Bụi trần quá khứ
Không còn ai khác trong phòng, chỉ một người bệnh, và một người khỏe mạnh.
Trần Văn Cảng tựa vào gối, đầu anh hơi nghiêng, mắt phải được quấn băng gạc. Cái da cái tóc trên người do cha mẹ ban cho, nhưng nơi bên dưới nơi đáng lẽ là nhãn cầu giờ đã biến thành khối cấy ghép nội nhãn. Hơi thở của anh rất yếu, lồng ngực gần như không thấy phập phồng dưới lớp chăn.
Hoắc Niệm Sinh nhẹ nhàng kéo ghế lại, ngồi xuống bên giường. Y hạ giọng thật dịu dàng: "Cậu nên ngủ một chút đi."
Thuốc tê vẫn còn tác dụng, không biết Trần Văn Cảng có nghe thấy gì không, anh không nói lời nào. Ý thức của anh dường như đang trôi nổi bên ngoài cơ thể, khuôn mặt tái nhợt như một tờ giấy. Nhưng một lúc sau, Trần Văn Cảng chủ động nhắm mắt lại. Hơi thở của anh càng yếu hơn.
Hoắc Niệm Sinh nghiêng người lại, nhìn một lúc rồi thậm chí không nhịn được đưa ngón tay lên cảm nhận hơi thở của anh.
Chẳng biết nhìn được bao lâu, Hoắc Niệm Sinh đứng dậy, đút tay vào túi quần, thong thả đi tới đi lui trong phòng. Y ra ngoài thay dép, vậy là tiếng bước chân hoàn toàn bị tấm thảm hấp thụ. Y dừng lại bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới một lúc, không biết đang nghĩ gì.
Amanda đi tới. Cô không dám gõ cửa mạnh, chỉ hạ giọng khuyên sếp mình nghỉ ngơi một lát, để cô trông chừng. Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn cô, ra hiệu không cần. Nụ cười trên khuôn mặt y đã biến mất hẳn, vẻ mặt nghiêm nghị như thể vừa bước ra khỏi bàn đàm phán. Cô hiểu ý nên ra ngoài, không làm phiền nữa.
Hoắc Niệm Sinh đi quanh phòng thêm hai lần nữa. Trước khi hộ lý quay lại, y móc trong túi ra một vật gì đó, là một tấm bùa hộ mệnh màu đỏ tươi. Y giơ nó lên nhìn một lúc lâu, nhướng mày, lại thở dài rồi nhẹ nhàng nhét nó xuống dưới gối của Trần Văn Cảng.
*
Mãi đến khi tỉnh dậy, Trần Văn Cảng vẫn không chịu nói gì. Trước khi vào phòng mổ, Hoắc Niệm Sinh vẫn còn có thể nói đùa vài câu với anh, cố gắng tìm những đề tài thư giãn. Sau khi mất mắt phải, anh như bị rút cạn phần lớn sức sống. Anh dùng sự im lặng để thể hiện phản kháng, triệt để từ chối giao tiếp với thế giới.
Sau ca phẫu thuật, Trần Văn Cảng đã cắt bỏ mắt phải, nhưng thị lực mắt trái chỉ phục hồi được một phần nhỏ. Ngay cả Hoắc Niệm Sinh cũng không thể làm gì được. Bác sĩ cầm dao mổ chính đã bác sĩ nhãn khoa giỏi nhất bệnh viện, là chuyên gia hàng đầu trong ngành. Ông ấy chỉ có thể thận trọng nói cố gắng hết sức mà thôi. Mức độ phục hồi của bệnh nhân phụ thuộc rất nhiều vào tình trạng thể chất và tinh thần của anh. Trần Văn Cảng u uất, rõ ràng tình trạng thể chất và tinh thần của anh không khả quan như bác sĩ mong đợi.
Hoắc Niệm Sinh cứ lảm nhảm mãi, tưởng chừng như dì giúp việc khi trức đã nhập vào y. Trần Văn Cảng nhìn thấy bùa hộ mệnh rồi, sau đó Hoắc Niệm Sinh cột nó trên móc đầu giường. Y liên tục tìm chủ đề để nói, kể về cảnh tượng rầm rộ lúc người ta đổ xô đến thắp nén nhang đầu tiên trong chùa vào ngày đầu năm mới, già trẻ gái trai xếp hàng bên ngoài suốt đêm, kể về chùa Ninh An bình thường hương hỏa vượng thế nào, được giới nhà giàu ưa thích thế nào. Một lúc sau, y lại hỏi Trần Văn Cảng có chán không, muốn chơi bài không. Trần Văn Cảng chỉ trả lời vài câu rời rạc là y có thể một mình nói tiếp mãi.
Đến tết Nguyên Tiêu, tối hôm đó, Hoắc Niệm Sinh cùng Trần Văn Cảng xem tivi trong phòng bệnh. Họ xem tin tức buổi tối trước, phía sau các phóng viên trực tiếp là người xe như nước, đèn hoa rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt rạng rỡ của từng người trong đám đông. Sau đó, Hoắc Niệm Sinh chuyển kênh, vừa kịp lúc có buổi hòa nhạc của một ngôi sao nhạc rock, ca sĩ đang gào thét lớn hết cỡ.
