Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 113

Có tiếng gõ cửa, là thư ký của Hoắc Chấn Phi vội vã chạy vào giục anh ta đi họp. Anh ta gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay."

Rồi anh ta nhìn sang Trần Văn Cảng, tỏ vẻ bất lực: "Cậu thế này chẳng phải cũng không biết phân biệt trắng đen giống như những người ngoài kia hay sao, mỗi khi có chuyện gì xảy ra đều đổ hết cho người họ Hoắc là đồng loã đồng mưu với nhau à? Trên thực tế, người bị nghi ngờ rửa tiền đều là người của chú hai, chính ông ta là người liên lụy chúng tôi."

Trần Văn Cảng chống tay lên bàn làm việc của anh ta: "Chuyện khác tôi không quan tâm. Nói cho tôi biết, Niệm Sinh ở đâu?"

Hoắc Chấn Phi nói: "Chú ấy thực sự đang đi công tác bình thường, tôi không nói dối cậu đâu. Chỉ là chú ấy lại tình cờ ra nước ngoài vào thời điểm quan trọng này, bây giờ không thể liên lạc được, nên tất nhiên có vẻ đáng ngờ, bên điều tra kinh tế có thể đưa chú ấy vào danh sách đối tượng điều tra trọng điểm trước, xác định liệu chú ấy có phải là sợ tội bỏ trốn hay không. Chúng tôi chỉ cần nắm bắt thời cơ vàng này, móc nối liên hệ làm tốt công tác quan hệ công chúng, đồng thời cố gắng hết sức để đưa Hoắc Thị ra khỏi chuyện này."

"Có cần thiết không? Niệm Sinh không phải đồng bọn của họ."

"Tất nhiên chúng tôi cũng biết điều này. Nhưng chú ấy và Hoắc Anh Phi là họ hàng, đã cùng xuất hiện trên thuyền của Vương Khải Minh, Hoắc Anh Phi tham gia đánh bạc, cả cậu và chú ấy đều có mặt tại thời điểm đó, muốn chứng minh Hoắc Niệm Sinh không liên quan cũng đòi hỏi điều tra chứng cứ kỹ càng. Chỉ cần chú ấy có thể vượt qua cuộc điều tra, sau đó cùng lắm cảnh sát sẽ phát hiện ra họ đi sai hướng, chịu khó thêm một thời gian, sẽ không làm gì chú ấy cả."

"Vốn dĩ là do anh muốn anh ấy lên thuyền." Trần Văn Cảng phản ứng rất nhanh: "Anh ấy đồng ý, giờ anh lại lợi dụng anh ấy như thế à?"

"Cậu phải hiểu tình trạng khẩn cấp là gì chứ." Hoắc Chấn Phi làm ra vẻ bất lực nói: "Nếu tôi có thể đoán trước được thì chuyện này đã không xảy ra rồi! Nhưng cậu không thể, tôi cũng vậy. Nếu sự cố bất ngờ đã xảy ra thì chỉ có thể ưu tiên cho cục diện chung."

"Nhưng tôi không tin là anh không làm được." Trần Văn Cảng đột nhiên đổi chủ đề: "Anh chưa từng đeo nhẫn cưới phải không?"

"Cái gì?" Hoắc Chấn Phi bối rối.

"Sao lại không đeo? Vì bất tiện à? Đeo lâu rồi thì sẽ quen dần. Phải chăng thể hiện mình là đàn ông đã có gia đình sẽ làm giảm đi sức hút của anh? Hay là không tiện ra ngoài tham gia các sự kiện xã giao và giải trí? Hoặc có thể hôn nhân không quan trọng với anh, nên đeo cũng chẳng có ý nghĩa gì?"

"..."

Trần Văn Cảng giơ tay trái lên, anh nhìn chăm chú tay mình, chiếc nhẫn tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, mờ ảo trên tay anh: "Tôi đã từng hối hận, nếu có cơ hội, tôi muốn đeo nhẫn suốt cả đời biết bao. Những thứ mà anh không coi trọng lại thứ tôi cầu mà không có được cả một đời."

"Vậy cho nên?"

"Nhưng đã bỏ lỡ thì hối hận cũng muộn rồi." Anh nhìn Hoắc Chấn Phi. "Tôi chỉ muốn mãi mãi ở bên Niệm Sinh, khó khăn đến vậy sao?"

