Du thuyền rời bến, gió biển rì rào, chim hải âu bay theo mũi thuyền, ngược gió lên cao.
Hoắc Niệm Sinh đã nói là làm, y thật sự đưa Trần Văn Cảng cùng lên thuyền. Bất kể là ván cược như trò đùa trước đó có còn hiệu lực hay không, dù Hoắc Niệm Sinh không coi trọng thì Trần Văn Cảng cũng sẽ không để y ra khơi một mình. Hai người đứng trên boong tàu tận hưởng gió mát, đất liền ngày càng xa khỏi tầm mắt, chẳng mấy chốc xung quanh họ chỉ còn lại sóng biển cuồn cuộn.
Đằng trước là một đám đông ồn ào đang vui chơi. Du thuyền rất lớn, như một công viên giải trí đầy màu sắc trải dài ra biển. Vương Khải Minh mời rất nhiều người, không bỏ qua bất kỳ nhân vật thích ăn chơi nào trong thành phố, trong đó còn có cả vô số ngôi sao, người nổi tiếng trên mạng và người mẫu theo làm bạn. Trần Văn Cảng nhìn quanh, thậm chí còn thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc.
Thỉnh thoảng lại có người đến chào Hoắc Niệm Sinh. Trước đây tính cách của y phô trương lại thích chơi, có tiếng tăm trong đám cậu ấm cô chiêu này, giờ đây thì thật hiếm có cũng thật kỳ lạ, y để trái tim mình trói chặt với một người duy nhất. Đây là lần đầu tiên Trần Văn Cảng xuất hiện trước công chúng cùng y. Cũng vì nhắm vào cái mới lạ này mà ai cũng muốn đến hóng chuyện.
Trần Văn Cảng dựa vào Hoắc Niệm Sinh, nghe thấy tiếng cười khe khẽ phát ra từ lồng ngực y, anh quay đầu lại, thấy người đến lần này là chủ nhà Vương Khải Minh.
Bên cạnh Vương Khải Minh là Hoắc Anh Phi, điều này cho thấy họ rất thân thiết, nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà Hà Gia Tuấn cũng tụ lại. Ba kẻ này cùng nhắm vào Hoắc Niệm Sinh, như muốn gây sự vậy. Nếu có phóng viên ở gần đó, có lẽ ống kính sẽ không dám rời khỏi họ, biết đâu lát nữa mấy cậu ấm này lại gây gổ rồi vung tay, ai ném ai xuống nước.
Hoắc Niệm Sinh vỗ lưng Trần Văn Cảng, ra hiệu anh không cần phải ra mặt, còn y bước tới trò chuyện. Trần Văn Cảng đứng yên tại chỗ, quan sát đám người lòng dạ xấu xa tụ tập bên mạn thuyền vừa trò chuyện vừa cười đùa.
Bỗng nhiên Hà Gia Tuấn liếc nhìn sang phía này bằng ánh mắt đầy thù hận. Trần Văn Cảng giữ vẻ mặt vô cảm như một bức tượng băng, nhìn Hoắc Niệm Sinh vừa cười hì hì vừa đưa tay khoác vai Hà Gia Tuấn, một bàn tay quay mặt gã đi, không biết là nói gì mà lại bị gã đẩy ra với vẻ chán ghét.
Có người gần đó không sợ lạnh, vừa cười vừa tiến lại gần bắt chuyện: "Này anh đẹp trai, ở một mình không thấy buồn chán khi sao?"
Anh quay lại thì thấy bạn cũ của Hoắc Niệm Sinh là Lý Hồng Quỳnh mặc váy hai dây đứng sau lưng, nháy mắt với anh. Trần Văn Cảng cụng nhẹ vào ly chân cao của cô: "Sao chị cũng ở đây?"
Lý Hồng Quỳnh hất cằm: "Tôi cũng muốn chơi, được không?"
Trần Văn Cảng cười cười, nhấp một hớp cocktail. Lúc này đã vào mùa thu đông, nắng không quá gắt. Cô liếc nhìn theo ánh mắt anh, thích thú hóng chuyện: "Nhìn kìa, bốn người họ tụ tập với nhau quả là hiếm thấy, không biết nếu đánh nhau thì ai sẽ chịu thiệt đây."
Trần Văn Cảng gác một tay trên lan can, lắng nghe cô bình luận.
"Đàn ông ấy mà, xét về thói xấu thì ai cũng giống nhau cả, nhưng nếu phải chọn một, thì Lão Hoắc cũng còn tạm được, không nói đến cái khác, ít nhất thì anh ta giàu nhất. Hà Gia Tuấn không cần phải nói, chỉ là một cục bùn trong đống bùn lầy; Hoắc Anh Phi thì bản thân không có năng lực gì, bên trên còn một người cha, cũng chỉ ngửa tay xin tiền tiêu vặt từ nhà." Lý Hồng Quỳnh phấn khích: "Còn tên Vương Khải Minh này, không có của lại còn thích khoe khoang, năm nào cũng tổ chức tiệc du thuyền, làm ầm ĩ như thể là truyền thống gì đó, cậu có biết trước kia gã từng nghĩ đến chuyện mua thuyền riêng không?"