Trần Văn Cảng đột nhiên nói: "Anh mua cho tôi một cuốn hướng dẫn chữ nổi được không."
Hoắc Niệm Sinh đang ấn điều khiển thì khựng lại, rồi hỏi: "Muốn cái đó làm gì?"
Trần Văn Cảng đáp: "Tôi muốn học."
Hoắc Niệm Sinh tựa khuỷu tay lên thành sô pha. Khi đang nói, Trần Văn Cảng nằm trong tay y. Khuôn mặt anh hướng về phía màn hình, nhưng thật ra không thể nhìn thấy nhiều, chỉ đang nghe những âm thanh. Hoắc Niệm Sinh đặt điều khiển xuống, vuốt lại tóc trước trán cho anh.
Y bình tĩnh hiếm có, nói: "Đừng cứ nghĩ theo hướng tồi tệ, trời sẽ không sập đâu, chẳng có gì to tát cả."
Sau đó, y nói thêm: "Tôi nói mắt cậu có thể lành, thì chắc chắn là có thể lành, cậu có tin không? Đánh cược?"
Trần Văn Cảng mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, Hoắc Niệm Sinh đã ấn ngón trỏ lên môi anh. Y cúi xuống, ngậm lấy môi Trần Văn Cảng. Môi răng quấn quýt, nhưng lại như hai con cá đang dùng chút bọt nước cuối cùng để níu giữ sự sống giữa chốn khô cằn, hơn là hôn nhau.
Trần Văn Cảng tách khỏi y, lại mệt mỏi nằm xuống. Lần này anh đổi tư thế, cuộn tròn người lại trên sô pha, lông mi rũ xuống. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh, khóe môi anh dường như vẽ lên một nụ cười nhạt, nhưng chỉ là cong nhẹ, không phải cười thật.
Hoắc Niệm Sinh nói: "Sẽ ổn thôi."
Trần Văn Cảng gối đầu lên cánh tay mình, nương theo góc độ từ dưới lên nhìn Hoắc Niệm Sinh. Một nửa khuôn mặt của anh vẫn lồi lõm không đều, con mắt còn lại cũng không nhìn rõ, ánh mắt thậm chí không có tiêu cự. Nhưng ở nơi nào đó sâu thẳm trong ánh mắt anh luôn ẩn chứa nét ngây thơ của trẻ nhỏ, có dấu vết của nỗi đau, nhưng không hề có oán giận hay bất bình.
Tiếng nhạc rock trong tivi vẫn tiếp tục ồn ào. Một lúc sau, Trần Văn Cảng nói: "Không đâu."
Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, không đáp lại lời nói mất hy vọng của anh. Nhưng dù thế nào đi nữa, đã đi đến bước này rồi, y không thể buông tay được. Cho dù điều tồi tệ nhất có xảy ra, cho dù Trần Văn Cảng có thực sự bị mù thì cũng chỉ có thể do hai người họ cùng gánh vác nỗi bất hạnh. Hoắc Niệm Sinh đã chuẩn bị sẵn sàng để chăm sóc anh suốt đời. Trần Văn Cảng muốn đọc sách báo, y có thể đọc cho anh, Trần Văn Cảng muốn đi đâu, Hoắc Niệm Sinh sẽ dẫn anh đi. Y cam nguyện gánh vác mọi khó khăn. Có lẽ họ sẽ bị trói buộc với nhau suốt phần đời còn lại.
Hoắc Niệm Sinh chợt nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp Trần Văn Cảng. Y nhìn thấy bé con ấy, nói chuyện với cậu, ngồi xích đu cùng cậu, lúc đó y cũng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó số phận sẽ đưa họ đến đây. Nhưng nếu có thể đoán trước tương lai, y sẽ ước một điều ước, hy vọng rằng bé con này sẽ lớn lên khỏe mạnh, không bị bất cứ tổn thương nào.
Trần Văn Cảng ngủ thiếp đi, một cánh tay buông thõng xuống, lơ lửng bên ngoài sô pha, Hoắc Niệm Sinh bế anh lên giường.
Điều đáng mừng là tình huống xấu nhất đã không xảy ra. Theo bác sĩ, mắt còn lại của Trần Văn Cảng vẫn có thể cứu được. Tuy nhiên, khi xuất viện, thị lực của anh vẫn chưa phục hồi như mong đợi. Họ quay về cao ốc Vân Đỉnh, khi bước vào thang máy, Trần Văn Cảng suýt bị trượt chân. Hoắc Niệm Sinh nhanh tay lẹ mắt đỡ anh, nhưng Trần Văn Cảng lại hất tay y ra. Rồi anh sực tỉnh lại, ngẩng đầu lên, quan sát nét mắt của Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh làm như chẳng để ý gì, trông như rất vui vẻ, mở cửa, cảm thán cuối cùng cũng về đến nhà.
Hộ lý cũng trở về cùng họ. Anh ta giúp mang một đống túi lớn túi nhỏ lên, sắp xếp cho gọn rồi làm quen với căn hộ, nhưng vì lý do nào đó, Hoắc Niệm Sinh không cho anh ta ở lại nhà.