Hoắc Chấn Phi âm thầm hít một hơi thật sâu. Anh ta từng thoáng nghe nói "em dâu" này có vấn đề về tâm lý, đã từng đi bệnh viện lấy thuốc, thậm chí còn từng lên cơn trước mặt mọi người, tất cả đều có thể tra ra được. Hoắc Chấn Phi trước đây không coi trọng việc này, dù sao cũng có Hoắc Niệm Sinh lo liệu. Nhưng lúc này anh ta lo Trần Văn Cảng mất kiểm soát cảm xúc ở công ty, anh ta thực sự không có thời gian để giải quyết những chuyện nhỏ nhặt này.

"Tôi hiểu cảm giác của cậu." Hoắc Chấn Phi an ủi nói: "Không phải là tôi không lo lắng cho Niệm Sinh. Tin tôi đi, cuối cùng sẽ có kết quả thỏa đáng. Cậu về nhà chờ tin, tôi sẽ thông báo cho cậu sớm nhất có thể, được không?"

Anh ta vội đi họp, nhưng Trần Văn Cảng đã nhanh hơn, bước ra chặn trước mặt anh ta, khóa cửa phòng làm việc lại, cạch một tiếng.

Vội gì chứ? Còn chưa bắt đầu vào đề mà.

"Anh đừng vội đi." Trần Văn Cảng chặn cửa lại: "Cũng đừng vội làm như mình vô tội. Anh đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chú hai của anh, ông ta rửa tiền là một trọng tội, nhưng các người thì sao, anh có dám nói rằng các người chưa bao giờ dùng quỹ từ thiện để trốn thuế hoặc gian lận sổ sách không?"

Hoắc Chấn Phi xoa thái dương nói: "Cậu thế này thật sự vô lý. Không một công ty nào có thể tự nhận mình hoàn toàn tuân thủ pháp luật, chứ đừng nói đến một công ty lớn như Hoắc Thị, nước quá trong sẽ không có cá, dù có một số vấn đề nhỏ, cậu cũng không thể dùng chúng làm điểm yếu được."

Trần Văn Cảng cầm túi tài liệu lên: "Được thôi, hay là anh thử phân tích từng cái một cho tôi xem có phải là vấn đề nhỏ không."

Hoắc Chấn Phi có linh cảm không lành, lại nghe anh nói tiếp: "Anh bảo tôi nghỉ việc ở nơi cũ, đến quỹ từ thiện của gia tộc các người, tôi đã đồng ý. Hai cha con anh muốn nhân cơ hội này để trông chừng tôi, tôi cũng có cơ hội được quan sát công việc của các người từ bên trong."

Hoắc Chấn Phi cười nói: "Thật sao? Cậu phát hiện ra vấn đề gì?"

Trần Văn Cảng bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh là tổng giám đốc của tập đoàn, cha anh là chủ tịch, có lẽ trong mắt ông ta, tôi chưa bao giờ đáng để coi trọng, tôi chỉ là một sinh viên đại học đang cố gắng leo lên cành cao mà thôi. Thực ra, tôi có nhiều kinh nghiệm hơn các người nghĩ đấy. Tôi có hiểu biết chung về tình hình cơ bản của các cơ quan phúc lợi công cộng và tổ chức từ thiện trong thành phố này, nơi nào đang hoạt động thực, nơi nào chỉ là một cái vỏ bọc, ngoài ra, lớn thì đến chuyện một sự kiện từ thiện sẽ tốn bao nhiêu kinh phí, nhỏ thì là chi phí mua vật tư quyên góp cụ thể là bao nhiêu, quy trình quyên góp, tiền sẽ đi đâu về đâu, hành vi gian lận có thể dễ dàng được che giấu ở đâu... Anh đi hỏi Hoắc Linh Xung, hắn ta có thể chẳng biết cái quái gì, nhưng tôi hiểu rất rõ ràng."

Hoắc Chấn Phi sầm mặt, nhìn anh nhưng không nói gì, như đang phân tích xem anh nói thật hay giả.

Trần Văn Cảng cũng không hề sợ hãi, anh gõ nhẹ vào thái dương mình: "Tôi chẳng có ưu điểm nào khác ngoài việc học giỏi. Tôi quả thật không có thẩm quyền để xem các tài liệu đặc biệt cơ mật, nhưng bất kỳ điểm đáng ngờ nào trong sổ sách, trước mắt tôi đều rõ rành rành, nơi nào có vẻ đã tăng khống chu trình lưu chuyển, nơi nào đã chuyển đổi danh mục tài sản và nợ phải trả, người có kinh nghiệm có thể dễ dàng nhận ra hết."

