: "Cứ coi như là nghỉ có lương đi, dù sao thì hôm nay ông chủ Du cũng không đến đâu."
Quả nhiên, phải đến 5 giờ 30 chiều, gần 6 giờ tối, Du Sơn Đinh mới gọi lại, giọng vang như chuông đồng: "Xin lỗi nhiều nhé, nhìn bộ óc heo của tôi đi! Hôm nay thực sự là không may, cả ngày ở dưới quê khảo sát nhà cung cấp... Tín hiệu ở đây rất kém, còn không thể nghe được máy ấy chứ."
Có tiếng nhạc ồn ào phát ra từ phía hắn: "Thế này nhé, các anh đến câu lạc bộ Medusa đi, chỗ đằng sau phố Hương Thủy ấy."
Thái độ của hắn rõ ràng không hề hối lỗi, trưởng phòng Mao nghiến răng nói: "Ông chủ Du, có thể thương lượng thì nên thương lượng, không thể thương lượng thì đừng giở trò với chúng tôi, ai cũng phải làm việc cả, có câu nói rằng lãng phí thời gian của người khác cũng giống như giết người cướp của, anh nghĩ sao?"
Bên kia chỉ ồ lên: "Các anh có tới không?"
Trưởng phòng Mao tức điên, chưa kịp nói lời nào thì tay đã trĩu xuống.
Trần Văn Cảng giữ ông ta lại: "Đừng cúp máy, tôi đi."
Họ Mao ngạc nhiên không thôi: "Cậu chắc chứ? Cậu đi một mình à?"
Trần Văn Cảng đáp: "Đừng hy vọng quá nhiều, cứ đi xem thật ra anh ta có ý gì."
*
Đường kẹt xe vào giờ cao điểm, gần 8 giờ tối Trần Văn Cảng mới đến câu lạc bộ Medusa. Ánh đèn neon anh đỏ nhấp nháy trên đầu, lúc này, cuộc sống về đêm mới bắt đầu trở nên sôi động.
Du Sơn Đinh cố tình chơi khăm, gửi cho anh một địa điểm mơ hồ, anh rẽ trái rồi rẽ phải suốt chặng đường, cuối cùng lại đến nhầm vũ trường. Tiếng nhạc trong sàn nhảy vang lên inh ỏi, ánh sáng laser từ quả cầu quay lắc lư thành một tấm lưới, trói chặt chân tay của đám nam thanh nữ tú đang uốn éo trên sàn nhảy.
Trước khi đi, trưởng phòng Mao đẩy Tiểu Lâm, bảo cô đi cùng Trần Văn Cảng, nói rằng nhiều người dễ nói chuyện hơn. Trần Văn Cảng khinh thường ông ta, ngay khi trưởng phòng Mao quay đi là anh gọi taxi, cho Tiểu Lâm về thẳng nhà luôn.
Tuy nhiên, khi thực sự bước vào hộp đêm một mình, bụng anh lại cồn cào gần như muốn nôn, Trần Văn Cảng nghĩ rằng mình nên trốn về cho xong. Kiểu người chỉ biết học hành như anh gần như không thể chịu được tiếng ồn thế này, hơn nữa đám đông người lạ chen chúc cũng khiến dây thần kinh của anh căng lên.
Vì kiếp trước từng bị tạt axit nên mắc phải phản ứng căng thẳng nghiêm trọng, dẫn đến trong suốt một thời gian dài, Trần Văn Cảng luôn mang theo nỗi sợ vô thức khi có người lạ đi về phía mình, phải mất một hoặc hai năm tư vấn tâm lý, anh mới thoát khỏi bóng ma đó. Khi còn sống, Hoắc Niệm Sinh không bao giờ để anh một mình ở nơi đông người.
Ở nơi vàng thau lẫn lộn này, bầu không khí loạn xị bát nháo, cảm giác hoảng loạn đó lại dâng trào quấy phá. Trần Văn Cảng ôm ngực, sắc mặt ngày càng tệ hơn. Cũng may là cuối cùng anh đã có một ý tưởng, ở đây quá nhiều người, suýt nữa thì làm anh choáng váng...
Hộp đêm này là của Du Sơn Đinh mở, hắn có thể ở đâu được?
Sau khi tìm thấy lối đi dành cho nhân viên có ghi dòng chữ "Cấm người không phận sự", cuối cùng lỗ tai cũng được yên bình, Trần Văn Cảng dọn biển báo sang một bên, đi thẳng vào trong. Anh vẫn đang mặc vest đi giày tây, không bị tưởng lầm là khách hàng, dựa vào trí nhớ, anh tìm đến phòng tổng giám đốc, gõ cửa.
Người đầu tiên bước ra là một cô thư ký xinh đẹp đang vội vã cài cúc áo.
Du Sơn Đinh chỉ tỏ ra ngạc nhiên khi bị cắt ngang, nhìn danh thiếp của anh nói: "Ồ, cậu em này, họ Trần đúng không?"
Hắn ta giống hệt như hình ảnh trong ký ức của Trần Văn Cảng, để đầu trọc, khuôn mặt tròn đỉnh đầu nhọn, vẻ ngoài hung dữ trông giống như một tên đồ tể, nhưng cổ tay to dày của hắn ta lại đeo đến mấy chuỗi Phật châu. Trên bức tường trắng phía sau treo bức tranh Phật Bà Quan Âm ngàn tay ngàn mắt.
Ông chủ Du mặt đồ tể lòng hướng Phật ra vẻ bất lực, xòe hai tay ra, ném tấm danh thiếp lên bàn: "Được rồi, cậu đã đến đây rồi nên tôi sẽ không lừa cậu nữa. Cái phòng tiệc này, tôi đã đặt trước, nhưng là người khác bảo tôi làm chứ không phải cho riêng tôi. Trịnh Thị các cậu là tập đoàn lớn, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, thực sự không phải là tôi không muốn nhường. Nhưng việc có thể đàm phán được hay không thì không phải do tôi quyết định."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Trần Văn Cảng. Anh vẫn đang đứng đó, không hề nóng vội hay sốt ruột, chỉ lạnh lùng nhìn hắn biểu diễn. Hai người nhìn chằm chằm nhau đến năm giây.
Du Sơn Đinh bỏ chân xuống, tự mình đổi ý: "Có điều bắt cậu phải đi một chuyến uổng công cũng không nên. Thế này đi! Vừa hay hôm nay bạn tôi đang chơi ở trên lầu, tôi sẽ dẫn cậu qua gặp người ta, hai người có thể tự thương lượng chuyện địa điểm và thời gian, được không?"