Cứ vậy, ban ngày hộ lý theo sát Trần Văn Cảng không rời một bước, tối đến, chờ Hoắc Niệm Sinh về nhà thì anh ta mới đi. Sau đó Hoắc Niệm Sinh sẽ là người đích thân chăm sóc bệnh nhân. Bây giờ mỗi ngày y đều về cao ốc Vân Đỉnh khi không có việc gì, ngày đêm ở bên Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng không mù hẳn, cũng không khôi phục lại được như trước. Thế giới trong mắt anh chỉ là những đường nét và màu sắc mờ nhạt, anh vẫn cần giúp đỡ trong nhiều việc trong cuộc sống. Hoắc Niệm Sinh gội đầu, tắm rửa cho anh, rót nước cho anh uống thuốc.
Bữa trưa và bữa tối có người giúp việc nhà đến nấu, còn bữa sáng thì Hoắc Niệm Sinh đôi khi mua đồ ăn ngoài, đôi khi tự mình nghiên cứu cách nấu những món đơn giản. Trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn bán thành phẩm, chế biến nhanh gọn, hâm nóng một lồng bánh bao và xíu mại, chiên trứng và thịt xông khói, rồi làm bánh mì sandwich, những việc này không khó học. Y thậm chí còn tỏ ra thích thú.
Không biết từ khi nào, nơi này lại thực sự giống như nhà của y.
Những nơi như trại ngựa, hộp đêm, nhà máy rượu, câu lạc bộ và sân golf dần dần vắng bóng Hoắc Niệm Sinh. Sau hai tháng liên tiếp không thấy y lộ diện, các tờ báo lá cải lại quay ra nhớ mong người bạn cũ công tử Hoắc. Sau khi phân tích tình hình, họ đi đến một kết luận ngạc nhiên không tả xiết - y có vẻ đã thật sự thay đổi, đang chơi trò gia đình với người tình hiện tại. Một tài khoản tiếp thị khẳng định đã nhìn thấy y bước ra khỏi siêu thị, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, tay xách túi hàng siêu thị.
Tất nhiên, hầu hết mọi người vẫn còn bán tín bán nghi, vẫn muốn tin rằng đây chỉ là sở thích nhất thời. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khó tin rồi, bất kể là ai có thể giữ y trong lòng bàn tay cũng đã là có bản lĩnh.
Dù bên ngoài có bao nhiêu đồn đoán, Trần Văn Cảng vẫn ở mãi trong nhà. Anh không xem tin tức nhiều, nhữn thứ này cũng không thực sự ảnh hưởng đến anh.
Sau khi anh xuất viện, Hoắc Chấn Phi lại đến thăm một lần, nhưng thậm chí còn không gặp được anh. Khi Hoắc Chấn Phi tới thì Trần Văn Cảng đang ngủ trong phòng. Hoắc Niệm Sinh đang rảnh, vậy là y để anh họ vào nhà, nhưng hoàn toàn không có ý định đánh thức Trần Văn Cảng dậy, chỉ đơn giản là uống vài ly với anh ta ngoài phòng khách.
Hoắc Chấn Phi liếc nhìn sang bên kia mấy lần. Cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, như một khu vực cấm được canh gác nghiêm ngặt.
Chuyện này đương nhiên không thoát khỏi mắt Hoắc Niệm Sinh, y đùa với Hoắc Chấn Phi: "Có hứng thú với phòng ngủ của người khác đến vậy?"
Hoắc Chấn Phi cười cười, uống một hớp rượu whisky, nếm được mùi mạch nha cháy mát lạnh và mùi khói thoang thoảng. Anh ta nghiêng người về phía Hoắc Niệm Sinh, giọng điệu nghiêm túc, hỏi về dự định tương lai của y.
Hoắc Niệm Sinh cầm ly rượu, cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên thành ly: "Dự định gì là thế nào?"
"Với tình trạng của cậu ta, phải mất bao lâu mới hồi phục? Sau này chú định sắp xếp thế nào?"
"Không biết, cũng chẳng cần vội, cứ chăm đã. Em thậm chí còn chưa nghĩ đến, anh đã vội nghĩ thay nhiều thế làm gì."
"Đã được hai năm rồi." Hoắc Chấn Phi chợt nói vậy, anh ta có vẻ lo lắng nhìn Hoắc Niệm Sinh: "Nếu chú đưa cậu ta về nhà, nuôi một ngày hai ngày, một tháng hai tháng, anh có thể hiểu được. Nhưng anh không ngờ rằng sau hai năm, cậu ta vẫn ở đây với chú."
Hoắc Niệm Sinh nghe vậy thì cười, nhìn anh ta, hỏi: "Em thấy vui cũng không được à?"
Hoắc Chấn Phi bắt đầu đào lại chuyện cũ: "Tết năm ngoái cũng vậy, mới mùng 1 chú đã chạy mất hút, năm nay cũng vậy, đáng lẽ đang là thời điểm đoàn tụ vui vẻ, vậy mà chú thậm chí còn không thèm ở nhà cho trọn vẹn. Cậu ta vừa có động thái nhỏ nào là chú đã lo lắng chạy về. Hôm đó, cả nhà đang thắp nén nhang đầu tiên, đang cúng ông nội, mọi người đều có mặt, chỉ có mình chú chạy mất, ba anh hỏi chú chuyện gì cấp bách nhất, sao lại phải đi ngay, anh còn phải tìm cớ bao che cho chú. Khi đó anh còn chưa kịp hỏi, sao nhất định phải là chú quay về? Trợ lý tài xế của chú nghỉ việc hết rồi à? Kim Thành rộng lớn thế này, chú không tìm được người đưa cậu ta đi bệnh viện sao?"