Hoắc Chấn Phi lấy một xấp giấy từ túi tài liệu ra, lật qua lật lại một lúc rồi nhét lại vào túi, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục. Anh ta lại treo lên nụ cười: "Cậu chưa cho ai xem cái này chứ?"

Trần Văn Cảng đáp: "Anh có thể gọi bảo vệ đến nhốt tôi lại, dù sao thì nếu tôi mất tích hơn 12 tiếng, đủ loại thông tin thật giả lẫn lộn sẽ bị tung lên truyền thông. Anh sợ tai tiếng nên muốn hắt hết nước bẩn lên đầu Niệm Sinh để tự cứu mình, vậy tôi chỉ có thể lôi cả nhà các người cùng xuống. Chú ba là chủ tịch tập đoàn, chị dâu là chủ tịch quỹ từ thiện, quỹ từ thiện có vấn đề, các người không có trách nhiệm gì sao?"

Hoắc Chấn Phi đưa anh tới văn phòng chủ tịch của chú ba Hoắc.

Nửa tiếng sau, Trần Văn Cảng bỏ hai cha con bọn họ lại sau lưng.

Đẩy cánh cửa kính của cao ốc Hoắc Thị ra, ánh đèn neon sáng rực trên đầu, Trần Văn Cảng đứng giữa phố, xung quanh là dòng người đang trên đường tan làm về nhà.

Anh cảm thấy bất an, con đường bằng phẳng ngay trước mặt, nhưng anh không biết nên đi hướng nào. Họ đã chuyển về phố Giang Hồ, nhưng Trần Văn Cảng không muốn về đó. Anh đến đây bằng taxi, bây giờ đi về lại bằng hai chân, chậm rãi đi bộ trở về cao ốc Vân Đỉnh.

Mở cửa, ngôi nhà trống rỗng chẳng có hơi người.

Dì giúp việc cũng theo họ tới phố Giang Hồ, dì thân thiết với Trần Văn Cảng nên Hoắc Niệm Sinh vẫn giữ dì lại làm việc. Nhưng nhà họ Trần quá nhỏ, không đủ chỗ cho một người nữa, mà chính dì cũng sống ở khu phố cổ, thế là đổi sang ban ngày đến làm buổi tối về nhà mình.

Trần Văn Cảng nằm trên sô pha trằn trọc suốt mấy tiếng liền. Kim đồng hồ chỉ 12 giờ, rồi lại đến 1 giờ, nhưng anh không hề chợp mắt, mãi đến hơn 3 giờ sáng, điện thoại di động mới đổ chuông. Anh nhìn rõ người gọi, ngón tay run rẩy, ngay lập tức gửi lời mời video.

Khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh hiện ra ở phía bên kia ống kính, hơi trễ một chút, tóc tai rối bù sau khi bôn ba khá lâu, nhưng trông vẫn tỉnh táo khỏe mạnh. Y mỉm cười hỏi Trần Văn Cảng: "Sao giờ này em còn thức?"

Trong mắt Trần Văn Cảng hiện lên một tầng sương mù: "Anh..."

Cổ họng bị nghẹn lại, anh lăn người cố gắng ngồi dậy, nhưng dường như sức lực đã bị rút cạn. Trái tim bị treo cao bấy lâu đột nhiên buông xuống, tất cả xương và thịt trong cơ thể anh như đã quên mất cách hoạt động. Anh cứ thế giữ mặt mình áp lên sô pha, nhìn Hoắc Niệm Sinh qua màn hình.

Giọng nói của Hoắc Niệm Sinh dịu dàng: "Làm em sợ à? Đừng sợ, tôi không sao, chỉ là xui xẻo thôi, vừa hạ cánh thì toàn thành phố bị mất điện diện rộng, sự cố như thế này không phải là hiếm ở đây, trạm gốc không hoạt động bình thường nên không có tín hiệu."

Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm: "Anh gặp xui xẻo không chỉ có mỗi chuyện này đâu, anh đã nghe chuyện trong nước chưa? Anh suýt nữa đã trở thành tội phạm đào tẩu rồi."

Hoắc Niệm Sinh đã biết hết: "Tôi sẽ không để mình bị liên lụy. Dự án ở đây tạm dừng, tôi sẽ sớm trở về."