Trần Văn Cảng không nhịn được cười: "Không biết? Thuyền gì, mua rồi à?"
Lý Hồng Quỳnh nói nhỏ với anh: "Không phải loại du thuyền nhỏ mà Hoắc Niệm Sinh tặng cậu đâu, gã không thèm để mắt. Hồi đi du học, gã thấy những sinh viên khác khoe du thuyền của họ, giống như khoe cái đó vậy, của ai lớn nhất thì người đó tự hào nhất, gã thậm chí còn chạy đến mấy xưởng đóng tàu ở Bắc Âu để hỏi giá. Cuối cùng, người ta báo giá cho gã là 100 triệu, mà còn chưa kể chi phí bảo trì hàng năm, cũng phải tính bằng con số trăm triệu."
"Vậy là không mua?"
"Gã có phải là chủ gia đình đâu, làm gì có tiền? Không nhìn lại gia tộc của đám bạn học đó là thế nào, chẳng phải tài phiệt thì cũng trùm dầu mỏ, lời thì cũng đã lỡ nói, nhiều thợ săn ảnh rửa mắt trông chờ cậu Vương khoe khoang tiền tài, hy vọng gã 'mang lại vinh quang cho đất nước', kết quả là trở về tay không. Bây giờ coi như biết điều hơn, mỗi năm chỉ thuê chiếc du thuyền mở tiệc là đủ dùng rồi, giả vờ như mọi người đều đã quên chuyện đó."
Trần Văn Cảng bật cười, ngửa đầu uống cạn rượu, đôi môi nhạt màu được tô thêm vệt ửng hồng.
Lý Hồng Quỳnh nhìn gương mặt của anh, không nhịn được lên tiếng bênh vực cậu em nuôi của mình: "Sao cậu lại không vừa ý Thích Đồng Chu? Nó có gì không tốt à, cùng lắm thì cũng chỉ là hơi nhỏ tuổi, thật ra chỉ nhỏ hơn cậu chưa đến hai tuổi thôi, rất chung thủy, đến bây giờ vẫn còn nhớ cậu."
Nghĩ đến cậu ta, Trần Văn Cảng chỉ cười: "Cậu ấy rất tốt, tính tình tốt, gia cảnh tốt, chúng tôi chỉ không phù hợp."
Người phục vụ đi ngang qua, anh đặt ly của mình trở lại khay. "Cậu ấy chỉ nhìn thấy mặt tốt của tôi thôi. Ai cũng thích những người tươi đẹp sáng sủa, tất cả đều cố gắng để thể hiện mặt tươi đẹp sáng sủa của mình cho người khác thấy. Điều đó là bình thường, tôi cũng là một trong số họ. Nhưng thực ra tôi khác với những gì cậu ấy tưởng tượng, nếu cậu ấy nhìn thấy toàn bộ con người tôi, có lẽ sẽ thất vọng lắm."
Lý Hồng Quỳnh hỏi: "Cậu mà cũng có mặt xấu à?"
Trần Văn Cảng đáp: "Rất nhiều."
Cuối cùng nhóm Vương Khải Minh và Hoắc Anh Phi cũng đi khỏi đó. Hoắc Niệm Sinh một mình tựa vào lan can. Một cậu trai trẻ đã thèm muốn từ lâu nhân cơ hội này lẻn đến gần y, ân cần nói chuyện với y, đôi mắt nhìn y như có những vì sao, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận mịn màng mọng nước.
Trần Văn Cảng cùng Lý Hồng Quỳnh nhìn hai bóng người đó.
Anh bình thản nói: "Niệm Sinh thì khác, chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Tôi không chỉ thương anh ấy mà còn biết ơn anh ấy, tôn trọng anh ấy, ỷ lại vào anh ấy. Dù cho cuộc đời của tôi có sa xuống vũng lầy, tôi biết anh ấy sẽ giữ chặt tay rồi kéo tôi ra."
Lý Hồng Quỳnh rất độc miệng: "Người bị kẹt trong bùn là cậu chứ không phải anh ta? Tôi còn tưởng anh ta mới là người cần được cứu chứ."
Trần Văn Cảng nở nụ cười dịu dàng tao nhã với cô.
Cùng lúc đó, Hoắc Niệm Sinh cũng đang cười, nhưng vẻ mặt lại đầy châm biếm, y nói gì đó làm cho sắc mặt cậu trai kia xấu đi trông thấy.