"Một người đã chết và một người còn sống!" Hoắc Niệm Sinh thản nhiên nói: "Ai quan trọng hơn?"
Hoắc Chấn Phi hỏi: "Chú là bác sĩ mổ chính à? Chú có mặt hay không thì có ảnh hưởng gì?"
Hoắc Niệm Sinh nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc: "Anh nói thế đúng là mới lạ, vậy chị dâu sinh con thì anh không không giúp cũng được nhỉ. Nếu anh có thời gian để thuyết giảng cho em, sao anh không nói với vợ anh đi, khi chị ấy sinh con, anh có đứng ngoài phòng sinh hay không cũng chẳng quan trọng?"
Y lộ rõ vẻ mặt chế giễu, Hoắc Chấn Phi dành chủ động nhượng bộ, cố gắng giải thích, nói rằng chỉ do mình vội vàng quá, vô ý nói bậy. Hoắc Niệm Sinh uống cạn ly rượu, không tiếp tục đối đầu. Họ rót thêm hai ly rượu nữa, cũng không nói đến việc này nữa. Hai anh em họ khá thân thiết với nhau trong cùng thế hệ, nhưng có những việc có thể nói, cũng có những việc nói nhiều lại thành vượt quá giới hạn.
Hoắc Chấn Phi tạm biệt ra về.
*
Hoắc Niệm Sinh đẩy cửa phòng ngủ, rón rén bước vào nhìn Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng nằm trên giường, quay lưng về phía y, tấm chăn mỏng quấn kín toàn thân, chỉ để lộ phần mắt cá chân trắng muốt. Nhưng thực ra anh không ngủ, nghe thấy tiếng bước chân là tự mình ngồi dậy. Căn phòng cách âm tốt, chắc là anh không nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống giường, bình tĩnh hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
Trần Văn Cảng trầm ngâm một lúc rồi chậm chạp trả lời: "Sao cũng được."
Hoắc Niệm Sinh bảo: "Sao cũng được là khó nhất đấy."
Trần Văn Cảng suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng vẫn phải chờ Hoắc Niệm Sinh đưa ra hai phương án, anh chọn một.
Trên bàn đầu giường có cuốn sổ tay của anh, là cuốn sổ mà Trần Văn Cảng đã dùng để vẽ trước đó, Hoắc Niệm Sinh đặt nó bên giường cho anh. Hoắc Niệm Sinh tiện tay cầm nó lên, lật xem, thấy tiến độ vẫn dừng lại ở trang năm ngoái, không có thêm một bản phác thảo nào. Ngay cả khi lịch để bàn năm ngoái đã hết, Trần Văn Cảng cũng không đánh đấu cái mới nữa.
Hoắc Niệm Sinh lẳng lặng bình tĩnh đặt nó lại, rồi một ý nghĩ chợt lóe lên: "Ngày mai mình đi biển đi."
Trần Văn Cảng như đang ngần ngại, không quá muốn ra ngoài. Nhưng không chờ anh tìm ra lý do để từ chối, Hoắc Niệm Sinh nói xong thì đến phòng thay đồ, tìm quần áo mặc ra ngoài cho anh. Phòng để đồ hiện giờ chứa đầy quần áo bốn mùa của Trần Văn Cảng. Hoắc Niệm Sinh lôi ra một cái áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình và một chiếc quần dài thường ngày.
Ngày hôm sau, họ thực sự lái xe ra bãi biển hóng gió.
Hoắc Niệm Sinh dừng xe bên đường, y kéo Trần Văn Cảng, trượt xuống theo bậc thang dốc.
Bãi biển rải rác những tảng đá đen, phía xa sừng sững một ngọn hải đăng tường trắng mái xanh, trông khá cô đơn. Gió biển thổi ào ào vào mặt, mang theo mùi ẩm ướt tanh mặn từ sâu thẳm đại dương. Khu vực này toàn là đê chắn sóng, không phải là điểm du lịch, cũng không có du khách. Chỉ thấy bóng người trông như một điểm đen ở đằng xa, đang câu cá bằng cần câu. Nhìn ra xa hơn, một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển, trên thuyền cũng có người đang câu cá.
Trần Văn Cảng vịn vào lan can, Hoắc Niệm Sinh cũng đặt tay phải lên lan can, tay trái vòng qua vai anh.
Giữa trời biển bao la này, chỉ có vài người họ là đang sống, mỗi người làm việc riêng của mình, không can thiệp vào nhau. Biển lớn tung trào không ngừng. Nó quá sâu, quá rộng lớn, quá hoang vắng, vậy nên ở trước biển, những h*m m**n không được thỏa mãn và những nỗi đau chưa được giải tỏa của thế giới trần tục này thật tầm thường, không đáng nhắc đến.