Trần Văn Cảng cười nhẹ với y: "Ông chú ba của anh, và cả anh họ anh nữa, thật không có lương tâm, hai bên là quan hệ hợp tác bình đẳng, tai họa ập xuống phải tự lo thân mình cũng thông cảm được, nhưng định đổ tội cho người khác thì không hay chút nào. Cũng may là giờ họ đã chịu thay đổi ý định đó, em thực sự muốn chụp ảnh biểu cảm của họ cho anh xem."

Hoắc Niệm Sinh nhìn anh rồi cười: "Tôi cũng có nghe nói. Con người Hoắc Chấn Phi này, em đừng tưởng bề ngoài anh ta có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong không biết bồn chồn thế nào đâu. Từ nay về sau, tôi cũng phải biết điều hơn mới được, nếu tôi làm gì có lỗi với em, không biết em sẽ đối phó với tôi thế nào nữa."

Hai người chỉ cách nhau một màn hình, mà lại có cảm giác đã xa nhau ngàn năm. Trần Văn Cảng quyến luyến nhìn người trong điện thoại, nhưng đó không phải là Hoắc Niệm Sinh thật, mà chỉ là hình ảnh ảo. Người có hơi ấm mà anh có thể chạm vào vẫn còn ở xa tận chân trời, một khắc không thể gặp mặt là một khắc anh không thể ngừng lo lắng. Rõ ràng chỉ vừa tạm biệt ngày hôm qua, vừa đưa y ra sân bay, nhưng anh chưa bao giờ nhớ Hoắc Niệm Sinh nhiều như lúc này.

Hoắc Niệm Sinh hiển nhiên cũng như vậy: "Tôi muốn chạm vào em."

Trần Văn Cảng gối đầu lên một cánh tay: "Muốn chạm vào đâu?"

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền qua tín hiệu đến bên tai: "Chỗ nào cũng muốn. Tóc, mắt, mặt, tai... rồi đến cổ, vai, eo..."

Trần Văn Cảng nghe y liệt kê từng bộ phận. Anh rũ mắt xuống, tưởng như Hoắc Niệm Sinh đang ở ngay bên cạnh, đôi tay lướt nhẹ trên cơ thể anh, khi thì nhẹ nhàng v**t v*, khi thì cố ý trêu chọc. Anh nhắm mắt lại, có thể tưởng tượng ra cảm giác hơi thở của người kia phả lên cơ thể mình.

Cuối cùng, anh không nhịn được cười: "Anh mau về đây, muốn chạm vào thế nào cũng được."

Thông báo an toàn đã xong rồi, nhưng không ai muốn gác máy. Bên chỗ Hoắc Niệm Sinh vẫn chưa có điện, Trần Văn Cảng biết rằng y phải mất rất nhiều công sức mới tìm được nơi có điện và tín hiệu, chắc hẳn không dễ dàng gì. Anh nên bảo Hoắc Niệm Sinh tranh thủ đi nghỉ ngơi, nhưng lời đã ở trên đầu môi mà không thể thốt ra được. Sau cùng Trần Văn Cảng không biết cuộc gọi video kết thúc như thế nào, cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Hoắc Niệm Sinh đã nói là sẽ về nước ngay.

Đêm nay có lẽ là đêm mà cha con Hoắc Chấn Phi cùng toàn thể ban lãnh đạo tập đoàn phải thức trắng để tăng ca, không có thời gian mà ngủ. Nhưng không cần phải lo phía Hoắc Chấn Phi có bất kỳ động thái dư thừa nào.

Sáng hôm sau, Trần Văn Cảng nằm xem tin tức một lúc, xem ra không có tin tức gì đặc biệt bất lợi cho Hoắc Thị, thị trường chứng khoán có vẻ tương đối ổn định. Anh tắm rửa, sửa soạn lại bản thân, xốc lại tinh thần, tìm quần áo mặc vào rồi ra ngoài.

---

Người dịch:

Móa, đám họ Hoắc mất dạy vl~, miệng kêu là đồng minh mà quay mặt đi cái chơi bài đổ tội.

Mặc dù tình thế kiếp trước có khác, nhưng Văn Cảng thật sự dùng đống tài sản của Niệm Sinh để lại mà kéo sập Hoắc Thị đấy, tưởng ẻm là Hello Kitty thật là sẽ được thưởng vài cái măng cụt size XXXL nhá =)))

Bình Luận (0)
Comment