Lý Hồng Quỳnh chỉ ra từ đằng xa: "Cái gã Vương Khải Minh này, mở tiệc du thuyền mà cứ như để chăn dắt m** d*m. Mời chúng ta lên thuyền thì miễn phí, nhưng những ai cần tiếp cận đại gia như thế muốn tham gia thì phải trả phí theo đầu người đấy. Thật biết cách làm ăn, xem chúng ta là cái gì? Dê béo à?"
Cậu trai kia quay đầu thèm thuồng nhìn Hoắc Niệm Sinh, bĩu môi rồi bỏ đi tìm mục tiêu tiếp theo. Hoắc Niệm Sinh chia tay cậu ta, bỏ mặc ở phía sau, bước tới chào Lý Hồng Quỳnh, thuần thục kéo Trần Văn Cảng vào lòng. Trần Văn Cảng lấy kính mát ra khỏi túi áo trước ngực Hoắc Niệm Sinh, mở ra rồi đeo cho mình.
Lý Hồng Quỳnh chỉ cười, người đang yêu thường hay bốc đồng, cô cũng từng khuyên Trần Văn Cảng phải giữ giá, nếu không sẽ rơi vào tình cảnh khó coi. Lúc đó cô chỉ nói qua loa cho vui thôi, nhưng giờ lại đột nhiên nhớ ra.
Màn đêm buông xuống, gió nổi lên trên boong tàu, hoạt động giải trí được chuyển vào trong nhà có nhiệt độ ấm áp hơn.
Trên du thuyền có một vũ trường, khi Trần Văn Cảng bước vào, màn drag show rực rỡ sắc màu đang diễn ra trên sân khấu. Hàng dài các nàng thỏ đang lắc đầu nguẩy mông, nhìn kỹ thì đều là vũ công nam mặc đồ nữ, trang phục hở hang, trên người chỉ có vài mẩu dây và dải vải quấn chặt, chẳng mấy chốc đã c** s*ch sẽ, vẫy đuôi nịnh nọt khán giả bên dưới sân khấu. Khán giả reo hò ầm ĩ. Anh đứng ở phía sau xem một lúc, màn trình diễn này hoàn toàn chỉ để bán thân, th* t*c hơn nhiều so với show diễn người lớn họ từng xem ở Las Vegas. Ít nhất là khi đã lên bờ thì chắc chắn không được biểu diễn công khai ở nơi công cộng.
Hoắc Niệm Sinh ôm anh dẫn vào phòng giải trí, đây là căn phòng sang trọng nhất ở tầng hai, cách trang trí gần giống với phòng riêng trong hộp đêm. Trong phòng cũng ồn ào náo nhiệt, vài cậu ấm đang loay hoay s* s**ng bên bàn đánh bài. Trần Văn Cảng vừa bước vào đã thấy mấy con chip trên bàn. Anh bình tĩnh nghĩ, thảo nào mà cậu Vương này lại muốn ra khơi. Vùng biển quốc tế là một địa bàn hoàn hảo, không có ai quản lý.
Có ba bốn bàn chơi bài trong phòng, đang chơi poker. Có lẽ kẻ thù của kẻ thù sẽ trở thành bạn, Hoắc Anh Phi và Hà Gia Tuấn ngồi cùng bàn, chủ nhà Vương Khải Minh cũng ngồi cùng bọn họ. Đám đàn ông ở đây đều đang hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, khói hun làm người ta không mở mắt ra được. Giờ thì Trần Văn Cảng đã hiểu lý do Lý Hồng Quỳnh nói một câu "chướng khí mù mịt" rồi kiên quyết không chịu đến, ngay cả người biết hút thuốc cũng không chịu nổi. Chỉ có mấy ngôi sao và người mẫu nhỏ muốn lấy lòng đại gia mới giữ tinh thần chuyên nghiệp cao, giữa làn khí độc này mà vẫn quyến rũ và hấp dẫn.
Trần Văn Cảng liếc nhìn bên tay của đám người đó.
Một người ở bàn khác nhường chỗ, gọi Hoắc Niệm Sinh, nói nhường cho y.
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, không thèm nể mặt: "Các người chơi có tiền à? Tôi thì bỏ đi."
Đám đông cười ồ lên rồi hò reo, nịnh bợ rằng ai nghèo chứ y thì làm sao mà nghèo được, ca tụng lên tận trời xanh.
Trần Văn Cảng ngẩng đầu nhìn Hoắc Niệm Sinh, cảm thấy y đang nắm tay mình rồi nghiêm nghị nói: "Người trong nhà không cho. Chúng tôi đến Las Vegas làm đám cưới, cậu ấy thậm chí còn không thử máy đánh bạc, chơi mười lần thua chín, cảnh cáo các người đừng dụ dỗ tôi phạm sai lầm."
"Lão Hoắc, thế này là không được, nuông chiều quá rồi!"