Nhìn hồi lâu, Trần Văn Cảng buồn bã thở dài. Anh nhìn về phía đường chân trời mờ ảo, phía sau giấu rất nhiều hòn đảo, là nơi xa xôi mà anh không biết đến.
Hoắc Niệm Sinh vẫn trò chuyện với anh như thường lệ, hôm nay Trần Văn Cảng mới chịu đáp lại, hiếm khi anh nói nhiều như vậy. Họ ở đó từ sáng đến tối, đứng mệt rồi lại đi xuống ngồi trên đá, cứ ở đó suốt cả ngày.
Cuối cùng, Trần Văn Cảng bất ngờ bày tỏ ý định ra đi với Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh im lặng một lát. Y dùng giọng điệu vui đùa hỏi Trần Văn Cảng có chuyện gì, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Khác với những lần trước, lần này Trần Văn Cảng tỏ thái độ rất kiên quyết. Anh không chỉ nói suông mà thực sự đã sẵn sàng hành động. Hoắc Chấn Phi đã ý thức được thì bản thân anh cũng có thể. Anh đã là gánh nặng của Hoắc Niệm Sinh hai năm, câu chuyện của họ đã kéo dài quá lâu rồi. Anh không nỡ tự mình đặt dấu chấm hết chẳng qua là vì ích kỷ, nhưng mọi vở kịch đều phải kết thúc.
Hoắc Niệm Sinh không đồng ý. Phía trên họ, bầu trời đêm sâu thẳm, vô số vì sao lấp lánh. Y trả lời qua loa: "Nói sau đi."
Trước khi về, Hoắc Niệm Sinh nhặt được một hòn đá có hình thù kỳ lạ trên bãi biển, nói rằng sẽ mang về làm kỷ niệm.
Họ đi bộ trở về, lên xe, về nhà.
Dù Trần Văn Cảng có thuyết phục thế nào, Hoắc Niệm Sinh lại đột nhiên để lộ ra h*m m**n kiểm soát mãnh liệt, y không gật đầu, lần đầu tiên cả hai bước vào tình thế như chiến tranh lạnh. Hoắc Niệm Sinh thậm chí còn thẳng thắn tuyên bố rằng y không nghĩ Trần Văn Cảng có thể sống sót một mình. Điều này không liên quan gì đến khuôn mặt, thị lực, tình trạng sức khỏe hay khả năng làm việc của anh. Trong mắt Hoắc Niệm Sinh, anh như một quả bóng xì hơi, trôi dạt vô định, thậm chí không thể bay theo gió, vậy mà vẫn ảo tưởng có thể tự mình chạy đi đâu.
Nhưng vào một ngày bình thường, Trần Văn Cảng lại biến mất.
Mùa hè nhiều mưa, trạm khí tượng đã đưa ra cảnh báo mưa bão màu cam, từ chiều đến tối, trong thành phố sẽ có mưa to đến rất to, sức gió dự kiến đạt cấp 6, nhắc nhở người dân phải thận trọng khi đi lại, tránh các vật rơi từ trên cao.
Hoắc Niệm Sinh trên đường về nhà, tài xế lái xe rất chậm, nói rằng đang kẹt xe. mây đen bao phủ thành phố, như thể một trận mưa xối xả sắp đổ xuống bất cứ lúc nào. Mất nhiều thời gian mới thoát được khỏi dòng xe cộ, đi qua đèn giao thông, đằng trước lại là biển báo của trường học ghi"Chậm lại!", họ dừng trước vạch kẻ cho người đi bộ, một nhóm học sinh tiểu học đội mũ vàng đang nắm tay nhau xếp hàng băng qua đường.
Về đến căn hộ, Hoắc Niệm Sinh bật đèn lên, chỉ thấy căn nhà trống rỗng, lặng im.
Y gọi "Văn Cảng" mấy tiếng.
Không ai trả lời.
Hộ lý hoàn toàn bối rối khi nhận được điện thoại, bị Hoắc Niệm Sinh tra hỏi, anh ta run sợ kể lại hành trình trong ngày. Sáng nay hộ lý đưa Trần Văn Cảng đi châm cứu, thường thì Hoắc Niệm Sinh đưa anh đi, nhưng hôm nay tình cờ y bận nên hộ lý đảm nhận. Sau khi trở về cao ốc Vân Đỉnh, Trần Văn Cảng nói trời sắp mưa, bảo hộ lý về sớm, dù sao Hoắc Niệm Sinh cũng sắp về rồi.
Anh biến mất không có dấu hiệu báo trước, nhưng có vẻ như đã được lên kế hoạch từ lâu.
Đầu dây bên kia, giọng hộ lý trở nên bất an, anh ta hỏi gia chủ xem có nên gọi cảnh sát không.
Hoắc Niệm Sinh im lặng một lúc, bảo anh ta chờ sẵn sàng. Sau đó, y cúp máy, mở ứng dụng trên điện thoại, một chấm xanh hiện lên trên bản đồ. Y đã thiết lập vài thứ trên điện thoại của Trần Văn Cảng, để vị trí của anh có thể truyền thẳng vào điện thoại của mình. Trần Văn Cảng biết chuyện này nhưng lúc đó anh tỏ ra thờ ơ. Dường như số phận đã định sẵn, giờ đây nó đột nhiên trở nên hữu ích.
Cành cây trên đường đung đưa qua lại, người đi bộ vội vã bước đi, không khí đã thấm đẫm mùi mưa lạnh. Hoắc Niệm Sinh nhìn chằm chằm từng người ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh như băng. Tài xế bị gọi quay lại tự giác bấm còi và đạp ga liên tục, lái xe trong phạm vi tốc độ cho phép của thành phố. Họ đang di chuyển ra xa trung tâm thành phố, tốc độ lại tăng lên.
Dấu chấm màu xanh tượng trưng cho Trần Văn Cảng vẫn di chuyển chậm trên bản đồ, nên chắc hẳn anh đang di chuyển bằng phương tiện công cộng. Vị trí của Trần Văn Cảng dừng lại, anh đang đứng trên bãi biển, bất động một lúc lâu.
Khi gần đến nơi, Hoắc Niệm Sinh ra hiệu dừng lại. Ngay khi chiếc Rolls-Royce dừng lại bên lề đường, Hoắc Niệm Sinh bước ra, đóng sầm cửa lại, chạy đi.
Đây chính là khu bờ biển mà lần trước y và Trần Văn Cảng đã lái xe đến hóng gió, chỉ là ở một địa điểm khác. Phần đê chắn sóng ở đoạn này rất dốc, thẳng đứng, bên dưới lan can là biển đen kịt. Lúc đó mới khoảng hơn bốn giờ chiều, bầu trời u ám, đã tối như hoàng hôn, những con sóng dâng vừa cao vừa nhanh, đập vào bờ kè, gầm rú kinh thiên động địa.
Trần Văn Cảng ngồi trên lan can, đôi vai gầy yếu, gió mạnh lùa vào áo. Dù anh không buông tay cũng như có thể bị cuốn ra ngoài bất cứ lúc nào.
Hoắc Niệm Sinh nín thở, từng chút một tiến lại gần từ phía sau. Khi đã đủ gần, y mới khẽ gọi: "Văn Cảng."
Tiếng gọi của y vừa thốt ra đã bị gió cuốn đi, bên tai chỉ còn lại tiếng gió rít gào. Nhưng Trần Văn Cảng đã nhận ra y đến, anh quay lại, nhìn vào mắt Hoắc Niệm Sinh.
So với Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng thấy bình thản lạ thường.
Vài giờ trước, anh thực sự đã nghĩ quẩn, có lẽ là do nhất thời, cũng có thể đã nghĩ rất lâu rồi, anh đuổi hộ lý về, khóa cửa rồi đi thang máy xuống tầng dưới. Anh đã quen với địa hình quanh đây, bất chấp những ánh nhìn chằm chằm của người qua đường, lên xe buýt đi đến tận bãi biển.
Nhưng Trần Văn Cảng vẫn nhìn vào điện thoại. Anh biết tài khoản của mình đã liên kết với Hoắc Niệm Sinh. Anh không biết khi nào thì Hoắc Niệm Sinh phát hiện ra mình đã đi mất, nếu sớm, chắc chỉ vài tiếng nữa là y sẽ đến nơi. Anh đột nhiên muốn gặp Hoắc Niệm Sinh, như thể chỉ còn một chấp niệm cuối cùng này thôi.
Phải đến khi bóng dáng quen thuộc ấy thật sự xuất hiện trước mắt, Trần Văn Cảng mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Giữa những dòng suy nghĩ hỗn loạn, lý trí của anh đột nhiên trở lại - anh điên thật rồi, anh thậm chí không biết mình đang nghĩ gì. Làm sao có thể nhảy xuống ngay trước mặt Hoắc Niệm Sinh chứ?
Nhưng một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu anh, vừa mới xuất hiện đã bị dập tắt ngay, Hoắc Niệm Sinh có nhớ anh không?
Người kia từng bước tiến lại gần, Trần Văn Cảng vẫn bất động. Anh kiên nhẫn chờ đợi. Khi đã tới khoảng cách có thể với được, Hoắc Niệm Sinh phóng vọt về phía trước. Thật ra Trần Văn Cảng không hề chống cự, để mặc y kéo xuống một cách dễ dàng, nhẹ như một chiếc lông vũ.
Hoắc Niệm Sinh nắm chặt lấy anh, gần như kéo anh đi trên đường. Họ trở lại xe, Hoắc Niệm Sinh mở cửa, nhét Trần Văn Cảng vào rồi tự mình lên xe. Trần Văn Cảng bị đẩy vào một tư thế khó chịu, chưa kịp điều chỉnh lại thì đã bị đè xuống. Hoắc Niệm Sinh vung tay lên vỗ vào mông anh một cái. Y mắng Trần Văn Cảng: "Chưa có ai dạy cậu rằng leo trèo là nguy hiểm, phải không?"
Trần Văn Cảng có vẻ hơi bất ngờ, liếc nhìn y một cái rồi nhắm mắt lại, không nói gì. Anh đã gây ra một trò hề vô nghĩa, Hoắc Niệm Sinh tức giận cũng đúng thôi. Hoắc Niệm Sinh vẫn đang trong cơn giận, lại vỗ thêm hai cái. Tài xế ngồi ở ghế trước cũng im lặng, như thể trong xe không hề có người thứ ba.