Cả ngày nay trên thuyền, Trần Văn Cảng luôn bám sát Hoắc Niệm Sinh một bước không rời, như hình với bóng, tuyệt đối không để cho y rời khỏi tầm mắt mình. Ban ngày bọn họ xem anh như thú cưng, còn đùa với Hoắc Niệm Sinh rằng anh rất quấn người, nhưng bây giờ lại có vẻ không biết điều.
Hoắc Anh Phi liếc nhìn Trần Văn Cảng với vẻ thâm độc: "Các người còn không nhìn ra sao? Bị trói chặt thế còn gì."
Vương Khải Minh đang lúc hưng phấn, thuận miệng xen vào: "Không thể chiều cái kiểu đó được, không trừng trị thì sẽ trèo lên đầu anh đấy. Lão Hoắc không nỡ ra tay thì đổi với người khác, để người ta dạy thay anh."
Lời vừa dứt, cả không gian bỗng im lặng. Vương Khải Minh khựng lại một chút rồi mới kịp phản ứng. Hầu hết những người có mặt đều có bạn tình ở cạnh, một số là tự dẫn theo, số khác thì gặp nhau trên thuyền, nhưng chẳng qua chỉ là chơi bời, chơi tập thể cũng chẳng là gì. Không ai trong số họ dẫn theo bạn đời chính thức đến giao lưu như Hoắc Niệm Sinh, gã đã quen rồi nên nhất thời buột miệng.
Hoắc Niệm Sinh đã túm lấy vai gã kéo ra sau: "Vừa rồi nghe không rõ, nói gì hả?"
Những người khác vội vàng kéo hai người ra, cho rằng đó chỉ là hiểu lầm, Vương Khải Minh cười gượng gạo, tự vỗ vào miệng mình, chịu phạt ba ly rượu, coi như bỏ qua câu vừa rồi.
Trần Văn Cảng không nói gì. Một lúc sau, Vương Khải Minh đi vệ sinh, khi đứng dậy thì bị gạt chân ngã cắm mặt xuống đất. Hoắc Niệm Sinh thu chân lại, lạnh lùng nhìn gã. Người ngoài nhìn vào đều biết y thật sự rất quý trọng Trần Văn Cảng, sau đó không ai dám trêu chọc lung tung nữa.
Nhưng cả hai vẫn ở lại, Hoắc Niệm Sinh ôm Trần Văn Cảng xem bọn họ chơi, cho đến gần nửa đêm mới trở về phòng.
Trần Văn Cảng cởi áo giúp y: "Anh gạt chân gã có ích gì đâu, hôm nay chẳng phải cậu Vương thắng lớn sao, em thấy gã sắp giàu to rồi."
Hoắc Niệm Sinh thản nhiên hỏi: "Bao nhiêu?"
Trần Văn Cảng ngồi đếm chip suốt đêm, khẽ ra hiệu: "Hoắc Anh Phi thua gã ít nhất cũng chừng này. Đúng không?"
Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, nâng mặt anh lên khen ngợi: "Tiền thì thua, nhưng bánh ít đi, bánh quy lại. Hôm nay tất cả người trên bàn đều đến để dâng tiền cho gã, sau một thời gian e rằng Vương Khải Minh sẽ bắt đầu tự xem mình là vua cờ bạc. Mấy năm nay nhà họ Vương làm ăn thất bát, trên con đường chính trị lại vênh váo đắc ý, dám tổ chức đánh bạc trên vùng biển quốc tế, tôi còn phải khâm phục lòng dũng cảm của gã đấy. Chú hai của tôi kiên trì đi theo con đường này, đúng là lo trước quên sau."
Nói xong, y thấy Trần Văn Cảng nhìn mình: "Sao thế?"
Trần Văn Cảng kéo cà vạt của y xuống: "Lý Hồng Quỳnh nói năm nào Vương Khải Minh cũng tổ chức tiệc, trước kia anh có đi không?"
Hoắc Niệm Sinh giơ hai tay lên: "Không có, thực sự không đi. Em cũng thấy tình hình thế nào rồi đấy, vừa lên thuyền là không đếm xuể có bao nhiêu kẻ thù của mình, còn dám đến thường xuyên à? Em đã bao giờ nghe câu chuyện này chưa, trước kia dù là vua cờ bạc có thể hô phong hoán vũ mà dám ra vùng biển quốc tế chơi cũng sẽ bị gài bẫy, tay sai phản bội, đúng là thảm, nếu lật thuyền ở một nơi như thế này là sẽ bị đập nát tay chân ném xuống biển cho cá ăn."
Nụ cười nửa miệng của Trần Văn Cảng bỗng chuyển sang vẻ bi thương.
Hoắc Niệm Sinh thấy vậy giật mình: "Sợ à? Đùa em thôi."
Trần Văn Cảng hôn y: "Ngủ đi."