Ngón tay Trần Văn Cảng cong lên, anh nghe thấy tiếng gió rít qua cửa sổ, khiến không gian trong xe càng thêm yên tĩnh. Chỉ có Hoắc Niệm Sinh lên tiếng, chất vấn Trần Văn Cảng có thường thức về an toàn không, có biết là không nên ngồi trên lan can hay không, nhưng lại tuyệt nhiên không nhắc đến ý định chủ quan của anh. Làm như đây chỉ là một lần Trần Văn Cảng nổi hứng nhất thời, nghịch ngợm chạy ra biển ngắm cảnh giữa thời tiết kinh khủng này.
Hoắc Niệm Sinh lấy lại bình tĩnh, bảo tài xế lái xe. Lão Lý lập tức vặn chìa khóa khởi động xe.
Trên đường trở về, trời bắt đầu mưa rất to.
Giống như ngày đầu tiên Trần Văn Cảng đến cao ốc Vân Đỉnh.
Trước khi Lão Lý ra về, Trần Văn Cảng xin lỗi vì đã tạo ra thêm công việc không cần thiết cho anh ta.
Từ tầng hầm đến thang máy, Hoắc Niệm Sinh vẫn nắm chặt cổ tay anh, không hề có ý định buông ra. Họ trở về nhà, Hoắc Niệm Sinh đẩy vai Trần Văn Cảng, bảo anh vào trong. Trần Văn Cảng thay dép, có vẻ nhẹ nhõm không quá rõ ràng.
Trần Văn Cảng ngồi co ro trên sô pha, ôm đầu gối, nhìn Hoắc Niệm Sinh ra ra vào vào nhà bếp. Hoắc Niệm Sinh đã dạy dỗ anh rồi, sau khi trở về nhà thì không nhắc lại nữa. Mặc dù vài cái đánh, vài câu mắng nhiếc được coi như hình phạt ấy có vẻ chỉ nhẹ nhàng như trò trẻ con so với bản chất hành động của Trần Văn Cảng. Bên ngoài trời mưa rất to, Hoắc Niệm Sinh tự làm một ít đồ ăn đơn giản. Y rã đông thịt xay trong tủ lạnh, nấu cháo, thêm một đĩa chao, rồi bảo Trần Văn Cảng rửa tay vào bàn ăn.
Ăn xong, chén đĩa chất đống trên bàn, Trần Văn Cảng đứng dậy, dọn dẹp. Anh bỏ các thứ vào máy rửa chén, rửa tay rồi lau khô. Quay lại, anh thấy Hoắc Niệm Sinh đang dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn mình.
Hoắc Niệm Sinh ôm chặt anh trong lòng, như đang ôm một vật gì đó vô cùng dễ vỡ. Y hôn l*n đ*nh đầu Trần Văn Cảng, rồi cúi xuống hôn lên mí mắt anh.
Mắt Trần Văn Cảng chợt ướt. Anh ôm lấy Hoắc Niệm Sinh khóc thút thít, kéo dài một lúc rất lâu. Hoắc Niệm Sinh chưa bao giờ thấy anh khóc, dù chỉ một lần trong những lúc khó khăn nhất. Trần Văn Cảng vùi mặt trong lòng y, nước mắt tuôn ra, dường như phản ứng của anh cực kỳ chậm chạp, tất cả đau buồn và tủi thân phải mất một thời gian dài mới ngấm vào. Hoắc Niệm Sinh ôm lấy anh, vỗ lưng anh, thì thầm an ủi.
...
Họ nằm trên giường, sưởi ấm cho nhau bằng thân nhiệt của mình. Cơn mưa xối xả trút xuống gột rửa cả mặt đất và bầu trời.
Có lẽ Hoắc Niệm Sinh hy vọng rằng những chuyện ngày hôm đó sẽ bị cơn mưa cuốn trôi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó, Trần Văn Cảng cũng hứa lần sau sẽ không "bỏ nhà đi" nữa. Y có thể không đào sâu vào, nhưng sâu thẳm bên trong y vẫn biết rõ, giống như nước ngầm ẩn bên dưới dòng sông yên bình, đang chờ ngày bùng nổ.
Hộ lý đi theo Trần Văn Cảng càng thận trọng hơn, không để anh rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây. Những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong nhà đã được loại bỏ từng cái một, giá dao trong bếp được đặt trong tủ có khóa số, cửa sổ kiểu Pháp cũng bị khóa, hoàn toàn không thể đẩy hay kéo được, dao cạo râu trong phòng tắm đã được thay thế bằng loại điện không thể tháo rời. Trong khắp căn hộ, việc tìm một chiếc kéo, một chiếc bật lửa hay thậm chí là một thanh kim loại là vô cùng khó khăn.
Hoắc Niệm Sinh ngày càng dành nhiều thời gian ở nhà, cố gắng hết sức để bầu bạn với Trần Văn Cảng. Y đã cư xử nhẹ nhàng hết mức rồi. Nhưng sự dịu dàng không thể ngăn cản Trần Văn Cảng, ngay cả bản thân anh cũng không thể ngăn cản được chính mình.
Anh lại có hành động cực đoan lần thứ hai - Trần Văn Cảng uống vài viên nén Cefuroxime axetil, rồi tìm cách mở được tủ rượu. Nhóm thuốc Cephalosporin Dùng chung với rượu có thể gây ra phản ứng giống Disulfiram, trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến sốc hoặc thậm chí tử vong.
May mắn là hộ lý phát hiện kịp thời, xe cấp cứu nhanh như chớp đưa anh đến bệnh viện để rửa dạ dày.
Khi Trần Văn Cảng tỉnh dậy, mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch. Có người đang nói chuyện với bác sĩ ở bên ngoài. Anh nằm trên giường, cảm thấy buồn nôn, rất muốn nôn mửa, cực kỳ chóng mặt. Một lúc sau, cửa mở, Hoắc Niệm Sinh bước vào, kéo ghế ngồi ở đầu giường.
Trần Văn Cảng khó có thể quên được vẻ mặt của y lúc đó, thậm chí rất lâu sau này. Hoắc Niệm Sinh không nổi giận, không bất lực cũng không thờ ơ. Y chỉ chăm chú nhìn Trần Văn Cảng một lúc lâu, vẻ mặt bình tĩnh. Y cúi xuống, nhẹ nhàng nói với Trần Văn Cảng, không hề nhấn mạnh chữ nào. Trần Văn Cảng quay đi, cảm thấy có lỗi với y.
Lần này, khi anh có thể ngồi dậy, có người mang đến cho anh một tập những bảng đánh giá dày để điền vào. Trần Văn Cảng điền hai lần. Kết quả lần đầu tiên chỉ là có khuynh hướng trầm cảm nhẹ và lo âu nhẹ. Một ngày sau, người yêu cầu anh điền bảng đó lại mang đến một tập bảng biểu nữa, nhẹ nhàng khuyên anh điền một cách trung thực.
Chờ khỏe hơn một chút, anh được chuyển đến khoa tâm thần để kiểm tra toàn diện hơn. Anh được kiểm tra điện não đồ, chụp CT đầu, điện tâm đồ, lấy máu, xét nghiệm chức năng gan, thận và tuyến giáp.
Trầm cảm và lo âu nghiêm trọng, kèm theo các triệu chứng cơ thể hóa nghiêm trọng, suy giảm chức năng nhận thức.
Đây không phải là một kết quả nhẹ nhàng, nhưng cảm giác như cuối cùng cũng đưa ra được câu trả lời vẫn tốt hơn là cứ mãi loay hoay trong một tình cảnh khó khăn, không tìm được giải pháp.
Nếu đã là bệnh thì có thể chữa khỏi, lời khuyên của bác sĩ là dùng thuốc. Tuy nhiên, hầu hết các loại thuốc tác động đến thần kinh đều có tác dụng phụ nghiêm trọng. Hoắc Niệm Sinh mở hộp thuốc Paroxetine hydrochloride, nghiên cứu tờ hướng dẫn sử dụng dài quá đáng, đọc được: đau đầu, buồn nôn, chán ăn, giảm h*m m**n t*nh d*c, tổn thương gan và thận...
Y hỏi bác sĩ: "Không thể kê đơn thuốc nhẹ hơn được sao? Thuốc nhập khẩu thì sao? Có cách nào ít phải chịu khổ hơn không??"
Bác sĩ đứng ngoài hành lang giải thích: "Anh Hoắc, vấn đề không phải là tiền, nếu bệnh nhân không cần thì chúng tôi sẽ không kê đơn lung tung, hầu hết các loại thuốc điều trị thần kinh đều tác động lên hệ thần kinh trung ương, anh nghĩ đi, sao có thể có loại ít gây hại hơn được?"
Trần Văn Cảng ngồi trên sô pha, vẫn trong tư thế đầu gối co lại, nhìn hai người đang trao đổi bên ngoài.
Khi Hoắc Niệm Sinh quay trở vào, vẫn là dáng vẻ bất cần đời đó, y thò tay vào túi, ném vài hộp thuốc lên bàn. Kết quả là có một hộp trượt quá đà, rơi xuống đất. Y cúi xuống nhặt nó lên, đứng trước bàn không biết đang nghĩ gì, rồi cuối cùng thở dài một hơi.
Khi Hoắc Niệm Sinh quay lại, y bất lực nói đùa: "Bé ngoan, cậu đúng là sinh ra để khắc tôi mà."
Trần Văn Cảng thả hai chân xuống khỏi sô pha, anh mở miệng, vốn định nói gì đó nhưng bị cách gọi này ngăn lại. Anh nhìn Hoắc Niệm Sinh, dường như không phản ứng được, hoặc là không hiểu thái độ của y.
Hoắc Niệm Sinh đến gần anh, giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, y ôm Trần Văn Cảng, bắt lấy một lọn tóc của anh mà nghịch: "Vậy cứ uống thử xem? Không chịu được thì chúng ta dừng."
Trần Văn Cảng không phản đối, hơn nữa anh cũng không có lựa chọn nào khác, anh phải chịu trách nhiệm với bản thân và những người xung quanh.
Anh gật đầu.